Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 9: Chương 9: Diễn phim mà giống như tự bản thân từng trải nghiệm vậy...




Đi tới trước căn hộ u ám, Hàn Phi gõ nhẹ cửa, ngay sau đó có nhân viên bước ra.

“Đạo diễn Khương Nghĩa kêu tôi tới casting, nhưng tôi gần đây gặp chút phiền toái, không biết có thể...” Nói chưa hết câu, Hàn Phi đã bị đối phương nhiệt tình lôi vào trong nhà.

“Cuối cùng anh đã đến. Đạo diễn Khương đang nổi giận kìa, giờ người mới càng ngày càng tệ, cơ bản là diễn không ra loại cảm giác mà ổng mong muốn. Đạo diễn Khương đã liên tục loại rất nhiều người rồi.”

“Tôi chưa bao giờ đóng phim kinh dị cả. Hơn nữa, buổi tối tôi còn có chuyện rất quan trọng...”

“Đạo diễn Khương! Diễn viên mới tới rồi!” Nhân viên kia nhét thẳng kịch bản vào trong tay của Hàn Phi: “Buổi casting bình thường sẽ có địa điểm chuyên biệt, nhưng chúng ta chỉ quay một bộ phim điện ảnh kinh dị, trinh thám chi phí thấp nên không cần chú ý quá nhiều thứ như vậy. Anh qua đó nhanh đi, đạo diễn đợi đến sốt ruột rồi.”

Cầm bản sao kịch bản, Hàn Phi bị đẩy tới một căn phòng. Nơi ấy có sáu diễn viên với tuổi tác khác nhau đang đứng dựa lưng vào tường, không ai dám nói lời nào.

“Mấy cô cậu gọi đây là đóng phim sao? Mấy cô cậu có từng thật sự tôn trọng cái nghề này chưa? Toàn là đồ vớ vẩn!” Ngay chính giữa phòng, một người đàn ông trung niên chỉ vào mấy diễn viên, vô cùng nghiêm khắc quát mắng.

Giọng của ông ta rất lớn, khiến cho một cô gái trẻ trong số đó sợ đến phát khóc.

“Còn khóc? Vì sao máu của cô chỉ dính vào áo quần, còn trên mặt và tay thì không? Lúc hung thủ chặt cô, chẳng lẽ nó sẽ tránh không làm bẩn mặt của cô ư?

Tôi nói cho mấy cô cậu biết, ngại bẩn ngại mệt cũng không cần tới làm diễn viên! Tôi cóc cần biết mấy cô cậu có phải do nhà đầu tư an bài hay không, nếu đã tới đóng phim của tôi, vậy sẽ phải làm theo yêu cầu của tôi.” Đạo diễn Khương rất nóng tính. Trước đây, ông ta từng làm giảng viên ở Học viện điện ảnh và truyền hình Tân Hỗ, còn từng dạy ở lớp của Hàn Phi.

Răn dạy một lúc lâu, lúc này Đạo diễn Khương mới nhìn về phía Hàn Phi: “Anh đã nghe kể về chuyện của chú, giờ có một vai, chú có thể diễn thử.”

Nhìn bầu không khí này, Hàn Phi biết rõ mình không nên từ chối lượt casting này quá thẳng thừng, thế nên mới khôn khéo nói: “Đạo diễn Khương, em chưa từng đóng Phim kinh dị.”

“Khán giả có thể định vị cho diễn viên, nhưng diễn viên không được định vị cho chính mình. Chú là một diễn viên, hiểu không?” Đạo diễn Khương cầm kịch bản đi tới bên cạnh Hàn Phi: “Bộ phim của chúng ta dựa trên vụ án có thật từ mấy năm trước - phim chuyển thể từ vụ án chặt thây - ghép xác, đến giờ vẫn chưa bắt được hung thủ. Để dễ dàng nhập vai hơn, anh đề nghị chú nên xem thêm các bản tin trên báo đài vào lúc đó, tìm hiểu thêm nội tâm của nhân vật.”

“Thế em đóng vai nào?”

