Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 179: Chương 179: Biến thành người




Lộ trình tiếp theo, phải nói như thế nào bây giờ?

Quãng đường phía sau vẫn đi theo hướng như cũ.

Hang này vô cùng sâu, hai bên loang lổ nhìn rất khó chịu.

Mặt khác, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển còn cảm thấy gió lạnh thổi qua.

Đang nghĩ như thế, Thẩm Tu Lâm đột nhiên cảm giác thấy bên trái có thứ gì đó lướt qua…

“Cạch.” Có vẻ có cơ quan bị khởi động.

Ngay sau đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời rơi xuống.

Tinh thần lực của Lâm Tôn lao tới, khi hai người rớt xuống lập tức kéo lại.

Nếu như Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không phải là người bình thường, rơi xuống trong nháy mắt dùng tinh thần lực bao quanh chính mình… thì có lẽ Lâm Tôn cũng không kéo lên nổi.

Bởi vì tốc độ rơi xuống rất nhanh, lực hút cũng rất mạnh.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển được kéo lên, sau đó nhìn xuống cái hố khi nãy.

Phía dưới chỉ có một màu đen kịt, rất khủng bố, còn… quái dị buồn nôn.

“Phía dưới này có thứ gì sao?” Thẩm Tu Lâm nói.

“Rất có thể.” Đông Phương Hiển gật đầu, cũng cảm thấy như vậy.

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, vẫn quyết định tìm được Long Thành Uyên trước rồi lại nói, nhưng mà, hắn nên hỏi sơ qua một vài câu.

“Tiểu Hồng, phía dưới có vật gì không? Nếu có thì nó là cái gì?”

Tiểu Hồng bĩu môi “Vật gì? Là cái gì?”

Thẩm Tu Lâm nheo mắt “Mày thích bị phạt chung với chủ nhân đúng không?”

Tiểu Hồng oa oa kêu lên “A! Sao ngươi có thể nói như vậy! Chủ nhân của ta tốt như vậy, ta cũng tốt như vậy, ta…”

“Câm miệng.” Thẩm Tu Lâm đau đầu, quát to một tiếng.

Tiểu Hồng ấm ức ngậm miệng.

“Nói, nơi này có chuyện gì xảy ra!”

Tiểu Hồng ấm ức nói “Ta cũng không biết rõ cho lắm… Nơi này ta không dám tới, có quái vật đấy.”

“Quái vật?” Thẩm Tu Lâm bật cười “Mày có biết là quái vật gì không?”

Tiểu Hồng chớp mắt, con thỏ màu hồng nhạt nhìn vô cùng đáng yêu, tiếc là… Thẩm Tu Lâm cũng không thích động vật.

Cho nên, Tiểu Hồng có tỏ ra đáng yêu đến thế nào đi chăng nữa, đối với hắn mà nói, thực sự không có một chút tác dụng nào.

“Không biết mà. Ta chỉ biết là nơi này có rất nhiều quái vật, ta không thích thế. Hơn nữa, nơi này…. nếu như ta ở lại quá lâu, năng lượng của ta sẽ giảm xuống. Không thích.”

“Năng lượng bị giảm xuống? Ý mày là sức mạnh sẽ mất đi?” Thẩm Tu Lâm cau mày.

Tiểu Hồng trừng mắt nhìn “Không phải đều giống nhau hay sao? Ta là năng lượng thể mà.”

Khoé miệng Thẩm Tu Lâm giật giật, chủ nhân đã ngốc, thú nuôi còn ngốc hơn.

Ngô Tranh cũng cảm thấy như vậy, nhưng bọn họ vẫn rất tốt. Chỉ nghĩ trong lòng mà thôi, không nói ra miệng.

Đông Phương Hiển nói “Ngươi chưa từng tới nơi này?”

Tiểu Hồng vội vàng lắc đầu “Làm sao lại đến một nơi đáng sợ như thế này! Không cần đến.”

Đông Phương Hiển suy nghĩ, nói “Vậy làm sao ngươi biết Long Thành Uyên, đồng đội của chúng ta ở trong này?”

“Ta khẳng định là biết. Tất cả sinh vật ngoại lai đều sẽ tới nơi này, dù tự nguyện hay không.”

