Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 160: Chương 160: Mai táng chí thân




Bình mình.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển vẫn không nghĩ ra được biện pháp nào ổn thoả cả hai bên.

Tuy rằng bọn họ không đến mức cần tới Đế đô ngay lập tức, thế nhưng cũng không thể tiếp tục trì hoãn quá lâu nữa.

Lúc này, Lâm Tôn tới.

Lâm Tôn quả nhiên là vẫn đuổi theo.

Trước khi bọn họ xuất phát, đối phương còn không lập tức đi theo, thế nhưng hiện giờ cũng đã đến rồi.

Lâm Tôn đi tới trước mặt Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển không để ý đến Lâm Tôn, Lâm Tôn cũng không quan tâm tới thái độ lạnh lùng của Đông Phương Hiển.

Thẩm Tu Lâm nói “Nhanh như vậy đã sắp xếp xong mọi thứ rồi sao?”

Lâm Tôn gật đầu “Ừm.”

Thẩm Tu Lâm cười như không cười “Thế nhưng hình như tôi đã nói là chúng ta không cần đi chung đường rồi thì phải.”

Lâm Tôn ho khan một tiếng, đột nhiên nói “Nghe nói mọi người gặp phải phiền toái?”

Thẩm Tu Lâm nhìn đối phương “Làm sao anh biết?”

Lâm Tôn thẳng thắn bán đứng Khâu Dương Dương “Khâu Dương Dương lỡ miệng nói ra.”

Thẩm Tu Lâm bĩu môi “Thế à.”

“Tôi có thể giúp được gì hay không?”

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, kể lại vấn đề của mấy đứa nhỏ, năng lực của Lâm Tôn không tồi, có khi lại nghĩ ra được biện pháp.

Lâm Tôn nghe xong, chỉ thở dài “Từ xưa tới nay, sinh mệnh đều là vấn đề khó nhất… Hai người nghĩ thoáng ra một chút.”

Đến cả Lâm Tôn cũng nói như vậy, tâm Thẩm Tu Lâm lại chìm xuống.

Buổi tối hôm đó, chú què tìm tới.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn thấy đối phương thì có chút ngạc nhiên.

Mặc dù bọn họ đã quyết định sẽ hỗ trợ, thế nhưng cái giá phải trả lại là mạng sống của tất cả đám trẻ, cho nên, đối phương tới lúc này… chắc không phải thúc giục đấy chứ?

Chú què không phải đến để giục, sắc mặt của đối phương vô cùng khó coi.

“Có một đứa nhỏ… Toàn thân bỗng nhiên biến thành màu đen… Sau đó, lập tức biến thành… xương khô.”

“Cái gì?” Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cùng lúc giật mình.

Chú què trầm trọng nói “Hai vị đi xem đi.”

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển vội vã đi.

Trong căn nhà mà hai người từng tới ngày hôm qua, một bộ xương khô nằm ở trên mặt đất.

“Toàn thân thằng bé biến thành màu đen, sau đó… chính là như vậy.”

Giọng chú què vô cùng cứng ngắc.

Lúc này, tất cả đứa nhỏ trong phòng bỗng nhiên đều quỳ xuống.

“Chú ơi, các chú để cho chúng con được giải thoát đi.”

“Phải, chú ơi, chúng con đều không sợ chết, chúng con chỉ muốn báo thù.”

“Chú ơi, chú giúp chúng con giết con quái vật kia đi.”

“Chú ơi, quái vật kia đã giết rất nhiều, rất nhiều người thân của chúng con, chúng con muốn báo thù.”

“Phải, chú ơi, chúng con…”

Những đứa nhỏ này, không có một ai sợ chết. Trên khuôn mặt của chúng lúc này chỉ có sự kiên quyết mà thôi.

Tất cả đều rất tức giận, không hề sợ chết, chỉ mong có thể báo thù.

Trong nháy mắt này, Thẩm Tu Lâm thực sự bị mấy đứa nhỏ ảnh hưởng.

Một lát sau, Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển, chỉ nói một chữ “Được.”

