Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm

Chương 53: Chương 53: Ngoan ngoãn đi…




Nhớ đến tôi nhé! Tuyết Lạc kinh ngạc, cô lồm cồm bò dậy, vội vã hỏi: “Hàng Lãng, anh muốn từ bỏ anh mình sao?” “Thà giữ anh ấy bên cạnh còn hơn để anh ấy bỏ mạng nơi đất khách quê người?” Nghe giọng điệu của Phong Hàng Lãng, hình như hắn không muốn đưa anh cả Phong Lập Hân của mình ra nước ngoài điều trị thêm và làm phẫu thuật cấy da nữa. Lẽ nào Phong Hàng Lãng thật sự muốn từ bỏ mạng sống của Phong Lập Hân thật hay sao? “Là anh ấy từ bỏ chính mình, đồng thời cũng từ bỏ tôi! Chỉ vì một người phụ nữ!” Đôi mắt Phong Hàng Lãng vằn lên những tơ máu, mang theo sự tức giận dữ dội, còn có cả sự oán hận không hề vơi đi.

“Lập Hân anh ấy… anh ấy thật sự muốn từ bỏ mạng sống của mình ư? Vì, người phụ nữ tên Lam Du Du đó?” Tuyết Lạc lập tức nhớ đến lời dì An nói trước đó, dường như lúc này lời của dì An cùng lời của Phong Hàng Lãng thống nhát với nhau.

Nhìn vẻ mặt kiên định mà tràn đầy căm hận của Phong Hàng Lãng dường như không hề có ý muốn nói dối cô, ngược lại nó vô cùng chân thật. Nói một cách khác, giờ này khắc này những lời mà Phong Hàng Lãng nói, đều là thật.

Phong Lập Hân thế mà lại muốn từ bỏ mạng sống của mình chỉ vì một Lam Du Du đã chết? Ngay cả phẫu thuật cấy da cũng không muốn thực hiện? Như, như vậy thì phải thâm tình biết máy! Đã đạt đến cảnh giới hứa hẹn sống chết rồi sao? Tuyết Lạc cho rằng loại tình yêu đầy bi tráng như vậy chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh, nhưng cô lại không ngờ rằng trong đời thật cũng có! Vả lại người đàn ông tình nguyện đi theo người phụ nữ mà mình yêu đó, lại là “chồng” của mình. Trái tim Tuyết Lạc bỗng nhiên nhói lên. Vì sự thâm tình mà Phong Lập Hân dành cho Lam Du Du, cũng vì sự bi phẫn trong mắt Phong Hàng Lãng, đồng thời cũng vì bản thân Lâm Tuyết Lạc cô.

Nhìn Phong Hàng Lãng có vẻ không tình nguyện nghe đến cái tên Lam Du Du cho lắm, hắn chỉ im lặng hút thuốc. Dung mạo đằng sau làn khói vô cùng khó đoán.

Tuyết Lạc đi tới, ngồi xổm bên cạnh người Phong Hàng Lãng, nhìn vào mắt hắn nói: “Hàng Lãng, xin anh đừng từ bỏ anh ấy được không?” “Là anh ấy muốn từ bỏ chính mình, từ bỏ tôi! Chứ không phải tôi từ bỏ anh ấy!” Phong Hàng Lãng gầm lên một tiếng, khiến tai Tuyết Lạc ù đi.

Tuyết Lạc lặng lẽ nhìn người đàn ông đang gào thét với mình, bình tính nói: “Cho dù như vậy, anh cũng không thể từ bỏ anh ấy được!” Phong Hàng Lãng rõ ràng ngây ra, hắn nhìn sâu vào đáy mắt của cô. Đúng như những gì Phong Lập Hân nói, đáy mắt của phụ nữ rất sạch sẽ. Kiên định mà cố chấp. Thi thoảng sẽ hiện lên vẻ nghịch ngợm đáng yêu.