Thẩm Tu Lâm bắt được điểm mấu chốt trong câu nói “Mày có ý gì? Ý của mày là nói… Tất cả sinh vật ngoại lai đều sẽ tới nơi này? Nơi này có rất nhiều sinh vật ngoại lai?”

“Phải. Vốn trước đây không có, thế nhưng khi mạt thế tới, ở nơi này bỗng nhiên xuất hiện một điểm biến dị, rồi tạo thành một lỗ hổng đen. Khi lỗ hổng kia xuất hiện, thực sự rất đáng sợ, rất nhiều người bị cuốn vào, chính là chỗ xác thối mà các người thấy… còn có rất nhiều sinh vật ngoại lai.”

Lời giải thích của Tiểu Hồng cũng không rõ ràng, nó chỉ có thể dùng hiểu biết của mình để giải thích mà thôi.

Thế nhưng mấy người Thẩm Tu Lâm lại nghe ra một ý nghĩa khác.

Đông Phương Hiển bỗng nhiên nghĩ tới Nam Cung Tiếu.

Vào lúc ấy, rốt cuộc vì sao Nam Cung Tiếu nhất định phải tới Đế Đô?

Thật sự là muốn tới tìm người, hay có mục đích gì khác?

Y luôn cảm thấy, trong này có điều gì đó bất ổn.

Mặt khác, người khi trước mang Nam Cung Tiếu đi, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao lại nói Nam Cung Tiếu đã chết? Hơn nữa còn đẩy trách nhiệm lên người mình và Thẩm Tu Lâm?

Nếu như lúc ấy, mục tiêu của hai người kia là Đế Đô, thế nhưng chỉ dùng chút xíu thời gian thì hoàn toàn không thể tới được Đế Đô!

Như vậy, trên nửa đường, lý do vì sao Nam Cung Tiếu lại chết?

Đông Phương Hiển cảm thấy, dường như có vấn đề rất quan trọng đang ẩn giấu…

Hơn nữa, chính mình nhất định phải tìm hiểu được vấn đề này, bằng không, mình sẽ gặp phải khó khăn.

Ngay tại lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng Long Thành Uyên.

“Muốn chết!”

Giọng Long Thành Uyên vô cùng giận dữ, còn giống như đang đè nén gì đó.

Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm trao đổi ánh mắt, vội vàng chạy về phía trước.

Nhưng bọn họ vẫn rất chú ý dưới chân mình.

Đồng thời, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển còn đi bên cạnh nhau, quan sát tình hình hai bên xung quanh.

Theo sau đó là mấy người Lâm Tôn.

Không lâu sau, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thấy được Long Thành Uyên…

Nhưng cũng chính là bởi vì nhìn thấy, thế nên hai người mới giật mình ngạc nhiên.

Chỉ thấy phía trước, thân hình của Long Thành Uyên thực sự vô cùng lớn.

Kích cỡ trước kia vốn chỉ bé tẹo teo, thế nhưng hiện giờ lại lớn ngang ngửa với voi. À không, phải lớn bằng voi biến dị mới đúng. To như một quả núi.

Hơn nữa, trên đầu Long Thành Uyên còn mọc thêm một đôi sừng.

Đôi sừng kia có vẻ giống với sừng của rồng, trên sừng còn đang phóng điện.

Long Thành Uyên hét lớn một tiếng, chạy thẳng tới phía đối diện.

Phía đối diện của cậu ta có một “người”, vừa giống lại vừa không giống xác thối khi trước. Không giống là bởi vì người này so với xác thối thì dễ nhìn hơn một chút, còn lại vẫn giống y hệt.

Cảm giác giống, đặc tính cũng giống.

Chỉ là, điểm hấp dẫn ánh mắt của người khác nhất chính là… Người này đang phát sáng.

Đúng vậy!

Đối phương đang phát sáng, còn là loại ánh sáng màu đen trông rất tà ác.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không kịp nghĩ nhiều, đối phương có vẻ rất mạnh.

Hơn nữa, bên phía đối phương còn có tới mấy người.

Long Thành Uyên tấn công một người trong đó, nhưng đối phương chỉ lùi lại hai bước.

Sau đó, trên người đối phương phát ra ánh sáng, vòng sáng màu đen tách khỏi người này, tấn công về phía Long Thành Uyên.

