Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 227: Chương 227: Mưa acid




Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển giải quyết xong đám tang thi điểu, thế nhưng, chờ đến khi bọn họ kết thúc, hậu quả tàn phá vẫn rất lớn.

Mấy người Thẩm Dật Hiên ở bên duói cũng giống như vậy, vẫn có vài con tang thi vượt qua phòng tuyến của bọn họ.

Dù tất cả mọi người tập hợp lại dọn dẹp xong hết thảy tang thi cao cấp, nhưng tổn thất của căn cứ này vẫn coi như rất nặng nề.

Chỉ là, nếu như không có mấy người Thẩm Tu Lâm, thì kết cục lần này của căn cứ nhất định sẽ càng tệ hại hơn, rất có thể là toàn quân bị diệt.

Cũng may có Thẩm Tu Lâm xuất hiện, cho nên mới có thể ngăn chặn nhiều tang thi cao cấp như vậy.

Tang thi tới càng nhiều thì bị giết càng nhiều, cho nên kết quả cũng không đến nỗi quá mức tệ hại.

Tiếc là, người bình thường và dị năng giả từ cấp ba trở xuống vẫn tương đối xui xẻo.

Bởi vì năng lực của bọn họ quá thấp, cho nên mới phải chịu thiệt như vậy.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển hạ xuống mặt đất, nhìn thấy khung cảnh tàn tạ khắp nơi, trong lòng thoáng có chút phức tạp.

Ba người Chu Phương Tuyền, Lưu Văn Tân và Vương Trung Toàn đồng thời đi tới.

“Thẩm thiếu.”

Sắc mặt ba người đều có chút khó coi.

Thẩm Tu Lâm cũng không biết nên nói cái gì cho phải, ngôn ngữ lúc này đều trở nên vô dụng.

Nhiều người chết đi như vậy, vẫn là sự thực.

Giống như trận chiến trước đó ở Đế đô, số người bỏ mạng cũng không ít.

“Kỳ thực lần này tôi đến vốn là có việc muốn bàn bạc với ba vị, không nghĩ tới trước tiên lại xảy ra chuyện như vậy.”

Chu Phương Tuyền nhìn Thẩm Tu Lâm “Thẩm thiếu muốn nói chuyện gì?”

Thẩm Tu Lâm thở dài “Tới bên kia rồi nói.”

Mấy người Chu Phương Tuyền đi theo, Thẩm Tu Lâm kể lại việc Đế đô cũng gặp phải sự kiện tang thi cao cấp bao vây, còn nói đến nguyên nhân và quá trình di rời của Đế đô.

Mấy người nghe xong, không kìm được thổn thức.

Lưu Văn Tân nói “Cảm ơn Thẩm thiếu đã nhắc nhở. Nếu như lần này không có Thẩm thiếu, tổn thất của chúng tôi sẽ càng nặng hơn nữa.”

Hai người khác liên tục gật đầu.

Thẩm Tu Lâm khẽ lắc đầu “Vẫn là hơi chậm một chút. Chỉ là, việc này không nên kéo dài, ba vị nếu như quyết định cũng di rời căn cứ thì tốt nhất nên nhanh lên.”

Ba người Lưu Văn Tân nghiêm túc gật đầu, cảm ơn “Chúng tôi đã biết.”

Sau đó không lâu, ba người Lưu Văn Tân triệu tập người lại cùng một chỗ, kể rõ sự việc của Đế đô, cũng nói tới kế hoạch di chuyển.

Người dân đối với việc gặp phải nhiều tang thi cao cấp như thế thì đều rất khủng hoảng.

Loại cảm giác chỉ có thể tránh né, chỉ có thể chờ chết, tuyệt đối không hề dễ chịu.

Bọn họ nghe nói có thể chuyển tới ở cùng một chỗ với Đế đô, cùng những cao thủ như Thẩm thiếu, đều liên tục thở phào nhẹ nhõm.

Vì vậy, toàn dân cũng bắt đầu chuẩn bị di chuyển. Mấy người Thẩm Tu Lâm cũng không đi trước. Nhiều người như vậy, hắn quyết định sẽ hộ tống những người này tới thành phố M.

Trước đó, tang thi điểu bay quá nhiều trên không trung, người ở bên dưới đều trốn trong nhà, hoàn toàn không thể ló đầu ra, bằng không thứ chờ đón bọn họ chính là bị tang thi tập kích.

Cho nên, mặc dù Thẩm Tu Lâm có không gian cũng không thể giúp đỡ được.

Nếu không thì, có thể thu tất cả mọi người vào không gian, làm sao sẽ có tổn thất lớn tới như vậy.

Chỉ là, biện pháp này cũng không ổn thoả cho lắm.

Ở mạt thế ăn thịt người này, cứ dựa vào sự cứu giúp của người khác, thì không thực tế gì cho lắm.