“Tôi sẽ không từ bỏ anh mình đâu. Trừ khi tôi chết đi!” Một lúc sau, Phong Hàng Lãng mới bình tĩnh nói.

Tuyết Lạc nghiêm túc gật đầu: “Hàng Lãng, cảm ơn anh.” Cảm ơn hắn? Cảm ơn hắn vì cái gì? Vì hắn không từ bỏ Phong Lập Hân sao? Còn coi bản thân cô là gì của Phong Lập Hân? Phong Hàng Lãng lúc này hoàn toàn đã không có tâm trạng thẳng thắn nói cho Tuyết Lạc biết sự thực rằng hắn mới là người chồng trêи pháp luật của cô.

“Đúng rồi, lúc mà tôi không có nhà, cô không được phép ra ngoài phóng túng đâu đấy!” Phong Hàng Lãng lạnh lùng dặn dò một câu.

Tuyết Lạc vô cùng tức giận. Cô phóng túng chỗ nào chứ? Phong Hàng Lãng anh có tư cách gì mà dạy dỗ cô! Anh chỉ là một người em chồng mà thôi! Còn coi mình là quan lớn thật à! Tuy rằng bất bình trong lòng, nhưng Tuyết Lạc vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Quyết định hào phóng một lần, nể tình tâm trạng người đàn ông này đang không được tốt, cô không so đo với hắn nữa.

“Cô để ý kỹ đến động tĩnh của anh tôi. Nếu như anh ấy nhân lúc tôi không có nhà mà làm ra điều gì quá đáng thì cô hãy nói với anh ấy Lam Du Du vẫn còn sống!” “Gì cơ? Lam Du Du còn sống?” Tuyết Lạc bỗng chốc sửng sốt.

“Ừ!” Phong Hàng Lãng vô cùng chắc chắn đáp lại: “Tin này, nếu như không phải trường hợp bát đắc dĩ thì không được nói ra, hiểu không?” Tuyết Lạc ngoan ngoãn gật đầu. Cô biết ý đồ của Phong Hàng Lãng, hắn muốn dùng tin này để ngăn cản Phong Lập Hân làm ra chuyện điên rồi. Ví dụ như những chuyện bi thảm như không muốn sống nữa chẳng hạn. Tuyết Lạc thật sự không dám nghĩ quá nhiều.

“Vậy anh đi mấy ngày thế?” Tuyết Lạc dịu dàng hỏi.

Có sự căng thẳng và bát an khi Phong Hàng Lãng rời khỏi nhà họ Phong, cô dường như cũng có chút quyến luyến.

“Không biết nữa. Ít thì năm ngày, nhiều thì… Cho dù kết quả ra sao, chậm nhất là ngày thứ mười tôi sẽ quay về.” “Được, tôi sẽ đợi.” Dường như cô cảm thấy lời này của mình sẽ khiến Phong Hàng Lãng nghĩ nhiều, nên Tuyết Lạc bổ sung thêm một câu: “Tôi và Lập Hân cùng đợi anh trở về.” “Ngoan ngoãn nhé… ở nhà nhớ đến tôi.” Ngón tay người đàn ông lướt qua khuôn mặt trắng ngần của Tuyết Lạc, sau đó hắn co ngón trỏ lại, lướt qua cổ áo ngủ của Tuyết Lạc, lôi mặt dây chuyền ở trước ngực Tuyết Lạc ra, hắn dùng sức, mặt dây chuyền liền nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

Đó là một miếng ngọc bình an, trêи viên ngọc hình bầu ɖu͙ƈ có khắc hai chữ “Bình An.” “Ai tặng thế?” Phong Hàng Lãng lạnh lùng hỏi.

Nhìn thái độ kiêu căng mà lạnh lùng của hắn, Tuyết Lạc vốn dĩ không muốn trả lời, nhưng cô vẫn đáp lại hắn: “Là viện trưởng Trì. Khi tôi được đưa tới viện phúc lợi rất khó nuôi, cơ thể yéu ớt lại nhiều bệnh tật, nên viện trưởng Trì liền đeo miếng ngọc bình an này lên cổ tôi.