Vì vậy, vẫn là căn nhà kia, vẫn là lối đi cũ cùng mùi máu tanh tràn ngập.

Lần này, tất cả đám trẻ đều tới.

Chúng rót máu vào bên trong Huyết Trì, rồi nói muốn nhìn thấy người thân.

Cái đầu to kia lại há to miệng, phun những người kia ra ngoài.

Ngay tại lúc này, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời ra tay.

Hơn nữa, còn có Lâm Tôn và Thẩm Hình cùng đi.

Tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển hoá thành sợi tơ, quấn lấy thân thể của những người đó, hất về phía Thẩm Hình và Lâm Tôn, để cho hai người này hỗ trợ trông chừng một chút.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đối mặt với cái đầu kia.

Thẩm Tu Lâm vô cùng giận dữ. Vật này, còn ghê tởm hơn nhiều so với tang thi.

Tang thi cấp bậc cao đã có trí tuệ, đã biết chính mình từng là nhân loại, sẽ không làm điều ác nữa.

Giống như Vương Chính và Lưu Tương Ngôn.

Thế nhưng, vật này lại quá ghê tởm.

Nó lại dùng toàn bộ người trong thôn để… thăng cấp. Đáng chết!

Cho nên, khi Thẩm Tu Lâm ra tay hoàn toàn không nương tay một chút nào.

Lôi điện dị năng ầm ầm nện xuống.

Lôi điện đánh thẳng vào bên trong Huyết Trì, máu trong ao có một chút bị điện đánh phải bốc hơi.

“A! Các ngươi là ai! Muốn chết sao!”

Dưới sự công kích của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển, quái vật cũng nổi điên.

Nó gào thét, há miệng thật to, trong miệng bay ra rất nhiều mũi tên nước, cơ hồ đạt tới cấp mười ba.

Chỉ là, với trình độ như vậy thì không thể thương tổn tới Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển được.

Vì vậy, tuy rằng cái đầu này nổi điên, thế nhưng lại không làm gì được Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.

Khi Đông Phương Hiển huy động một lượng lớn tinh thần lực để công kích, toàn bộ cái đầu kia đều co quắp lại, nó chỉ cảm thấy trong đầu mình có thứ gì đó đang muốn nổ tung.

“A!” Cái đầu hét thảm một tiếng.

Ngay sau đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cùng tấn công, cái đầu kia bị chém thành hai nửa.

Điều kỳ quái là, cái đầu đã bị chém thành hai nửa, thế nhưng nó còn chưa chết.

Một nửa bên đầu bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.

Ngay trong tầm mắt của Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm, cái đầu to kia bắt đầu phóng xạ ra vô số sợi tơ màu đen.

Những sợi tơ màu đen này thế mà lại nối liền với mấy đứa nhỏ.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển kinh ngạc, tinh thần lực mau chóng triển khai, muốn chặt đứt những sợi tơ này,

Thế nhưng, điều bất ngờ là, tinh thần lực của hai người lại không thể chém đứt những sợi tơ này.

Mấy đứa nhỏ hét lên thảm thiết…

Bọn nhỏ cũng vô cùng phẫn nộ, tất cả đều dùng dị năng tấn công cái đầu kia.

Nhưng những công kích này khi đánh vào cái đầu kia lại gần như không có hiệu quả.

Thẩm Tu Lâm thấy tinh thần lực không có tác dụng, vội vàng đổi lại lôi điện.

Lần này, lôi điện có tác dụng.

Lôi điện đánh lên trên những sợi tơ màu đen kia.

Quái vật liên tục gào thét, thế nhưng, đồng dạng, tất cả mấy đứa nhỏ cũng đau đớn hét lên.

Hiển nhiên, từ một mức độ nào đó, mấy đứa nhỏ và quái vật kia đã dính liền vào nhau.

Thẩm Tu Lâm sợ hãi dừng công kích lại.

Quái vật cũng thở phào, rồi cười haha.

“Mày tấn công nữa đi! Tao chết rồi, mấy đứa kia đều sẽ đi theo chôn cùng! Mày đánh đi.”