Ba người Lưu Văn Tân đồng lòng chung sức, tốc độ hành động vẫn tương đối nhanh.

Nửa ngày ngắn ngủi trôi qua, tất cả mọi người mang theo những đồ vật có thể mang đi được, chuẩn bị lên đường.

Mấy người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển phụ trách hộ tống.

Lần này Thẩm Tu Lâm cũng nói rõ với ba người Chu Phương Tuyền, nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp, thì phải dùng tốc độ nhanh nhất tập trung tất cả người bình thường lại cùng nhau.

Ba người Chu Phương Tuyền tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng lại vô cùng tin tưởng năng lực của Thẩm Tu Lâm, cho nên nghe thấy lập tức gật đầu.

Chỉ là, trên đường đi, bọn họ cẩn thận phòng bị, nhưng cũng không gặp phải tang thi cấp bậc quá cao.

Khi tới gần thành phố M, mấy người Lâm Tôn đã tới đón.

Thẩm Tu Lâm giao người của căn cứ Chu Phương Tuyền cho Lâm Tôn, rồi mấy người bọn họ lần thứ hai trở về hầm mỏ kia.

Mọi người dùng hết tốc lực gấp rút lên đường, dù là như vậy, khi tới nơi cũng tốn không ít thời gian.

Mấy người Thẩm Tu Lâm lại bước chân vào hầm mỏ kia.

Trong đó, đặc biệt là Nghiêm Hạ Khê, anh ta là người kích động nhất.

Bởi vì anh ta vẫn rất muốn biết người anh em của mình hiện giờ ở nơi nào.

Nghiêm Hạ Khê luôn cảm thấy, người thanh niên tộc Thanh Hồ kia, rất có thể biết được tin tức.

Chỉ là, điều khiến mấy người Thẩm Tu Lâm bất ngờ chính là, khi bọn họ tới được nơi, ngoại trừ nhìn thấy một cái quan tài, thì tất cả mọi thứ khác đều không có.

Thanh niên tộc Thanh Hồ kia đã không thấy nữa, trong hầm mỏ cũng không có dấu vết đánh nhau.

Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Người biến mất rồi.”

Đông Phương Hiển nói “Tự hắn ta đi?”

Nghiêm Hạ Khê lắc đầu “Không thể nào, khi tôi hỏi cậu ta, cậu ta nói cái gì mà không thể đi khỏi nơi này… sao lại đi rồi?”

Ngô Tranh suy nghĩ, nói “Lẽ nào có người khác tới, rồi dẫn anh ta đi?”

“Nếu như có người khác tới đây, như vậy, chỉ có thể là người đã bố trí trận pháp, hoặc là, người của tổ chức kia.” Thẩm Tu Lâm chậm rãi nói.

Đông Phương Hiển nhìn hắn “Anh nghi ngờ đó là một tổ chức?”

“Nếu không phải là một người, vậy thì chắc chắn phải là một nhóm người.”

Đông Phương Hiển ngẫm lại, thấy cũng đúng, gật đầu “Nếu là một tổ chức, em cũng có chút hiếu kỳ mục đích của bọn họ là cái gì. Hết bố trí trận pháp rồi lại tới lấy năng lượng thể làm mồi dụ, còn là đủ loại hình thức năng lượng thể nữa. Lẽ nào tổ chức này không thiếu năng lượng thể?”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy, cũng cảm thấy kỳ lạ “Năng lượng thể thì ngay cả tới người bình thường cũng cảm thấy hữu dụng, chưa kể tới chúng ta, còn những dị năng giả bình thường nữa. Mọi người còn nhớ không? Ba người Chu Phương Tuyền nói bọn họ lấy được rất nhiều năng lượng thể giúp bọn họ tu luyện từ trong hầm mỏ này.”

“Cho nên, người của tổ chức này thật sự lấy năng lượng thể làm mồi dụ. Nhưng mà, nguyên nhân là gì?”

“Bọn họ muốn đối phó với toàn bộ căn cứ. Lẽ nào khiến cho người trong căn cứ toàn bộ đều thành thức ăn của tang thi, sẽ có lợi cho bọn họ?”

“Không đúng.” Ngô Tranh đột nhiên nói “Hình như chúng ta quên mất một vấn đề.”

“Cái gì?”

“Người của tổ chức này đúng thực muốn đối phó với ba người Lưu Văn Tân. Nhưng phương thức vẫn luôn là dùng bệnh độc?”

Trên đường tới, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đã kể cho mấy người còn lại nghe về chuyện của Vương Trung Toàn, cho nên bọn họ cũng biết việc này có liên quan tới mùi khí CO quỷ dị kia.