Vòng sáng màu đen lập tức dính vào trên người Lon Thành Uyên.

Long Thành Uyên lại giận dữ gầm lên một tiếng “Muốn chết!”

Lúc này, chỉ thấy trên người Long Thành Uyên cũng phát sáng, nhưng ánh sáng này lại là màu đỏ. Loại ánh sáng này vừa suất hiện, đã xóa bỏ ánh sáng màu đen kia.

Chỉ là, để xoá bỏ được ánh sáng màu đen, bản thân Long Thành Uyên cũng tiêu tốn khá nhiều năng lượng.

Mấy người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều nhìn thấy được rõ ràng.

Nhất là Ngô Tranh và Thẩm Dật Hiên.

Ngô Tranh khi ở phía trên đã mơ hồ cảm thấy được cơ duyên. Nhưng cơ duyên như thế này vẫn bị xen lẫn với rất nhiều thứ khác, khién cho cậu ta không dám xác định.

Hơn nữa, cũng cảm thấy rất nguy hiểm.

Vốn là cậu ta đã không ôm hy vọng gì, thế nhưng lúc này lại để cho cậu thực sự nhìn thấy cơ duyên của mình.

Ngô Tranh có một trực giác mãnh liệt, nếu như hấp thu được vòng sáng màu đen không biết là thứ gì đang bao quanh những “người” kia, tinh thần lực của mình có thể khôi phục lại tám, chín phần mười trước kia.

Cảm giác của Ngô Tranh trước giờ chưa từng sai lầm.

Vì vậy, Ngô Tranh cũng ra sức chạy tới tấn công…

“Này, chờ tôi với.” Nghiêm Hạ Khê lập tức chọn theo Ngô Tranh. Trước giờ luôn là Ngô Tranh dẫn theo anh ta… Tuyết Lang không tính.

Thế nên, nhìn thấy Ngô Tranh chạy đi, Nghiêm Hạ Khê theo bản năng cũng muốn theo sau.

Thế nhưng…

“Đừng đi, chủ nhân.” Tiểu Hồng cắn tai Nghiêm Hạ Khê “Chủ nhân, anh nhất định không thể đi theo. Nếu không sẽ gặp xui xẻo đấy.”

“Xui xẻo?” Nghiêm Hạ Khê cau mày.

“Phải, chủ nhân, anh tuyệt đối không được đi. Một khi gặp phải xui xẻo thì rất khó để xoá bỏ. Không thể đi. Hơn nữa, năng lực của thứ kia khắc chế ta. Anh đi, không nói tới ta sẽ rất khó chịu, không thể giúp anh một tay, còn có thể trở thành vật cản. Nếu chủ nhân bị thương, như vậy chúng ta đều xong đời rồi.”

“Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể sợ bị thương?” Nghiêm Hạ Khê vô cùng bất mãn. Anh ta chính là người thích đi khiêu chiến người khác, tuyệt đối không sợ bị thươnv.

“Không được không được. Ở nơi này, bị thương sẽ hao tổn số mệnh, không được.”

Tiểu Hồng nóng lòng gào to, mấy người Thẩm Tu Lâm dù đang chiến đấu cũng nghe thấy được.

Nhất là Thẩm Tu Lâm, ánh mắt hắn hơi loé lên.

Lúc này, Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc bỗng nhiên từ ý thức hải của Thẩm Tu Lâm bay ra.

“Năng lượng thể trong người những thứ này đều muốn lấy hết.”

“Ồ?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày, gật đầu “Được. Ta biết rồi. Vậy thì lấy hết.”

Sau đó, Thẩm Tu Lâm tấn công càng mạnh hơn.

Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc không hỗ trợ Thẩm Tu Lâm, mà lại bay về phía Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng nhìn thấy chúng nó, lập tức đề phòng “Các ngươi muốn làm cái gì? Muốn làm chuyện xấu xa gì?”

“Hừ.” Thiên Thanh Sắc cười nhạo “Chúng ta muốn làm cái gì, ngươi cho rằng ngươi thật có thể ngăn trở chúng ta?”

Nghiêm Hạ Khê nghe vậy lập tức nịnh nọt “Hai vị đại hiệp, ta chỉ có một thú cưng này thôi, nể mặt một chút. Ta vất vả lắm mới nhận được nó.”

