Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 125: Chương 125: Làm việc là không thể nào làm việc




Dịch: Vincy Nguyen

Người nhân viên một mắt không nghe rõ lời nói sau cùng của Hàn Phi, ánh mắt phản chiếu bóng dáng của Hàn Phi, anh ta luôn cảm thấy những ngày sắp tới có lẽ không còn bình yên như vậy nữa.

“Từ khi bức ảnh của cậu được ghim cùng với người giấy, cậu đã là nhân viên bán hàng mới trong cửa hàng. Bây giờ tôi sẽ đưa cậu đến một nơi mà chỉ có nhân viên bán hàng mới có thể đi.”

Sau khi ho khan vài tiếng, nhân viên một mắt dẫn Hàn Phi vào một gian phòng bên cạnh kho hàng, phòng này có hai cửa, một cửa thông với nhà kho, còn một cửa chỉ cần đến gần thôi là đã có thể ngửi thấy mùi hôi thối rồi.

“Đây là phòng xử lý rác. Cánh cửa bên trái dẫn đến nhà kho, và cánh cửa bên phải dẫn ra con ngõ đằng sau.” Nhân viên một mắt bước đến cánh cửa phòng có mùi hôi thối đẩy ra, bên ngoài là một con ngõ tối dài hơn mười mét, trong ngõ có ba thùng rác to lớn đặt cạnh nhau, mùi hôi thối kia là bốc ra từ thùng rác.

“Cậu nên chú ý vệ sinh các kệ hàng mỗi ngày, vứt 'hàng' đã hết hạn sử dụng và biến chất vào thùng rác.”

“Nếu thùng rác đầy thì sao?” Hàn Phi liếc nhìn ra bên ngoài, có một thùng rác chứa đầy đồng phục của nhân viên bán hàng, hầu hết những bộ đồng phục đó đều không hoàn chỉnh và dính đầy máu, có thể thấy chủ nhân của những bộ quần áo đó trước khi chết đã đau đớn đến như thế nào.

“Đó không phải là chuyện mà cậu phải lo.” Nhân viên một mắt ra hiệu cho Hàn Phi đi tới: “Chúng ta cũng cần phải dọn dẹp con ngõ, có rất nhiều ‘chuột’ trong con ngõ đằng sau này, hãy đặc biệt chú ý đến nó khi dọn dẹp.”

“Tôi hiểu rồi.” Hàn Phi nhìn về phía đen kịt trong con ngõ, vừa nhìn thấy cuối ngõ hắn liền sửng sốt.

Đầu kia của ngõ nối liền với một con đường, bên kia đường là một trường học đổ nát.

Biển hiệu của trường đã mờ đi, Hàn Phi phải cố gắng rất nhiều mới có thể nhận ra chữ Ích Dân.

“Không ngờ là đi xuyên qua cửa hàng tiện lợi, đối diện lại là trường Học viện tư thục Ích Dân cơ đấy.”

Hàn Phi đã ghi nhớ bản đồ, biết rõ vị trí của trường học, nhưng nếu đi bộ từ con đường chính thì phải đi một vòng lớn mới đến được trường Học viện tư thục Ích Dân, trên đường đi có thể sẽ gặp phải một số nguy hiểm.

Sau khi trở thành nhân viên cửa hàng tiện lợi, hắn lại bất ngờ tìm thấy một con đường tắt.

“Cư xá Hạnh Phúc, cửa hàng tiện lợi Ích Dân và trường Học viện tư thục Ích Dân, ba nơi này vừa vặn có thể được nối thành một đường. Nếu như có thể trở thành quản lý cửa hàng và hiệu trưởng thì …...”

“Leng keng!”

Hàn Phi đang mơ mơ màng màng thì tiếng chuông ở cửa ra vào của cửa hàng tiện lợi đột nhiên vang lên, nhân viên một mắt lập tức đưa Hàn Phi quay lại cửa hàng.

Cửa hàng vắng vẻ vẫn không có ai, nhưng nhiệt độ có vẻ đã giảm xuống một chút.

“Đồng phục nhân viên mới ở trong phòng chuẩn bị, cậu cứ thay đồ đi, tôi sẽ ra chào đón khách hàng này.” Giọng nói của nhân viên một mắt không có bất kỳ gợn sóng nào.

“Có người vào?”

