Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 152: Chương 152: Nguy cơ trùng trùng




Hai người đồng thời mở mắt ra.

Thẩm Tu Lâm cười “Đông Phương, luyện hoá xong rồi sao?”

Đông Phương Hiển gật đầu, nhìn Thẩm Tu Lâm “Còn anh?”

Thẩm Tu Lâm cũng gật đầu “Anh cũng luyện hoá xong rồi.”

Đông Phương Hiển yên tâm “Ừm, luyện hoá xong là tốt rồi.”

Hai người quan tâm hỏi chuyện nhau, rồi lại nói về việc sau lần này thực lực có tăng lên một chút, cuối cùng, hai người đều nhìn về phía Lâm Tôn.

Khí thế của Lâm Tôn có dấu hiệu liên tục tăng lên, Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày “Có vẻ như thực lực của Lâm Tôn tăng lên rất nhiều? Chẳng lẽ vì anh ta hấp thu hai viên năng lượng thể cao cấp kia hay sao?”

“Không phải hoàn toàn là do năng lượng thể đâu.” Đông Phương Hiển nói “Dấu ấn kia áp chế hắn trưởng thành, và ngược lại, tinh thần lực của Lâm Tôn cũng liên tục chống chọi lại ảnh hưởng của dấu ấn. Hiện tại, dấu ấn kia đã bị phá, áp chế ban đầu đều biến mất, lại hấp thu thêm năng lượng thể, nên thực lực tăng lên một cách nhanh chóng.”

“Hoá ra là như vậy.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Tích luỹ trong thời gian dài rồi dùng một lần.”

“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu.

Hai người thấy Lâm Tôn có vẻ còn chưa chấm dứt tu luyện, quyết định đi ra ngoài xem một chút tình huống lúc này.

Hai người ra khỏi phòng, vừa tới bên ngoài, Thẩm Dật Hiên đã chạy tới.

“Chú Thẩm, chú Đông Phương.”

Tuy rằng đứa nhỏ hiện giờ đã lớn thành thiếu niên, thế nhưng khi gọi hai người là chú vẫn rất tự nhiên.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nghe vậy cũng không cảm thấy được có chỗ nào không ổn.

Hơn nữa, trong lòng bọn họ đều có một loại cảm giác, đứa nhỏ này là do chính mình chăm sóc tới lớn.

Cũng bởi vì như vậy, cho nên, khi nghe đứa nhỏ gọi mình là chú, cũng không cảm thấy bất ổn gì.

Trên thực tế, bọn họ đúng là nhìn Thẩm Dật Hiên lớn lên.

Nhìn đứa nhỏ từ củ cải tí hon lớn thành thiếu niên như hiện giờ, hai người thực sự đã cùng bé trải qua những giai đoạn đó.

“Chú Thẩm, ở bên kia có người làm loạn.”

“Hả?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Người ở nơi nào làm loạn?”

“Trong trận pháp, bọn họ bị nhốt nên hình như… có chút bực bội.”

“Bực bội?” Thẩm Tu Lâm nhướn mày “Bọn họ bây giờ vẫn còn đang phát điên?”

“Phải. Hoàn toàn không sợ chết.” Thẩm Dật Hiên bĩu môi “Nhưng mà con cảm thấy tâm trạng của bọn họ hình như có chút vấn đề.”

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau, cảm thấy trong chuyện này có khả năng đã xảy ra vấn đề gì đó.

Vì vậy, hai người lập tức đi ra ngoài.

Đến nơi, nhìn thấy những người kia quả nhiên đang có thái độ rất nóng nảy.

Thế nhưng, đúng là có hơi kỳ lạ.

Thẩm Tu Lâm cẩn thận quan sát, sau đó nói “Đông Phương, em có cảm thấy trên đỉnh đầu bọn họ hình như đều có một luồng khí màu đen hay không?”

“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu “Đúng vậy. Quả thật là có luồng khí màu đen. Hẳn là do quái vật kia.”

“Quái vật… Tử khí sao? Nhưng anh cảm thấy loại khí này không giống như trên người Ngô Khánh Liễm.”