Thẩm Tu Lâm tức muốn chết, lại không thể làm gì.

Lúc này, một đứa nhỏ cao giọng nói “Chú! Chú đừng lo cho chúng con! Tấn công đi!”

Đứa nhỏ này vừa dứt lời, rất nhiều giọng nói cũng vang lên.

“Chú! Chúng con thà chết cũng không muốn biến thành quái vật như nó.”

“Chú! Chúng con đau lắm! Chú mau giải thoát cho chúng con đi chú!”

“Chú! Chúng con không sợ đau! Chú mau đánh quái vật đi!”

“Chú! Chú đánh đi, chúng con không sợ!”

“Phải, chú, chúng con không sợ!”

Đến ngay cả đứa nhỏ ít tuổi nhất, chỉ khoảng hơn hai tuổi, cũng dùng giọng nói non nớt lên tiếng “Chú ơi, chúng con không sợ!”

“Đúng vậy đó chú! Chúng con không sợ!”

Từng đứa nhỏ, từng gương mặt, đều biểu hiện ra giống nhau, thấy chết không sợ.

Thời khắc này, hai mắt Thẩm Tu Lâm lại nhoè đi.

Lôi điện tụ tập ở trong tay, hắn cắn răng đánh xuống.

“A!”

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, Thẩm Tu Lâm nhắm mắt lại… Lôi điện lần thứ hai đánh xuống…

Không biết trôi qua bao lâu, quái vật biến thành bột phấn.

Hai cái đầu đều biến thành bột phấn, Huyết Trì bị lôi điện đốt sạch sẽ, không còn sót lại thứ gì.

Mà những đứa nhỏ kia… Đa số đều biến thành xương khô.

Còn dư lại có thể nhúc nhích, chỉ có hai người.

Một người là bé trai hơn hai tuổi, đã dùng âm thanh non nớt nói rằng bé không sợ.

Còn lại là một bé trai mười hai tuổi, là người lớn nhất trong đám trẻ… Thế nhưng, thằng bé cũng chỉ còn dư lại một hơi.

“Chú ơi.” Bé trai mười hai tuổi phun ra một ngụm máu “Cảm ơn, cảm ơn chú… Chú ơi, con muốn nhìn thấy chị.”

Thẩm Tu Lâm đi tới, bế đứa nhỏ chỉ còn da bọc xương, sắc mặt xám trắng lên, rồi ôm tới chỗ Thẩm Hình và Lâm Tôn.

Thẩm Hình im lặng.

Hai mắt Lâm Tôn chất chứa không nỡ, cũng đành im lặng.

Đứa nhỏ chỉ chỉ chỗ của chị gái bé, Thẩm Tu Lâm ôm bé đi tới.

Đứa nhỏ đưa tay nhẹ nhàng chạm vào hai má của cô gái kia.

“Chị ơi, xin lỗi chị, là Tiểu Cương vô dụng, không thể bảo vệ ba mẹ và bà nội. Cũng không bảo vệ được chị.”

Đứa nhỏ nói, tay lại di chuyển, nắm chặt lấy tay cô gái.

“Chị, xin lỗi, Tiểu Cương phải đi trước rồi. Chị ơi, em không biết chị… có còn sống không, nếu như, nếu như chị đi rồi, cũng tốt, một nhà chúng ta có thể ở phía dưới đoàn tụ. Tiểu Cương mặc dù không bảo vệ được ba mẹ và bà nội, thế nhưng, ngày hôm nay, có một chú rất lợi đã báo thù được cho mọi người rồi.”

“Chị ơi, chị có thể yên tâm… Còn có, Tiểu Cương sẽ không khóc đâu, em là con trai mà… Sẽ không khóc…”

“Chị… Tiểu Cương hơi mệt rồi, Tiểu Cương phải nghỉ ngơi thôi…” Đứa nhỏ cứ như vậy mà vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.

Hình ảnh này khiến cho hai mắt Thẩm Tu Lâm đều xót xa “Bé con!”