Nói ra thì cũng thần kỳ thật, từ đó đến giờ tôi vô cùng khỏe mạnh.” “Vẫn luôn đeo nó à?” Hắn lại hỏi.

“Ừ.” Tuyết Lạc nhẹ nhàng đáp.

“Giờ nó thuộc về tôi rồi.” Phong Hàng Lãng bá đạo tuyên bó.

“…” Đúng là một người đàn ông ngang tàng vừa hống hách vừa vô lễ. Nhưng mà Tuyết Lạc hi vọng miếng ngọc bình an của mình có thể bảo vệ Phong Hàng Lãng. Chẳng qua là giá trị của miếng ngọc này rất thấp, người đàn ông cao quý như hắn thế mà không hề ghét bỏ? “Hàng Lãng, bên ngoài mới 6 giờ, anh nghỉ ngơi một chút đi. Tôi xuống tầng chuẩn bị bữa sáng cùng dì An.” Tuyết Lạc có hơi đau lòng vì đôi mắt vằn lên tơ máu của Phong Hàng Lãng. Có lẽ hắn cả đêm không ngủ.

“Ừ. Tiện thể giúp tôi sắp xếp hành lý. Đơn giản thôi.” Sau khi hỏi dì An thì cô mới biết, hóa ra phòng của Phong Hàng Lãng chính là căn phòng cưới đó. Khó trách mà Phong Hàng Lãng luôn tới phòng cưới, chắc là do thói quen thôi nhỉ. Lẽ nào mình hiểu nhằm anh ta rồi? Nhưng hắn lại chạy vào căn phòng khách dưới tầng, vả lại còn ngủ trêи giường của cô, việc này nên nói thế nào? Nhưng mà Tuyết Lạc cũng có chỗ không hiểu, tại sao lại bố trí phòng cưới của cô và Phong Lập Hân ở phòng Phong Hàng Lãng chứ? Biệt thự nhà họ Phong rộng như vậy, cũng không đến nỗi dùng phòng của Phong Hàng Lãng mài! Mà dì An và quản gia Mạc là người vô cùng cẩn thận, có lẽ sẽ không sắp xếp phòng cưới của đại thiếu gia một cách tùy tiện. Vậy thì tại sao chứ? Lẽ nào là để nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng nhà họ Phong tiện… cợt nhả với cô? Suy nghĩ xấu xa đó lóe lên rất nhanh, Tuyết Lạc ra sức lắc đầu, sao mình lại có thể nghĩ xấu dì An và quản gia Mạc như thế được! Nhìn họ toàn tâm toàn ý chăm sóc đại thiếu gia Phong Lập Hân là biết họ rất tôn trọng, cũng rất yêu quý Phong Lập Hân.

Phải biết rằng ban đầu Phong Nhất Minh đưa người tới làm loạn, dì An và quản gia Mạc vì muốn bảo vệ đại thiếu gia Phong Lập Hân trong phòng điều trị, mà bị tay sai của Phong Nhất Minh đánh bị thương. Họ sao có thể làm ra chuyện gây ảnh hưởng đến đại thiếu gia Phong Lập Hân được chứ? Tuyết Lạc ra sức lắc đầu, cô không muốn nghĩ đến những chuyện đau đầu như thế nữa, mà nên chuyên tâm sắp xếp hành lý cho Phong Hàng Lãng.

Sau khi ăn sáng xong, Phong Hàng Lãng được quản gia Mạc đưa đi khỏi nhà họ Phong. Tuyết Lạc không xuống tằng mà chỉ nấp đằng sau tắm rèm cửa dày trêи tầng hai.

Nhìn thấy thân hình thẳng tắp của người đàn ông chui vào xe công vụ rồi thẳng cánh mà đi, Tuyết Lạc bỗng cảm thấy mắt mình ươn ướt, dường như có thứ gì đó muốn trào ra khỏi vành mắt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.