“Đúng là không giống nhau, không phải tử khí thuần tuý. Chi tiết thì tôi cũng chưa nhìn ra, nhưng trận pháp có vẻ không ngăn chặn được loại khí này thẩm thấu vào.”

Hoặc nói đúng hơn, phải là, trận pháp không thể hoàn toàn ngăn được loại khí này thẩm thấu vào.

Cho nên, mới có thể chỉ là gây ra ảnh hưởng, mà không phải là đã tạo thành hậu quả.

Nhưng chỉ cần như vậy thôi cũng đã đủ phiền phức rồi.

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Đông Phương, em nói xem có cách nào hay không?”

Đông Phương Hiển lắc đầu “Chúng ta không có cách nào, nhưng có lẽ Lâm Tôn sẽ có.”

“Lâm Tôn?”

“Ừm, Lâm Tôn hiểu rõ về quái vật hơn chúng ta. Nếu như nói tới người có biện pháp giải quyết, cũng chỉ mình hắn ta mà thôi.”

“Được rồi.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Vậy chúng ta trước tiên cứ quan sát, đợi Lâm Tôn tỉnh lại rồi nói.”

Đông Phương Hiển không phản đối.

Lưu Tương Vân cũng đi tới, hiện tại, chỉ có đội ngũ của Thẩm Tu Lâm còn ở bên ngoài hoạt động.

Thế nhưng cũng chỉ là lúc này mà thôi, đợi đến khi quái vật thực sự xuất hiện, bọn họ cũng phải tiến vào bên trong trận pháp.

Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Lưu Tương Vân. Lưu Tương Vân báo cáo chuyện xảy ra khi nãy, so với cách nói mơ hồ không rõ của đứa nhỏ, Lưu Tương Vân lại tỉ mỉ chi tiết hơn nhiều.

Hơn nữa, Lưu Tương Vân còn nói ra một quan điểm khác.

“Thẩm thiếu, nếu như khi chiến đấu, quái vật kia càng tạo thêm nhiều ảnh hưởng nghiêm trọng hơn nữa, thì e rằng bên trong trận pháp cũng sẽ xuất hiện vấn đề.”

Kỳ thực, vấn đề này Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng đã sớm nghĩ tới.

Nhưng mà, trước mắt, vấn đề này cũng chỉ đành bỏ qua một bên.

Sau hai giờ, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cuối cùng cũng đợi được Lâm Tôn.

Khi Lâm Tôn xuất hiện, khí thế trên người đã trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm quan sát, đều cảm thấy cấp bậc hiện giờ của đối phương hẳn là không khác biệt gì lắm so với hai người bọn họ.

Nhưng, Thẩm Tu Lâm lại có chút đề phòng, ngoại trừ cấp bậc, hắn luôn cảm thấy… trên người Lâm Tôn còn có thứ gì đó khiến cho hắn vô cùng đề phòng.

Vật đó… không ở bên ngoài, cho nên, hắn chỉ là có cảm giác như vậy.

Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển, vốn là tưởng nhìn xem đối phương có phải cũng có cảm giác giống hắn hay không.

Thế nhưng Đông Phương Hiển hoàn toàn không nhìn hắn, hơn nữa, cũng không nhìn Lâm Tôn, hai mắt y cụp xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thẩm Tu Lâm cảm thấy kỳ quái, vì vậy cũng không thèm để ý tới Lâm Tôn nữa, đi tới gần Đông Phương Hiển “Đông Phương? Sao vậy em?”

“Không.” Đông Phương Hiển hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Thẩm Tu Lâm, trong lòng lập tức cảm thấy dễ chịu hơn.

Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển “Không sao là tốt rồi.”

Lâm Tôn đi tới trước mặt hai người, trịnh trọng nói “Cảm ơn.”

Thẩm Tu Lâm chỉ vào vị trí của trận pháp “Anh đi động viên bọn họ một chút đi, bọn họ có vẻ là vẫn bị ảnh hưởng, bây giờ quái vật còn chưa xuất hiện, anh xem xem có biện pháp gì có thể giải quyết hay không.”