Thế nhưng, hai mắt của đứa nhỏ, cũng không còn cách nào mở ra nữa…

Hai tay Thẩm Tu Lâm xiết chặt lại.

Đứa nhỏ hai tuổi cũng chạy tới, khi nãy phải chết bé đều không khóc, nhưng hiện tại lại khóc lên.

“Anh Tiểu Cương, anh Tiểu Cương.”

Thẩm Tu Lâm đặt đứa nhỏ đã qua đời xuống, bế bé hai tuổi lên.

Đứa nhỏ này cũng gầy trơ xương, sắc mặt xám trắng, Thẩm Tu Lâm không biết bé còn có thể sống bao lâu nữa.

Lúc này, chú què lên tiếng “Đồng Đồng, lại đây con.”

Đứa nhỏ xoay người qua “Chú què.”

Thẩm Tu Lâm thả đứa nhỏ xuống, bé chạy qua, chú què bế bé lên.

Chú què này, là do lúc trước quái vật muốn giữ lại để lừa gạt người bên ngoài tiến vào thôn, nó sợ người khác nhìn ra điểm khác thường nào đó, hơn nữa đối phương lại là người tàn tật, cho nên cũng không giở trò gì trên người chú què.

Thế nên, chú què lại là người an toàn khoẻ mạnh nhất.

Nhưng, an toàn này… có lẽ chú què cũng không để ý.

Tất cả mọi người bên cạnh đều chết hết rồi, chỉ dư lại đơn độc một mình, liệu có ai có thể chịu được?

Chú què bế đứa nhỏ lên, nhẹ nhàng hỏi Thẩm Tu Lâm “Ân nhân, bọn họ còn sống không?”

Thẩm Tu Lâm nghe hiểu, chú què đang hỏi tình huống của những người vừa cứu ra kia.

Thẩm Tu Lâm còn chưa kiểm tra những người này, cũng không biết phải trả lời ra sao.

Vì vậy, hắn dùng tinh thần lực dò xét cơ thể của một người trong đó.

Một lát sau, Thẩm Tu Lâm thu hồi tinh thần lực, vẻ mặt u ám.

Chú què cũng hiểu được.

“Bọn họ, đều chết hết, có đúng không?”

Lâm Tôn nhẹ nhàng nói “Bọn họ kỳ thực đã sớm ngừng thở. Nếu như mọi người từng thấy qua bọn họ cử động, hoặc có thể nói chuyện, thì hẳn là do quái vật kia giở trò quỷ. Nó đã khống chế bọn họ từ lâu.”

Sau khi Lâm Tôn nói xong, cũng không nhịn được thở dài một tiếng.

Tình cảnh lúc này, không có ai là không than thở cả.

Tay chú què xiết chặt lại “Cảm ơn các vị rất nhiều, chúng tôi muốn… an táng bọn họ thật tốt.”

Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Chúng tôi giúp anh.”

Chú què không từ chối, gật đầu nói cảm ơn “Cảm ơn.”

Chuyển những người này từ trong nhà ra, chú què cũng chọn lựa địa điểm an táng.

Chú què nói “Tôi muốn hoả táng bọn họ, miễn cho thi thể của bọn họ đều bảo lưu không trọn vẹn.”

Câu nói này, càng khiến cho người khác cảm thấy chua xót.

Thẩm Tu Lâm chỉ có thể gật đầu, đốt lửa lên. Cả một làng lớn như vậy, cuối cùng chỉ còn lại một lớn một nhỏ.

Trong chớp mắt đó, Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên nhớ tới giọng nói của mấy đứa nhỏ/

“Chú què, bên ngoài kia thơm quá, những người kia chắc chắn là mang theo rất nhiều đồ ăn ngon.”

“Chú què, chúng con có thể đi đổi ít đồ ăn của bọn họ không?”

Từng câu từng chữ hồn nhiên tới cỡ nào… Những đứa nhỏ cũng ngây thơ tới cỡ nào… Nhưng tất cả đều đã không còn nữa.