“Cảnh sát công bố trong vụ án chặt thây - ghép xác này có 7 nạn nhân, trên thực tế hung thủ còn dùng cơ thể của họ để chắp nối tạo ra nạn nhân thứ 8. Chú đóng vai nạn nhân thứ 2 -- Ngụy Hữu Phúc.” Tốc độ nói chuyện của Đạo diễn Khương rất nhanh, không ngừng lật kịch bản: “Để anh kể sơ qua cho chú về bộ phim. Ngụy Hữu Phúc là một thành phần tri thức phổ thông, anh ta tăng ca đến tận khuya mới xong việc. Kết quả là, về đến nhà lại chẳng thấy vợ mình đâu. Anh ta gửi cho vợ mấy tin nhắn, cô ta báo đã về nhà mẹ đẻ. Quá mệt mỏi nên Ngụy Hữu Phúc cũng không suy nghĩ nhiều, bèn bước thẳng vào phòng ngủ. Trọng điểm là, thật ra người vợ của Ngụy Hữu Phúc không về nhà của mẹ đẻ, lúc này cô ấy đã chết mất rồi. Hung thủ đang trốn trong phòng vệ sinh xử lý xác của bà vợ, tin nhắn trả lời vừa rồi cũng do hung thủ gửi.”

“Em hỏi xíu, tính cách của Ngụy Hữu Phúc thuộc loại gì?”

“Chú hãy nghe anh nói trước, phân cảnh này khó nhất là ở nửa đoạn sau. Ngụy Hữu Phúc trong lúc nửa mê nửa tỉnh nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra, đầu của vợ anh ta bị đặt ngay cửa. Vào thời điểm khi cảm giác sợ hãi của anh ta bùng lên, một nỗi kinh hoàng khủng khiếp hơn lại ập đến! Hung thủ bước ra khỏi buồng vệ sinh, xác định anh ta chính là mục tiêu thứ hai để săn giết.”

Đạo diễn Khương đánh dấu vài điểm quan trọng lên xấp kịch bản: “Chúng ta không thể mang cảnh tượng xử lý xác chết như vậy lên rạp, nên chỉ có thể thông qua biến hóa biểu cảm của chú để khán giả cảm nhận được sự tàn nhẫn này. Do đó, chú em phải thể hiện sự sợ hãi của mình làm sao để người xem cũng sợ hãi theo! Có thể làm được không?”

“Em sẽ diễn thử, dù sao trước giờ em cũng chưa từng đóng phim kinh dị.” Hàn Phi luôn mơ ước được làm diễn viên hài, giờ chẳng hiểu tại sao lại bắt đầu thử sức với phim kinh dị rồi.

“Đi! Chúng ta tới hiện trường tìm cảm giác.” Đạo diễn Khương vẫy tay ra hiệu, kêu nhóm chuyên viên quay phim cùng đi lên tầng hai: “Nơi này chính là địa điểm chúng ta chọn để quay phim. Lúc đầu, chúng ta muốn tới hiện trường phát hiện án mạng để quay nhưng lại không liên lạc được với chủ của ngôi nhà ma quái đó.”

Căn phòng đã được che chắn cản nắng từ trước, giờ lại còn có vẻ u ám hơn khi kéo rèm lên.

“Mọi người chuẩn bị sẵn sàng! Phối hợp thật tốt nhé! Người đóng vai hung thủ còn chưa đến, giờ trợ lý của đoàn sẽ đeo mặt nạ đi vào nhà vệ sinh để diễn vai hung thủ giết người. Cậu phải canh thời gian mở cửa, thả đầu người xuống, sau đó đẩy cửa phòng nhà vệ sinh lao ra nhé.”

Sau 5 phút, mỗi người đều có vị trí và vai trò riêng, trong phòng lập tức yên tĩnh.

Nhìn thấy dấu hiệu tay của đạo diễn Khương, Hàn Phi cũng từng bước tiến vào trạng thái sẵn sàng.

Nằm trong phòng ngủ mờ mịt, cơ thể dần chìm trong bóng tối, Hàn Phi nhắm hai mắt lại.

Căn bản không cần phải diễn, ký ức kinh khủng của đêm trước dần hiện lên trong đầu.

Âm u, lạnh giá, lạnh đến thấu xương, đó là một sự tuyệt vọng không thể thoát khỏi.