Hàn Phi nhìn lướt qua căn phòng trống trải, để không bỏ lỡ cơ hội học hỏi kinh nghiệm từ bậc tiền bối, hắn vội vàng đi vào phòng chuẩn bị của nhân viên, nhưng khi hắn thay quần áo xong và đi ra, nhiệt độ trong cửa hàng đã trở lại bình thường, nhân viên một mắt đang lau dọn một bãi máu đen trên mặt đất.

“Khách hàng kia đã rời đi rồi sao?”

“Không.” Sau khi nhân viên một mắt lau sạch vết máu trên mặt đất thì tiến vào phòng xử lý rác thải, Hàn Phi bước tới chỗ anh ta vừa đứng, phát hiện trên giá còn có thêm một cái sáp trắng.

“Đây thật đúng là một cái cửa hàng trần trụi, trắng trợn, hiểm độc! Chỉ có sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu, quan tâm đến cảm xúc của khách hàng thì họ mới thường xuyên lui tới, đuổi tận giết tuyệt thế này thì còn ai dám vào đây? Thảo nào kinh doanh ở đây tệ quá.”

Hàn Phi bản thân là một diễn viên, sau khi khoác lên người bộ đồng phục nhân viên, thoạt nhìn hắn trông giống một nhân viên ở đây hơn là gã một mắt.

“Thùng rác ở con ngõ phía sau chứa đầy đồng phục của nhân viên cửa hàng bị nhuốm máu, trên bức tường cũng dán đầy ảnh của những nhân viên đã chết, có vẻ như đây là một ngành nghề có rủi ro cao.” Hàn Phi bước tới cửa ra vào của cửa hàng tiện lợi: “Chủ cửa hàng thật là thiển cận, không có tài làm ăn kinh doanh, đi theo gã sẽ không có tương lai, ngược lại có thể sẽ tự chuốc lấy mạng sống của mình, mình không thể tự treo cổ trên một sợi dây thừng được, phải chừa một đường lui cho riêng mình mới được.”

Đưa tay chạm vào cánh cửa của cửa hàng tiện lợi, Hàn Phi hơi dùng sức một chút để mở ra sau khi trở thành nhân viên bán hàng, nhưng quỷ văn trên người như bị nước nóng làm bỏng, bắt đầu giãy dụa và run rẩy.

“Mình không cảm thấy gì cả, nhưng quỷ văn lại bắt đầu đau đớn, xem ra hợp đồng lao động đúng là đã được ký kết trên quỷ văn rồi.”

Một số kế hoạch nảy ra trong đầu Hàn Phi ngay lập tức: “Khi ma quỷ mang theo âm khí tiến vào cửa hàng thì chuông gọi hồn sẽ phát ra âm thanh, nhưng khi mình đến gần cửa hàng, chuông gọi hồn lại không có phản ứng gì cả. Có vẻ như mọi thứ trong cửa hàng tiện lợi này đều được chuẩn bị cho oan hồn. Cũng đúng, bình thường ai có thể nghĩ rằng một người sống lại đến cửa hàng tiện lợi ở âm phủ để làm việc.”

Sau khi lùi lại một bước, chỉ cần Hàn Phi rời khỏi cánh cửa của cửa hàng, quỷ văn sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.

“Hợp đồng với cửa hàng tiện lợi được ký kết trên người quỷ văn, dù mình có làm gì đi chăng nữa, thì quỷ văn mới phải gánh chịu cái giá phải trả của nguyền rủa.” Nhìn lướt qua cửa hàng tiện lợi, Hàn Phi nảy ra một ý tưởng táo bạo: “Có nên nhân cơ hội này mà dọn đi tất cả những thứ giá trị nhất trong cửa hàng này không nhỉ? Một quỷ văn đổi lấy rất nhiều 'hàng hóa', bất kể là tính toán thế nào, cũng đều rất lãi nha!”

Hàn Phi chính là đang ức hiếp quỷ văn, may ở bên trong quỷ văn không nghe được âm thanh của tiếng lòng hắn, chứ nếu như nó mà biết được suy nghĩ của Hàn Phi, đoán chừng sẽ tức giận đến hồn phi phách tán.

