Trà Sữa Vị Em

Chương 61: Chương 61: Đại ca khối chín muốn cướp bạn gái của em




Lê Dương nhìn quần áo trên người mình, “Của anh?”

“Ừ, sao thế?”

“Không sao.” Lê Dương ngẩng đầu nhìn anh, “Em hơi đói bụng.”

“......” Thiệu Nhất cười, “Muốn ăn gì?”

“Ừm......” Trầm ngâm nửa ngày, Lê Dương rốt cuộc nghĩ được thứ muốn ăn, “Cá sốt chua ngọt?”

“Ừ.” Thiệu Nhất gật đầu, “Đi đánh răng đi.”

Lê Dương không di chuyển, vẫn cứ nhìn anh, “Anh có nấu không?”

Thiệu Nhất nhướng mày, “Cá ấy à?”

“...... Chứ gì nữa?”

Thiệu Nhất cười ra tiếng, “Nấu thì nấu, nhưng tủ lạnh không có nguyên liệu.”

“Thì đi mua.” Lê Dương nghĩ nghĩ, bổ sung, “Bọn mình đi cùng nhau.”

Thiệu Nhất gật đầu, “Ừ.”

Ông trời con này khó hầu hạ ghê.

Lê Dương vừa xỏ dép vừa nhìn anh, “Đang nghĩ gì đấy?”

“Cách làm cá chua ngọt.”

“...... Xì.” Lê Dương đứng dậy, vươn tay lên đầu Thiệu Nhất xoa loạn một phen, sau đó xoay người chạy mất

Thiệu Nhất: “......”

Anh nhếch miệng cười cười, chậm rãi đi theo ra ngoài.

Lê Dương đánh răng, ngẩng đầu thấy trong gương là Thiệu Nhất khoanh tay dựa cửa đứng sau lưng mình.

Cậu phun một ngụm bọt kem, hỏi: “Nhìn giề?”

“Nhìn em đó.”

Lê Dương nhìn nhau với Thiệu Nhất trong gương, vừa súc miệng vừa lúng búng hỏi, “Đẹp quá à?”

Thiệu Nhất nhìn cậu cười nửa ngày, cuối cùng nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

“Đẹp muốn chết.”

Lê Dương không đáp, giật khăn lông cúi đầu rửa mặt.

Thiệu Nhất duỗi tay nhéo nhéo tai cậu.

Có chút hồng.

Rửa mặt xong, Lê Dương xoay về phía anh, dựa vào bồn rửa mặt, cũng khoanh tay đứng.

“Hỏi anh một chuyện.”

Thiệu Nhất nhướng mày, ý bảo cậu nói.

“Anh...... thì là vụ kia, ừm......” Lê Dương giơ ngón tay gãi gãi mặt, có chút không nói nên lời, “...... từ bao giờ, biết, em cái đó...... anh...... á?”

Vấn đề này cậu rối rắm đã lâu.

Trước đây cứ nghĩ Thiệu Nhất biết cậu thích anh là vào cái ngày cậu một hai phải biết ngọn nguồn vết thương trên người anh, nhưng sau ngẫm lại thì thấy không phải.

Thiệu Nhất nhếch môi, cố ý hỏi, “Em cái gì anh cơ?”

Lê Dương híp mắt nhìn anh, nhả chữ từ kẽ răng, “...... Thích.”

Thiệu Nhất cười xoa tóc cậu, “Không nhớ.”

“......” Lê Dương nhíu mày, không hài lòng với cách trả lời này.

“Thật sự không nhớ mà,“ Thiệu Nhất bất lực cười.

Bạn nhỏ có đôi khi giả vờ rất giỏi, nhưng cũng có đôi khi thể hiện cực rõ ràng, anh mà không nhận ra thì mắt không mù lòng cũng thong manh.

Lê Dương bĩu môi.

Thiệu Nhất: “Đúng rồi, anh cũng có chuyện này.”

“Hử?”