“Ha.” Thuỷ Bạch Sắc cũng cười một tiếng “Đúng là chủ nào tớ nấy, các ngươi đều rất sợ chết.”

Nghiêm Hạ Khê có chút không hài lòng với bình luận “rất sợ chết” này, đang muốn nói, bỗng nhiên Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc hợp lực ném Nghiêm Hạ Khê vào trong vòng chiến.

Còn Tiểu Hồng, thì bị chúng nó cản lại.

“A!” Nghiêm Hạ Khê bất ngờ bị ném, nhịn không nổi hét ra một tiếng.

Tiếng hét thảm thiết này… Nghe ra lại rất êm tai!

Ngô Tranh hơi nhíu mày, nhìn đồ ngốc Nghiêm Hạ Khê sắp đụng vào đám “người” kia, dùng tinh thần lực kéo người tới bên cạnh mình.

Nghiêm Hạ Khê vỗ ngực “Ôi, làm tôi sợ muốn chết!”

Khoé miệng Ngô Tranh giật giật “Anh tự mình chú ý một chút.”

“Được, được, tôi giúp cậu, Ngô Tranh. Chúng ta cùng nhau đánh.”

Ngô Tranh thật muốn nói, thôi, anh giúp càng thêm phiền, thế nhưng ngẫm lại, cuối cùng không nói ra.

Tên ngốc này ký khế ước với Tiểu Hồng, hơn nữa có vẻ như có năng lực phân biệt ảo giác, cũng không nên quá xem thường đối phương, cũng sẽ có lúc cần dùng tới anh ta.

Lúc này, “người” mà Thẩm Tu Lâm đang đối phó hét lên một tiếng thê lương thảm thiết, rồi biến thành một bãi bùn nhão, trên người vẫn còn loé lên tia điện.

Thẩm Tu Lâm dùng tinh thần lực thu lấy năng lượng thể, rồi tiếp tục đối phó với một “người” khác.

Ngô Tranh nhíu mày “Thẩm thiếu muốn năng lượng thể này.”

Nghiêm Hạ Khê nói “Ngô Tranh, trên người của những thứ đó có cái gì, sao người lại phát sáng được?”

“Không biết.” Ngô Tranh lắc đầu “Nhưng tinh thần lực có thể xuyên qua, vậy không tính là lợi hại.”

Chỉ sợ tinh thần lực không thể xuyên qua, đó mới thực sự gọi là phiền phức!

Nghiêm Hạ Khê nghe xong, còn chưa kịp phát biểu ý kiến, Ngô Tranh đã lại xông lên tấn công.

Nghiêm Hạ Khê không muốn bị xem thường… Hơn nữa, anh ta cảm thấy, Ngô Tranh như vậy, rất thu hút!

Thế nên, anh ta cũng xông lên.

Nghiêm Hạ Khê có song hệ dị năng, thêm vào tinh thần lực biến dị, khi tấn công cũng có hiệu quả.

Chỉ là, vẫn có cảm giác vô cùng khó chịu.

Cái này… hình như là bản năng?

Nghiêm Hạ Khê cũng thực sự là một cực phẩm, luôn luôn lấy tự làm khó chính mình làm thú vui.

Cho nên, mặc dù cảm thấy vô cùng khó chịu, anh ta vẫn chạy tới tấn công.

Cũng chính bởi vì như vậy… Ngay khi anh ta và Ngô Tranh hợp lực giải quyết một “người”, anh ta đột phá!

Nghiêm Hạ Khê đột phá, bên kia, Tiểu Hồng còn đang bị Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc “bắt nạt” cũng lập tức cảm giác được.

Tiểu Hồng đang muốn chạy tới bên này, bỗng nhiên, Long Thành Uyên hét lớn một tiếng.

Một tiếng này, thực sự kinh thiên động địa.

Hoá ra, có một “người” đánh Tuyết Lang bay ra ngoài.

Tuyết Lang đập mạnh vào vách tường trong hang, rồi rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Máu của Tuyết Lang rơi trên mặt đất, lòng đất nơi này bỗng nhiên phát sinh dị biến.