“Nếu trực tiếp ôm đồ rời đi thì sẽ được một mánh lớn. Nhưng mà oan gia nên giải không nên kết, mình còn muốn đem cư xá, cửa hàng, trường học tạo thành một cộng đồng tích hợp. Nếu hoàn toàn chọc giận chủ cửa hàng, kế hoạch tiếp theo sẽ thất bại.” Nghĩ thông suốt điểm này, Hàn Phi quyết định trước tiên phải chăm chỉ làm việc, ít nhất phải hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến rồi tính tiếp: “Làm quỷ có thể không có khuôn mẫu, nhưng làm người thì nhất định phải có tầm nhìn xa trông rộng.”

Hàn Phi đứng trong cửa hàng, ông già cầm chồng tiền giấy dày cộp vẫn một mực lén lút quanh quẩn ở bên ngoài, ông ta dường như vẫn còn muốn có ý đồ với Hàn Phi, nhưng lại không dám đi vào.

“Ông già này thật là rắc rối. Tốt hơn hết là nên nhanh chóng tiêu diệt ông ta càng sớm càng tốt.” Hàn Phi quay đầu lại nhìn, nhân viên một mắt vẫn chưa trở lại, hắn lại chạm vào cánh cửa một lần nữa, giả bộ muốn trốn khỏi cửa hàng tiện lợi.

Không phải là khả năng phân biệt của ông già kia yếu, thật sự là kỹ năng diễn xuất của Hàn Phi quá mạnh, hắn thể hiện ra toàn bộ sự do dự, giãy dụa, sợ hãi và kinh hoảng.

Nhìn thấy Hàn Phi có vẻ muốn rời khỏi cửa hàng tiện lợi, ông già lặng lẽ đi tới, dường như sợ người khác tranh đoạt, cũng không dám phát ra âm thanh quá lớn.

“Cửa hàng tiện lợi này ăn thịt người đấy! Bây giờ cháu đi theo bác vẫn còn kịp!” Ông già hạ giọng: “Bác liều mạng đắc tội chủ cửa hàng cứu cháu, hãy tin tưởng bác, chỉ cần cháu chạy qua đường là sẽ không sao.”

Ánh mắt Hàn Phi biểu lộ xoắn xuýt, nghiến răng nghiến lợi, tựa như trong lòng đang cảm thấy bị dày vò cực độ.

“Bây giờ cháu vẫn còn cơ hội để rời đi, một lát nữa, cháu có muốn trốn cũng sẽ không chạy trốn được nữa đâu! Bác sẽ đưa cháu đến nơi an toàn!” Ông già không ngừng thuyết phục, ông ta nhận thấy Hàn Phi đang từ từ dao động.

Tay nắm lấy cánh cửa, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, Hàn Phi sắp cắn răng cắn lợi đến bật máu, hắn nhìn sang phía đối diện của đường phố, cuối cùng hạ quyết tâm.

Hàn Phi đẩy ra cánh cửa của cửa hàng tiện lợi, khi hắn muốn rời khỏi cửa hàng, quỷ văn trên người không ngừng phát ra tiếng kêu thảm cùng tiếng cầu xin tha thứ, quỷ văn ở bên trong còn chưa biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, tưởng rằng Hàn Phi đang cố ý giày vò nó.

“Cháu không thể thoát ra được! Da sẽ bị lột ra mất!” Khi quỷ văn ở bên trong phát ra tiếng kêu thảm thì đồng thời Hàn Phi cũng phát ra một tiếng gào thét đau thấu tim gan.

“Nắm lấy tay bác nào!” Ông già chủ động nắm lấy cánh tay Hàn Phi, trên mặt lộ ra một nụ cười âm hiểm, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn phấn khích nhìn Hàn Phi.

Nhưng điều làm cho ông ta mơ hồ cảm thấy bất an là Hàn Phi rõ ràng phát ra tiếng kêu thảm chói tai, mà trên mặt hắn lại mang theo ý cười.

“Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn!”

Mười điểm thể lực bùng nổ với sức mạnh kinh ngạc, ông già không đề phòng tiến thêm một bước, bất ngờ bị Hàn Phi kéo cổ tay vào trong cửa hàng tiện lợi.

Chuông gọi hồn ở cửa vang lên, nhân viên một mắt đã bay đến cửa không biết từ lúc nào, anh ta và Hàn Phi một trái một phải nhìn chằm chằm ông già, trên khuôn mặt âm trầm của hai người nặn ra một nụ cười, sau đó cùng đồng thanh nói ra bốn chữ.

“Chào mừng quý khách.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.