Đông Phương Hiển cảm giác được cảm xúc của Thẩm Tu Lâm, đi tới bên cạnh đối phương, nắm chặt tay hắn.

Thẩm Tu Lâm cúi đầu, nhìn một bàn tay khác đang nắm chặt tay mình, khoé miệng hơi nhếch lên.

“Bọn họ cũng hạnh phúc rồi, ít nhất, bọn họ đều được ở bên nhau.” Đông Phương Hiển đột nhiên nói.

Thẩm Tu Lâm sững sờ, chậm rãi cười, Đông Phương nhà hắn đang an ủi hắn sao…

Nhưng mà, có lẽ Đông Phương Hiển nói đúng.

Tại mạt thế này, mỗi ngày đều có người chết đi, cứ như vậy ở bên nhau… có lẽ đã là hạnh phúc.

Thế nhưng, nếu như có thể sống, liệu có ai lại muốn chết?

Chỉ là không còn cách nào nữa.

Chú què ôm đứa nhỏ, nhìn ngọn lửa lớn dần…

Khi lửa cháy hết, mặt đất đột nhiên rung chuyển.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển vội vàng đứng vững…

Sau đó, cách đó không xa, ở chỗ nguyên bản là Huyết Trì của quái vật, mặt đất liên tục chấn động, phòng ốc sụp đổ, tất cả đều vùi vào trong đất.

Đồng thời, mấy người Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển, Lâm Tôn, Thẩm Hình đột nhiên đều có cảm giác.

Đặc biệt là Thuỷ Bạch Sắc, nó từ trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm nhảy thẳng ra ngoài.

“Thiên Thanh Sắc, là Thiên Thanh Sắc!”

Ngũ Sắc Thập Quang, Ngũ Sắc bao gồm Thuỷ Bạch Sắc, Thiên Thanh Sắc, Thiên Huyền Sắc, Hải Lam Sắc, Hồng Diệp Sắc.

Mà hiện tại, Thuỷ Bạch Sắc đang gọi Thiên Thanh Sắc.

Nếu là ở nơi khác, Thiên Thanh Sắc xuất hiện, Thẩm Tu Lâm đương nhiên là mừng rỡ vô cùng.

Thế nhưng, nơi đó… chính là chỗ quái vật đã từng xuất hiện.

Là nơi biết bao người đã chết đi.

Là nơi mai táng vô số sinh mạng của những đứa nhỏ vô tội…

Thẩm Tu Lâm không vui, ngược lại, sắc mặt hắn rất nặng nề “Ngươi nói cái gì?”

Đông Phương Hiển cũng nhíu mày “Thiên Thanh Sắc? Ngươi có chắc không? Tại sao lúc trước ngươi không cảm giác được?”

Thuỷ Bạch Sắc cũng rất khó hiểu “Không biết, theo lý mà nói, mấy anh em của ta ở đây thì ta khẳng định sẽ biết. Thế nhưng trước đó ta thật sự không biết.”

Lâm Tôn nói “Không cần biết có phải hay không, đến xem là được.”

Thẩm Hình không nói gì, chỉ là bên trong mắt dường như có một tia tỉnh táo loé lên, chỉ là loại sắc thái này rất nhanh đã biến mất.

Cuối cùng lại biến thành mơ hồ như cũ.

Lúc này, Thẩm Dật Hiên, Huyết Sát, Long Thành Uyên cũng chạy tới. Bọn họ đều nghe được động tĩnh phía bên này.

Trước đó, bọn họ nghe theo sắp xếp chờ ở bên ngoài, cũng không tiến vào. Hiện giờ nghe thấy động tĩnh mới qua tới.

Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển nhấp môi, nhẹ nhàng nói “Đi xem thế nào.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu, vì vậy, tất cả mọi người đi về chỗ đó…

Chú què hoàn toàn không cảm thấy hứng thú gì với chuyện xảy ra bên kia, chỉ tiếp tục ôm đứa nhỏ, nhẹ nhàng nói “Đồng Đồng, chúng ta đi chôn người thân của chúng ta thôi.”

Đứa nhỏ gật đầu “Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.