Lâm Tôn nghe vậy cũng nhìn sang, một lát sau, Lâm Tôn nói “Để tôi giải quyết.”

Nói xong, Lâm Tôn bay tới giữa không trung, rồi lấy vài thứ từ trong không gian ra, đánh về phía trận pháp.

Hơn mười phút sau, Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Ngăn cách rồi.”

“Ừm, là vật liệu trận pháp đặc biệt mà chỉ vị diện của chúng tôi mới có, nhưng mà, yêu cầu tinh thần lực của người sử dụng rất lớn, nếu như không phải năng lực của Lâm Tôn đã tăng lên, e rằng cũng không thể dùng được.”

Thẩm Tu Lâm trừng mắt nhìn, rồi đột nhiên mỉm cười “Đông Phương, bọn họ đều mang theo nhiều thứ tốt tới vậy, còn em thì sao? Nói ra thì hình như anh còn chưa từng xem qua không gian của em.”

Đông Phương Hiển nhìn đối phương “Có một ít, anh muốn xem?”

“Haha, phải.” Thẩm Tu Lâm cười, nhanh chóng hôn lên môi Đông Phương Hiển một cái.

Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, rồi quay mặt đi chỗ khác, hai bên tai đỏ rực.

Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển như vậy, suýt chút nữa kích động nhào tới, nhưng đáng tiếc, hiện tại lại không phải lúc.

Sự khích lệ và biện pháp ngăn cách trận pháp của Lâm Tôn vẫn là vô cùng có hiệu quả.

Chỉ qua một tiếng, tình huống của những người ở bên trong rõ ràng đã tốt lên khá nhiều.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển liếc nhau, Thẩm Tu Lâm đang muốn nói gì đó, lúc này, tình huống đột nhiên thay đổi.

Chỉ thấy, một tiếng gào thét kinh thiên động địa từ bên dưới truyền đến.

Tiếng gào thét này truyền ra từ bên dưới lòng đất.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn xuống phía dưới, thế nhưng trong lúc này, hai người bọn họ cũng không sử dụng tinh thần lực.

Thẩm Tu Lâm chỉ huy tất cả thủ hạ của hắn đều tiến vào trong trận pháp.

Đồng thời, tiểu đội những dị năng giả vẫn luôn học tập trận pháp cũng đã sẵn sàng chờ đợi.

Vẻ mặt của Lâm Tôn cũng trở nên nghiêm túc.

Lâm Tôn từ giữa không trung bay xuống, đi tới trước mặt Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm.

Trong tay Thẩm Tu Lâm cũng đã nắm chặt lôi điện, lôi điện trên đầu ngón tay ngưng kết thành lôi quang, chớp loé chớp loé, khiến người khác vô cùng hoảng sợ.

Ánh mắt Đông Phương Hiển ngừng lại trên lôi điện trong tay của Thẩm Tu Lâm trong nháy mắt.

Sau đó, y mới nhìn về phía khác.

Lúc này, lại xảy ra một trận đất rung núi chuyển.

Ba người Đông Phương Hiển, Thẩm Tu Lâm, và Lâm Tôn đồng thời bay lên.

Bộn họ đứng ở khoảng không phía trên trận pháp, nhìn về vị trí cách đó không xa.

Nơi đó cũng là nơi địa chấn bắt đầu.

Lâm Tôn nhẹ nhàng nói “Sắp xuất hiện rồi, ngay khi nó xuất hiện… chúng ta sẽ tấn công.”

“Đối với con quái vậy này, anh thật sự không biết gì hết?” Thẩm Tu Lâm không nhịn được hỏi.

Lâm Tôn nghiêm túc gật đầu “Phải, tôi chỉ biết là tinh thần lực của nó rất mạnh, có thể nói là vô cùng mạnh. Thế nhưng ngay cả vẻ ngoài cụ thể của nó ra sao tôi cũng không biết, có lẽ là kích thước sẽ rất lớn. Mấy lần khi tôi bị nó đánh trọng thương, nó đều chỉ dùng hình dáng giống như một khối sương mù, khiến cho tôi cũng không thấy rõ được xem đó có phải là thân thể thực sự của nó hay không. Thực sự là tôi cũng hết cách rồi.”

Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa.

Đội dị năng giả tất cả đều sẵn sàng vào vị trí, thủ thế chờ đợi, chỉ chờ quái vật từ dưới lòng đất lộ diện.

Cuối cùng, một tiếng thét lớn truyền tới, một tiếng này, mọi người đều cảm thấy màng tai đau nhói.

Mấy người Đông Phương Hiển hơi nhíu mày.

Lúc này, bỗng nhiên, lại có một luồng sức hút cực lớn truyền đến.

Trận pháp cũng phát ra một tiếng trong trẻo.

Đông Phương Hiển nhất thời vội vàng hạ lệnh “Vận chuyển năng lượng.”

Vì vậy, những dị năng giả đã sớm được sắp xếp trong trận pháp, từng tổ một thay nhau vận chuyển năng lượng cho trận pháp, sau đó, liên tục thay đổi tinh hạch.

Tiếng vang trong trẻo khi nãy chậm rãi biến mất, xem ra là trận pháp sẽ không bị phá nát ngay trong lần tấn công đầu tiên này.

Thế nhưng, sắc mặt của mấy người Thẩm Tu Lâm cũng trở nên nghiêm trọng.

Bởi vì, mặc dù trận pháp không bị phá, thế nhưng số lượng tinh hạch tiêu hao cũng không phải ít.

Tinh hạch trong toàn thành phố hiện tại đều tập trung tại nơi này, nhưng đây mới chỉ là đợt tấn công đầu tiên mà thôi.

Lúc này, tiếng gào thét và động đất bỗng dưng ngừng lại, thành Song Ưu trở nên yên tĩnh một cách khó hiểu.

Nhưng cũng chính bởi vì loại yên tĩnh này, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy hoảng sợ vô cùng.

Không ai có thể khắc chế nổi cảm giác hoảng sợ từ tận đáy lòng này.

Đến cả mấy người Thẩm Tu Lâm cũng cảm thấy có chút lo lắng.

Ngay tại lúc này, Đông Phương Hiển quát nhẹ “Tấn công.”

Nghe thấy tiếng quát này, mọi người theo bản năng giống như tìm được người đáng tin cậy để dựa vào, bắt đầu tấn công.

Ngô Tranh làm “điểm trung chuyển” trong trận pháp.

Vốn là muốn dẫn quái vật tới gần nơi bố trí trận pháp, không nghĩ tới, bản thân nó lại tự xuất hiện ở chính nơi này, coi như giảm nhẹ được chút ít phiền phức cho bọn họ.

Chỉ là, cũng không có ai vui vẻ cả.

Bọn họ đã tận lực đánh giá cao hết mức năng lực của quái vậy này, thế nhưng nó còn chưa xuất hiện, bọn họ cũng đã cảm nhận được áp lực vô cùng lớn.

Đây không phải là một chuyện tốt…

Công kích của mấy người Thẩm Tu Lâm đồng thời phát ra, nhắm ngay nơi quái vật xuất hiện.

Sau đó, một khối sương mù màu đen khổng lồ xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Sương mù màu đen khổng lồ này khoảng chừng lớn như cả một toà nhà cao tầng.

Muốn nói là kích thước này là lớn nhất thì cũng không phải.

Sau mạt thế, có rất nhiều sinh vật có kích thước không lồ.

Thế nhưng, khối sương mù đen này lại là thứ khiến cho Thẩm Tu Lâm cảm thấy nguy hiểm nhất.

Thẩm Tu Lâm nhìn sang Đông Phương Hiển đứng ở bên cạnh.

Đông Phương Hiển lần thứ hai nhấc tay “Tấn công!”

Tiếng nói vừa dứt, công kích đã theo sát tiến lên.

Lần này, là đội dị năng giả trong trận pháp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.