“Ping!”

Trong căn phòng yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng động nhỏ, Hàn Phi mơ mơ màng màng mở mắt. Hắn quét mắt nhìn về phía phòng khách, cuối cùng chăm chú nhìn vào khoá cửa của nhà vệ sinh.

Cứ như đã được diễn thử rất nhiều lần, ánh mắt mông lung của hắn dần dần có tiêu điểm. Trước khi Hàn Phi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tay nắm cửa nhà vệ sinh chợt tự chuyển động.

Tia sáng bị bóp méo, cửa phòng vệ sinh được đẩy ra một khe hở.

Ngọn gió âm u lạnh lẽo thổi qua gương mặt, dường như đằng sau cánh cửa tối tăm ấy đang ẩn chứa một thế giới của người chết vậy.

Con ngươi thu nhỏ lại, trái tim đập bình bịch, khi năm ngón tay đưa ra khỏi khe cửa, nỗi sợ hãi trong trí nhớ của Hàn Phi lại bị kích hoạt lần nữa!

Huyết áp tăng nhanh, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, adrenalin lên cao, sắc mặt của Hàn Phi trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Theo cơ chế tự bảo vệ của thân thể, nỗi sợ trong lòng thậm chí trực tiếp dẫn phát phản ứng sinh lý.

Đầu của người vợ lăn ra từ khe cửa, khuôn mặt quen thuộc kia chuyển động chầm chậm trên sàn phòng khách. Có vẻ như cô ta đang cười, lại dường như đang đuổi theo mình, càng giống như đang chất vấn tại sao mình không đi cùng cô ta.

Nỗi sợ che giấu tận sâu trong tâm trí của Hàn Phi bị kích hoạt. Lúc này, cửa phòng vệ sinh hoàn toàn mở bung ra. Một con dao nhuốm máu đập vào tầm mắt của hắn, hung thủ giết người vọt tới từ trong bóng đêm!

Bóng tối quen thuộc, cảm giác sợ hãi quen thuộc, chỉ là lúc này hắn không còn nơi để trốn!

Khuôn mặt người trắng bệch ẩn hiện dưới chân đèn chồng lên nét mặt của tên hung thủ, nỗi sợ sâu trong nội tâm của Hàn Phi bùng nổ. Cảm giác chết chóc chân thật này khiến hắn làm ra một biểu cảm hoảng sợ cùng cực!

Thật khó để miêu tả ánh mắt của hắn ngay lúc này. Thậm chí, ngay cả hung thủ giết người đang xông đến Hàn Phi cũng dừng bước, sau đó quay đầu nhìn ra phía sau mình.

“CUT!”

Cầm kịch bản trong tay, đạo diễn Khương xông tới, nổi giận đùng đùng quát anh trợ lý, người sắm vai hung thủ: “Cậu quay đầu lại làm gì thế? Cậu là hung thủ giết người đó! Cậu quay đầu nhìn cái gì hả???”

“Không phải, anh Khương...” Nhân viên trợ lý tháo mặt nạ xuống, trên mặt gã chảy đầy mồ hôi lạnh: “Vừa nãy em nhìn thấy biểu cảm của Hàn Phi, còn thật sự cho rằng phía sau có thứ gì đó, thế nên không kìm được mà phải xoay đầu nhìn lại.”

“Cậu là hung thủ giết người khát máu, cậu sợ gì chứ? Thật lãng phí một cảnh quay hoàn hảo như vậy, tức chết tôi rồi!” Nói xong, ông lại chạy vào phòng ngủ, tự mình đỡ Hàn Phi lên: “Hàn Phi, kỹ năng diễn xuất của chú tiến bộ quá! Chú có thiên phú diễn phim kinh dị lắm! Anh cảm thấy chú sinh ra chính là để đóng phim kinh dị đó!”

“Kỹ năng của em tốt như vậy thật sao?” Lúc này, Hàn Phi mới bình tĩnh hẳn, vẻ mặt trở lại như bình thường.

“Đương nhiên! Diễn xuất của chú giống như đây thật sự là trải nghiệm của chính chú vậy, quá xuất sắc rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.