Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 218: Chương 218: Không muốn đi




Đêm đó, Thẩm Tu Lâm tiếp tục tu luyện, còn ở bên ngoài, sắc mặt của Tiểu Hắc càng ngày càng đen hơn.

Chủ nhân của nó thực sự quá mức vô lý rồi!

Ngốc thì cũng thôi đi, dù sao Tiểu Hồng cũng ngốc ngang ngửa.

Nhưng mà, anh ta lại còn thích một nam thanh niên.

Không, thích nam cũng không sao.

Vấn đề là, chủ nhân ngốc, thực sự phải quấn lấy người kia đến mức như vậy hay sao?

Tiểu Hắc cảm thấy, tim mình chịu không nổi đâu!

Mà lúc này, Nghiêm Hạ Khê đang làm gì? Đương nhiên là đang quấn lấy Ngô Tranh rồi.

Hiện giờ trời vẫn còn mờ mờ tối.

Tối hôm qua, Nghiêm Hạ Khê khăng khăng muốn ngủ trong cùng một chiếc xe với Ngô Tranh. Ngô Tranh không phản đối, nhưng cũng không có nghĩa là đồng ý hoàn toàn.

Đúng ra là, Ngô Tranh không đồng ý cho Nghiêm Hạ Khê cách mình quá gần.

Vì vậy, Nghiêm Hạ Khê ôm nỗi ấm ức của mình mà đi ngủ.

Sáng sớm hôm nay, anh ta nhìn thấy Ngô Tranh nằm ngủ gần đó, nhịn không nổi len lén đến gần, hôn lên môi đối phương một cái.

Nghiêm Hạ Khê nghĩ, không phải trước đó hai người đã từng hôn rồi hay sao? Lại hôn thêm một cái thì có làm sao đâu.

Không nghĩ tới…

Mới vừa hôn xuống, Ngô Tranh đã lập tức tỉnh lại, rồi quăng cho anh ta một cái tát.

Một cái tát này thực sự quá đau!

Sau đó…

“Ngô Tranh, anh yêu em, chính vì yêu em nên mới muốn hôn em. Điều này hoàn toàn bình thường, em đừng giận mà!”

Ngô Tranh suýt chút nữa lại quăng thêm một cái tát.

Thẩm Tu Lâm từ trong không gian đi ra, cảnh tượng đầu tiên thấy đến chính là Ngô Tranh và Nghiêm Hạ Khê em tới anh đi, quấn lấy không rời, một người đuổi theo đánh một người.

Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày, hai người này đúng là rất hoạt bát.

Thẩm Dật Hiên chạy tới “Baba, ba dậy rồi. Cha đâu ba?”

“Ở trong xe.” Thẩm Tu Lâm chỉ vào xe.

Thẩm Dật Hiên nghi ngờ nhìn Thẩm Tu Lâm “Baba, cha vẫn còn đang giận sao?”

Thẩm Tu Lâm không lên tiếng.

Thẩm Dật Hiên vội vàng kéo tay Thẩm Tu Lâm, đang muốn nói chuyện, thì Đông Phương Hiển từ trong xe đi ra.

Thẩm Dật Hiên kéo luôn tay của Thẩm Tu Lâm chạy tới.

“Cha.”

Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Dật Hiên, gật đầu, vẻ mặt hờ hững.

Thẩm Dật Hiên tròn mắt, bỗng nhiên kéo tay Thẩm Tu Lâm đặt lên trên tay Đông Phương Hiển.

Động tác này khiến cho hai người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời cứng ngắc lại.

Thẩm Dật Hiên nói “Baba, cha, hai người nói chuyện đi. Con đi làm cơm sáng cho hai người.”

Nói xong, Thẩm Dật Hiên vội vàng chạy mất.

Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển, Đông Phương Hiển lại không nhìn hắn, chỉ cúi thấp đầu xuống.

Thẩm Tu Lâm cũng rũ mắt, liếc nhìn tay của mình và tay của đối phương đang đặt cùng một chỗ, môi khẽ mím lại.

Nhiệt độ của bàn tay kia vẫn ấm áp quen thuộc như vậy…

Thẩm Tu Lâm chậm rãi rút lại tay của mình.

Giữa không trung, tay của Đông Phương Hiển không nhúc nhích, thoạt mình có chút cô đơn.

Trong lòng Thẩm Tu Lâm xót xa, nhưng không đợi hắn làm cái gì, Đông Phương Hiển đã thu tay lại, đồng thời lắc người một cái biến mất ngay tại chỗ.

Chân Thẩm Tu Lâm không nhịn được tiến lên trước hai bước, rồi dừng lại…

Bóng dáng Đông Phương Hiển biến mất, Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Không lâu sau, Thẩm Dật Hiên đi tới, trên tay còn cầm theo bữa sáng của Đông Phương Hiển. Chỉ là, không thấy Đông Phương Hiển đâu nữa.

Thẩm Dật Hiên lập tức nhíu mày “Chuyện gì xảy ra vậy? Cha con đâu? Đi đâu mất rồi!”