Thiệu Nhất cúi đầu lục điện thoại, tìm được một tấm hình trong album ảnh. Anh đưa điện thoại đến trước mặt Lê Dương, “Có nghĩa là gì? Học bá giải thích cho anh đi.”

Lê Dương ghé lại gần xem.

Let insects kiss eagles.

“......”

“......”

Cậu ngẩng đầu nhìn Thiệu Nhất, mím miệng, vẻ mặt muốn cười nhưng không cười.

Hai người im lặng không nói, trừng nhau nửa ngày.

Lê Dương khụ một tiếng, “Không có nghĩa gì cả.”

Thiệu Nhất đặt điện thoại sang bên cạnh, tiến đến.

Hai tay anh chống hai bên thành bồn rửa, cười như không cười, thong thả hỏi: “Em chắc chưa?”

Lê Dương nhìn lên trần nhà, “Ò.”

Thiệu Nhất nhìn chằm chằm cậu vài giây, đột nhiên bất thình lình hôn xuống, Lê Dương không phản ứng kịp, suýt nữa đứng không vững.

Thiệu Nhất dùng một tay giữ cậu lại, tay kia nắm cổ.

Lê Dương muốn đáp trả, nhưng cảm giác lần này Thiệu Nhất hôn hơi mãnh liệt quá đà.

Có chút không thở nổi.

Nhưng cậu cũng không muốn đẩy anh ra.

Chờ tới khi Thiệu Nhất buông cậu, không chỉ lỗ tai, mặt cậu cũng đỏ bừng.

Chính Lê Dương cũng cảm nhận được nhiệt độ trên mặt mình, cậu che miệng Thiệu Nhất không cho anh cười, chôn đầu trong hõm vai anh.

Sau đó cắn một miếng.

Thiệu Nhất nghiêng đầu, “Nè, đau.”

Lê Dương nhả ra, hơi ngẩng đầu, thấy được một dấu răng đo đỏ.

“......” Hình như cắn hơi mạnh.

Cậu chột dạ hô lên, “Thổi thổi, không đau.”

Thiệu Nhất bị cậu chọc tới vui vẻ.

Hai người cứ đứng đó đò đưa, ai cũng không nghĩ nên đi ra ngoài.

Hoặc là có nghĩ, nhưng không muốn nói.

“Cái câu tiếng Anh đó có ý nghĩa gì? Nói anh nghe.” Thiệu Nhất vỗ vỗ ót Lê Dương.

Lê Dương gác cằm trên vai anh, “...... Anh giàu trí tò mò thật đấy.”

“Sao lại gọi là tò mò,“ Thiệu Nhất lắc đầu, “Thứ bạn trai nhỏ nhà anh dành hai tiếng đồng hồ vẽ cho anh, anh không được biết à?”

“............”

Bạn trai nha......

Lê Dương híp mắt cười, “Anh cầu* em đi.”

* Ai cũng biết nhma mình vẫn nói, cầu còn có nghĩa là quả bóng nha mn.

“Ball ball you.”

“...... Thể loại tiếng Anh ba xu gì đây?”

Thiệu Nhất thở dài, ôm cậu lắc lắc, “Nói đi mà.”

“...... Thiệu Nhất,“ Lê Dương ngẩng đầu, nín cười hết nổi, “Anh đang làm nũng đấy à?”

Thiệu Nhất gật gật, ghé sát lại, cùng cậu chạm chóp mũi, “Nói cho anh nha.”

Lê Dương đưa mắt sang chỗ khác, “Cũng không có ý nghĩa gì cả.”

“Là, mấy chữ cái đầu thôi.”

Thiệu Nhất ngốc chốc lát mới hiểu được “chữ cái đầu” trong lời Lê Dương là gì.

Like.

Thích.

Anh nhớ tới cảnh tượng Lê Dương ngồi ở tiệm trà sữa vẽ cho anh một chiếc mã QR, vẽ mất hai tiếng thật ra chỉ vì một từ đơn giản, nhưng lại không đơn giản ấy.

Trong lòng vừa ấm áp, vừa thấy hơi buồn cười.