Thẩm Tu Lâm im lặng, rồi chậm rãi gật đầu “Cậu muốn nói là, mục tiêu của tổ chức kia không phải là toàn bộ căn cứ, mà chỉ là mấy người riêng biệt, ví dụ như, là ba người Lưu Văn Tân.”

“Phải. Vương Trung Toàn đã biến thành bộ dạng kia, Chu Phương Tuyền suýt chết, Lưu Văn Tân có thể là chưa tới lượt. Thế nhưng, nếu như chúng ta không xuất hiện, ai dám chắc Chu Phương Tuyền sẽ không biến thành Vương Trung Toàn thứ hai?”

Lời này vừa nói ra, mấy người Thẩm Tu Lâm đều thoáng im lặng.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm nói “Điều này có thể phân tích rõ ràng hơn một chút.”

Thẩm Dật Hiên nói “Baba, vậy tại sao lần trước con vừa bước vào nơi này đã bị khống chế, còn lần này lại không có chuyện gì?”

“Con không có chuyện gì là do trận pháp đã bị huỷ, hoặc là người khống chế đã chết rồi.”

“Ừm, người khống chế trận pháp đã chết, tuy rằng trận pháp này không phải do người kia bày ra…”

“Chúng ta tốt nhất vẫn phải tìm được người đã bố trí trận pháp này, tìm được người đứng đầu tổ chức kia, mới có thể biết được mục đích của bọn họ.”

“Có lẽ lần sau chúng ta không cần ra tay quá nhanh như vậy, những người khác có thể cũng sẽ biết một chút gì đó.”

“Không chắc.”

“Sau đó lại nói.” Thẩm Tu Lâm quyết định.

Sau đó, một nhóm người bọn họ ở trong hầm mỏ đi dạo vài vòng.

Năng lượng thể vẫn có một chút, chỉ là cấp bậc không cao cho lắm.

Hơn nữa, những năng lượng thể này khá đặc biệt, dù không giống với loại năng lượng thể thật sự, nhưng lại có nhiều năng lượng hơn so với tinh hạch.

Đơn giản mà nói, dường như thích hợp hơn cho dị năng giả tu luyện.

Mấy người Thẩm Tu Lâm cướp đoạt sạch sẽ tất cả năng lượng thể ở nơi này, ngoài ra lại không tìm được thứ gì hữu dụng khác.

Chỉ là, khi mọi người dự định rời đi, Thẩm Dật Hiên lại có phát hiện ở sau dưới lòng đất.

Đứa nhỏ này không biết thế nào lại chạy xuống sâu như vậy.

Ở nơi đó, Thẩm Dật Hiên lại tìm thấy một cái quan tài.

Cái quan tài này gần như giống y đúc với cái trước, chỉ có màu sắc là hơi khác một chút, màu của nó đậm hơn…

“Hai cái quan tài giống nhau đúng không?”

“Phải, hai người nói trước đó Chu Phương Tuyền có kể, người của tộc Thanh Hồ kia chính là từ trong quan tài đi ra?”

“Phải, bọn họ mở quan tài ra, cho nên người kia mới xuất hiện.”

“Vậy trong quan tài…”

“Mở ra xem thì biết.”

Tuy rằng, mấy người bọn họ hoàn toàn không cảm nhận thấy trong đó có đồ vật gì.

Bọn họ mở quan tài ra.

Quả nhiên, bên trong trống không.

Đông Phương Hiển nhìn bên trong quan tài, đột nhiên nói “Chất liệu này, khá kỳ lạ.”

“Đúng vậy.” Ngô Tranh cũng gật đầu “Chất liệu này đúng là có chút kỳ lạ, không giống như của vị diện này. Thế nhưng, có phải là thuộc về vị diện của chúng ta hay không, thì cũng không có cách nào xác định được.”

Thẩm Tu Lâm hơi cau mày “Hả? Rất giống với vị diện kia?”

“Ừm, khá là giống.”

“Tìm xem chỗ này còn có gì khác không, nếu như không có, chúng ta cứ thu thứ này lại, đi thôi.”

Tất cả mọi người không phản đối. Chỉ có Thẩm Hình vẫn nhìn chiếc quan tài kia, luôn cảm thấy có chút quen thuộc, thế nhưng cũng không nhớ ra được…

Hoặc là nói, Thẩm Hình không dám nghĩ tới…

Nhóm người đi tìm vài vòng dưới lòng đất, đáng tiếc là không phát hiện ra thứ gì khác.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm thu cả hai chiếc quan tài vào trong không gian, rồi mọi người cùng nhau đi khỏi hầm mỏ…

Từ hầm mỏ đi ra, khí trời khi nãy còn rất tốt bỗng nhiên lại mưa, hơn nữa, cũng không biết có phải là ảo giác của mọi người hay không, luôn cảm thấy cơn mưa này không giống như bình thường…

Đông Phương Hiển nhíu mày, đột nhiên nói “Mưa acid.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.