Thẩm Tu Lâm lạnh nhạt nói “Không biết.”

Thẩm Dật Hiên trợn mắt giận dữ nhìn Thẩm Tu Lâm “Có phải là lại bị ba chọc tức rồi bỏ đi không?”

Thẩm Tu Lâm cau mày.

“Baba! Sao lúc nào ba cũng làm cho cha giận vậy!” Thẩm Dật Hiên nổi giận.

Khoé miệng Thẩm Tu Lâm hơi nhúc nhích.

Thẩm Dật Hiên tức giận, quay đầu bỏ đi, cầm theo luôn cả bữa sáng của Thẩm Tu Lâm đi khỏi.

Thẩm Tu Lâm nhìn bóng lưng của Thẩm Dật Hiên, khoé miệng lại giật giật lần thứ hai.

Trước đây, vẫn luôn không hiểu tại sao có người lớn cứ thích hỏi trẻ con rằng, chúng yêu ba hơn hay yêu mẹ hơn, đây không phải là một chuyện rất nhàm chán hay sao?

Hiện tại… Hắn cũng muốn hỏi một chút xem.

Cuối cùng, Thẩm Tu Lâm chỉ thở dài.

Đoàn người dùng xong bữa sáng lại tiếp tục lên đường.

Khi mấy người Thẩm Tu Lâm xuất phát, Đông Phương Hiển không quay trở lại, nhưng Thẩm Tu Lâm vẫn hạ lệnh gấp rút lên đường.

Thẩm Dật Hiên đối với việc này vô cùng tức giận, luôn miệng nói muốn đi tìm cha.

Thẩm Tu Lâm nhíu mày, không cho phép Thẩm Dật Hiên đi tìm. Thẩm Dật Hiên giận điên lên, rồi một người chui vào trong xe gặm nhấm nỗi ấm ức của mình.

Đến trưa, Đông Phương Hiển vẫn chưa trở lại, Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày, tinh thần lực không kiềm chế được lao ra ngoài.

Một lát sau, Thẩm Tu Lâm thu hồi tinh thần lực. Đông Phương Hiển cũng không cách quá xa, ngay tại phía sau đoàn xe.

Đối phương… có lẽ chỉ là không muốn nhìn thấy mặt hắn mà thôi.

Thẩm Tu Lâm rũ mắt, không tiếp tục dùng tinh thần lực đi dò xét nữa…

Vì vậy, Đông Phương Hiển hoàn toàn biến mất trong khoảng hai ngày, cho tới khi đoàn xe tiếp cận tới gần Kỳ huyện.

Ngày hôm đó, đã tầm chạng vạng.

Đoàn xe của Thẩm Tu Lâm nếu như cấp tốc lên đường thì cũng có thể tiến vào trong phạm vi địa giới của Kỳ huyện.

Thế nhưng, bọn họ không đi vào, mà ngừng lại ngay tại nơi này.

Bởi vì… nơi này có cảm giác không ổn.

Sau khi bọn họ đến đây thì đã phát hiện ở nơi này có điều gì đó rất kỳ lạ.

Bên ngoài không thấy một người nào, hơn nữa còn phát hiện rất nhiều cơ quan trên mặt đất.

Những cơ quan này, nếu nói là để ngăn cản tang thi hay động vật biến dị thì có chút quá gượng ép.

Còn nếu nói là để ngăn cản xe qua đường, có lẽ mới là chuẩn xác.

Nhưng mà, không phải Kỳ huyện đang muốn nhờ Đế đô trợ giúp hay sao?

Ngăn cản xe của bọn họ làm cái gì?

Thẩm Tu Lâm theo bản năng cảm thấy không ổn, vì vậy hạ lệnh dừng xe lại.

Lúc này, Thẩm Hình đi đến, gõ gõ cửa kính xe bên phía Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm kéo cửa xuống “Có việc sao?”

Thẩm Hình gật đầu “Hôm nay Hiên Hiên không có ăn gì cả, em ấy nói nếu cha em ấy không trở lại, em ấy sẽ tuyệt thực.”

Thẩm Tu Lâm lập tức đen mặt, khoé miệng cũng co rút.

Thẩm Hình bỗng nhiên cười cười “Tôi chuyển lời xong rồi.” Sau đó quay người đi khỏi.

Thẩm Tu Lâm liếc nhìn bóng dáng Thẩm Hình, môi mím một cái, có chút buồn bực.

Một lát sau, Thẩm Tu Lâm biến mất.

Hai ngày nay, mặc dù Đông Phương Hiển không xuất hiện, thế nhưng y vẫn đi theo phía sau đoàn xe.

Thẩm Tu Lâm muốn tìm y cũng không khó.

Khi Thẩm Tu Lâm xuất hiện lần nữa thì người đã xuất hiện ngay trước mặt Đông Phương Hiển.

“Tại sao lại không ở trong đoàn xe? Hiên Hiên rất nhớ em, còn luôn nói phải đi tìm em. Cả ngày hôm nay đều chưa ăn cái gì cả.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.