Chỉ thấy, mặt đất trong hang vốn coi như bình thường lại lay động một chút, giống như có thứ gì đang di chuyển, rồi chỗ máu tươi kia bị hút đi mất.

Cùng lúc, Thẩm Tu Lâm giải quyết xong một “người”, lấy năng lượng thể ra.

Phía bên Đông Phương Hiển cũng giải quyết một “người”.

Sở dĩ Đông Phương Hiển chậm như vậy, là bởi vì thực lực của những “người” này không đồng đều.

Hai “người” mà Thẩm Tu Lâm đối phó vừa vặn hơi yếu hơn một chút, mà trước đó khi giao đấu với Long Thành Uyên cũng đã bị thương.

Cho nên, Thẩm Tu Lâm mới giải quyết nhanh như vậy.

Đông Phương Hiển xử lý người kia, thấy dường như Thẩm Tu Lâm đang thu thập năng lượng thể, vì vậy lấy năng lượng thể ra trực tiếp đưa qua.

Thẩm Tu Lâm đương nhiên sẽ không khách khí với Đông Phương nhà hắn, cầm năng lượng thể thu vào trong không gian.

Long Thành Uyên cũng giải quyết xong đối thủ.

Sau đó, cả người Long Thành Uyên bắt đầu xảy ra biến hoá…

Biến hoá, biến hoá…

Thế mà lại biến thành một mỹ thiếu niên.

“Trời.” Thẩm Tu Lâm kinh ngạc “Long Thành Uyên?”

Long Thành Uyên cười khổ “Thẩm thiếu, dáng vẻ này của tôi không giống trước kia. Tôi không thể quen nổi.”

Nghiêm Hạ Khê trợn mắt to đến mức suýt chút nữa cũng văng cả mắt ra.

Mình tận mắt nhìn thấy một động vật biến thành người sao?

Haha!

Mặc dù nói, anh ta thấy trên thân thể động vật kia là linh hồn của con người, thế nhưng!

Thế nhưng!

So với động vật trực tiếp biến thành người thế này vẫn khác nhau rất lớn đấy!

Nghiêm Hạ Khê cho rằng, động vật kia chỉ thông minh giống người, hoặc là tương tự thế…

Sao lại biến thành người thế này!

Ngô Tranh không quá bất ngờ.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển liếc mắt nhìn nhau, rồi lại tiếp tục giải quyết đám quái vật còn lại…

“Haha.” Thẩm Dậ Hiên cười, hoá ra… thằng nhóc này, ăn no rồi!

“Chú Thẩm, ăn ngon lắm!”

Khoé miệng Thẩm Tu Lâm giật giật.

Ngô Tranh cũng không lo tiếp tục chiến đấu, sau khi giải quyết xong đối thủ trước mặt, cậy ta cũng vội vàng chạy tới hấp thu…

Tướng “ăn” của Ngô Tranh có vẻ hơi khó coi một chút, Nghiêm Hạ Khê… lại bị doạ thêm một lần nữa.

Nghiêm Hạ Khê cảm thấy, từ khi mình biết mấy người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển, thế giới quan và hạn định của mình thực sự là liên tục đổi mới!

Đây là một chuyện khiến cho người ta cực kỳ ưu thương!

Đám “người” còn lại cảm thấy mấy người Thẩm Tu Lâm lợi hại, không biết nghĩ thế nào, cũng không lùi lại.

Thế nên, toàn bộ những “người” này bị mấy người Thẩm Tu Lâm cứ như vậy chém chém giết giết, thu năng lượng thể…

Cuối cùng, số năng lượng thể Thẩm Tu Lâm có được là nhiều nhất, bởi vì ngoại trừ hai cái bị Thẩm Dật Hiên lấy đi, toàn bộ số còn lại đều nằm trong tay Thẩm Tu Lâm.

Vốn Thẩm Dật Hiên cũng muốn đưa cho Thẩm Tu Lâm, nhưng Thẩm Tu Lâm không lấy của cậu.

Thẩm Dật Hiên nói, Thẩm Hình có thể cần dùng tới nó.

Nếu là thế, Thẩm Tu Lâm cũng không để ý thiếu đi mấy cái.

Ngược lại, dựa vào sự quỷ dị ở nơi này, những vật như vậy… có lẽ cũng không hề khó kiếm chút nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.