Anh nhìn Lê Dương, cười khẽ: “Ừm, anh cũng rất rất là thích em.”

Lê Dương chớp chớp mắt, nhớ tới đêm qua uống say hình như cậu cũng nói một câu.

- - Dù sao em cũng rất là thích anh.

Cậu đỏ tai nghiêm trang gật đầu, “Em biết.”

Thiệu Nhất buồn cười, “Em biết cái gì hả?”

“Em thu hút thế này, anh thích em không có gì kì lạ hết, đúng không?”

Thiệu Nhất vừa cười vừa gật, “Vâng, mị lực của ngài bắn quanh bốn phía.”

Lê Dương ngả đầu lên bả vai anh, hỏi: “Sao tự nhiên hôm nay anh lại......”

Thiệu Nhất hơi dừng, duỗi tay sờ mái tóc mềm mại của bạn nhỏ, “Bạn nhỏ nào đó dụ người quá chứ sao.”

Khiến cho anh không thể nào lảng tránh, không thể nào làm ngơ tình cảm của Lê Dương và tình cảm của bản thân mình.

Khi thấy bạn nhỏ mặc sức thể hiện niềm yêu thích không giấu diếm, anh bỗng nhiên chẳng còn muốn quan tâm những rắc rối giả định chưa xảy ra.

Nếu thật sự tìm không thấy đáp án, thật sự tìm không thấy điều chắc chắn xác thực, vậy trước hết đừng tự hỏi làm gì.

Lê Dương lại ngoạm một cái trên cổ Thiệu Nhất, lần này dùng lực rất nhẹ, chẳng khác nào đang hôn, thế mà cậu còn không tự biết.

“Ai dụ ai chứ......”

Ngọt ngào một hồi lâu, đôi này mới ra cửa tìm đồ ăn.

Đã hơn 1 giờ, lúc về chắc làm cơm chiều luôn là vừa.

“Hay tìm gì ăn trước?” Thiệu Nhất hỏi Lê Dương.

“Không cần.”

“Không đói bụng?”

Lê Dương sờ sờ bụng, “Đói một lúc xong hình như hết đói rồi.”

Thiệu Nhất gõ đầu cậu, “Vẫn phải ăn gì đó thôi.”

Con phố này có quán mì thịt bò không tệ, hai người đang định vào cửa thì nghe thấy một tràng la gọi.

Giọng còn rất quen.

“Anh Tiểu Lê --!”

“Anh Tiểu Lê --!”

Lê Dương nghe rõ, quay đầu nhìn.

Là nhóc con Nhạc Nhạc.

Đang sải chân chạy trối chết về phía họ.

Thiệu Nhất cũng quay đầu lại, hai người đứng trước cửa quán nhìn Nhạc Nhạc xông tới, mười mét đằng sau có mấy người chạy theo.

“...... Làm cái gì đấy?”

Nhạc Nhạc thở hồng hộc dừng trước mặt Lê Dương, túm quần áo cậu trốn ra sau lưng hai người.

“Anh Tiểu Lê cứu em cứu em!”

Lê Dương nhíu mày quay đầu nhìn nhóc, “Bị sao mà cứu?”

Nhạc Nhạc thở phì phò, chỉ chỉ mấy người truy đuổi mình, “Nó, bọn nó muốn đánh em!”

Lê Dương quay đầu nhìn theo ngón tay nhóc, có bốn năm đứa nhỏ cấp 2 cũng đang thở hổn hển, đứng dưới bậc thang trừng bọn họ.

Đứa cao nhất trông rất hung hăng, nhìn chằm chằm Nhạc Nhạc phía sau Lê Dương hô: “Vương Thiên Nhạc! Mày bước qua đây!”

Nhạc Nhạc hứ một tiếng, “Tui đâu có bị ngốc, nhìn thấy anh cả anh hai tui đây không, có bản lĩnh ông bước qua đây nè!”

Cao Kều hoài nghi đánh giá tới lui hai người Lê Dương Thiệu Nhất, “...... Mấy anh là ai?”

Lê Dương liếc nó một cái, “Thế chú mày là ai?”

Cao Kều cau mày.

Hai kẻ Vương Thiên Nhạc bám lấy nhìn là biết không dễ chọc, đặc biệt là ông đầu đinh đứng phía sau.

Nó hừ mũi, chỉ vào Vương Thiên Nhạc: “Mày chờ đó cho tao!”

Đợi bốn năm người không cam lòng đi khuất, Lê Dương lôi Nhạc Nhạc trốn sau lưng mình ra.

“Bọn này đâu ra đây? Nhóc chọc phải chuyện gì thế?”

Nhạc Nhạc thấy bọn kia đi rồi mới nhẹ nhàng thở phào, thở xong liền chột dạ.

“Là...... Là đại ca khối 9 trường em.”

Lê Dương ồ một tiếng, “Thằng đó mà đại ca hả? Nhóc làm gì nó?”

Chọc đến tận...... đại ca luôn.

Nhạc Nhạc gãi đầu, ưu sầu thở dài, “Bọn nó muốn cướp bạn gái em.”

Lê Dương và Thiệu Nhất liếc nhau.

Suýt nữa phụt cười ra tiếng.

Lê Dương: “...... Bạn gái em?”

“Đúng vậy, xinh đẹp cực kì!” Giọng Nhạc Nhạc rất kiêu ngạo, “Thành tích cũng tốt, top 30 toàn trường đó!”

“Nhóc yêu sớm đấy hử.” Lê Dương cười như không cười, “Bà nội nhóc biết chưa?”

Thiệu Nhất cúi đầu cười.

Yêu sớm.

Nhạc Nhạc lại chột dạ, nhưng vẫn mạnh mồm, “Chứ anh không yêu sớm à?”

Lê Dương: “......” Thằng nhóc thúi.

Cậu nghe Thiệu Nhất cười một tiếng bèn quay sang lườm anh.

“Bọn nó muốn đánh em?” Lê Dương hỏi nhóc, “Giành bạn gái em thì đánh em làm gì?”

Nhạc Nhạc lẩm bẩm một câu, “Ai bảo Lưu Trịnh Đông quấy rầy bạn gái em, em ném ly vào đầu nó.”

Lê Dương hết biết nói gì.

Một đám quỷ sứ.

“Thế giờ nhóc tính sao? Còn yên ổn đi học được không?”

Nhạc Nhạc xua xua tay, “Hỏng sao đâu anh, chỉ cần ở ngoài trường nó không động vào em là được.”

“Vì sao?”

“Em méc hiệu trưởng mà.” Nhạc Nhạc rất đắc ý, lông mày nhướng cao ơi là cao.

Lê Dương: “...... Mày được.”

Thằng nhóc này biết chọn người để méc ghê cơ.

“Mấy anh đi đâu dợ?” Nhạc Nhạc xoa xoa bụng, “Em đói.”

“Mày đói thì nói anh làm gì, về nhà tìm bà nội mày đi.”

“Hông,“ Nhạc Nhạc lắc đầu như trống bỏi, “Bà nội em dạo này hay càm ràm lắm.”

Lê Dương chỉ chỉ cửa hiệu, “Ăn này không?”

Nhạc Nhạc có dấu hiệu chau mày.

Lê Dương kí đầu nhóc: “Không ăn thì thôi.”

Nhạc Nhạc không tình nguyện: “Ăn ăn ăn!”

Lê Dương xoay người nhìn Thiệu Nhất một cái, bĩu môi.

Nửa đường lòi ra quả bóng đèn mini.

HẾT CHƯƠNG 61.

E hèm, lâu không update nhiều chương truyện sẽ bị lỗi ở nhiều máy, mình tin trường hợp ấy rất nhiều người trong chúng ta từng gặp phải, vì lợi ích của những bạn đọc sau/đọc lại, thỉnh thoảng mình sẽ publish lại những chương cũ, mong mọi người không phiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.