Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi

Chương 45: Chương 45




Quý Tân chết rồi.

Hắn nhảy từ trên sân thượng bệnh viện xuống, một cuốn sổ khám bệnh tâm thần được gấp gọn lại đặt trong túi của hắn, qua điều tra, lúc đó trên tầng thượng không có xuất hiện ai khác, khả năng Quý Tân bởi vì phát bệnh mà nhảy lầu là rất lớn.

Sau khi Hạ Hi nghe nói không khỏi cười lạnh nói: “Hắn bị bệnh tâm thần lúc nào thế?”

“Ai biết, hắn đại khái là bị bức ép đến bước đường cùng, sau đó không còn đường nào nữa mới nhảy lầu.” Tần Nhuệ Lâm vừa nói chuyện, vừa đưa một chén canh thuốc tới tay Hạ Hi.

Hạ Hi ngửi thấy mùi này liền nhíu mày, “Đây là cái gì?”

“Thuốc dưỡng thai.” Tần Nhuệ Lâm nói, “Tâm trạng em dạo này bất thường, đây là do bác sĩ đề xuất.”

Hạ Hi do dự một chút, nghĩ tới đây là vì hài tử, vẫn là đưa tay nhận lấy, “Nghiêm trọng đến thế sao?”

“Đương nhiên là có, mang thai ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm, hơi không chú ý sẽ bị sẩy thai, em không thể lại bất cẩn như vậy, hiện tại bất kể là do cái chết của Kỷ Thư Nhan, hay là chuyện của Tần Thần, đều tạm thời đặt ở một bên, không có gì so với đứa bé này quan trọng hơn, em cũng không muốn mất đi bé, đúng không?”

Hạ Hi gật gật đầu, nhưng vẫn chưa quên câu nói lúc trước của Tần Nhuệ Lâm, “Hôm đó anh nói có thỉnh cầu gì?”

Tần Nhuệ Lâm đương nhiên không quên, y dường như sử dụng tất cả dũng khí, mới có thể để Hạ Hi nói ra câu kia “Anh muốn cái gì?”, nhưng bây giờ y một mặt bình tĩnh, thậm chí là cây ngay không sợ chết đứng hỏi ngược lại: “Thỉnh cầu gì, anh có nói qua sao?”

Hạ Hi trừng lớn hai mắt, vẻ mặt “Đm anh trêu tôi à“.

“Anh nói rồi, bất luận thế nào anh cũng không từ bỏ em.”

Hạ Hi dường như bị khí thế nở nụ cười, “Anh đang đùa tôi à? Hôm đó chính mồm anh nói, bây giờ anh còn hỏi ngược lại tôi!”

“Anh chưa từng nói, là em nhớ lộn.” Tần Nhuệ Lâm dừng lại một chút, thấy sắc mặt Hạ Hi càng ngày cái khó coi, lại không đủ sức lực để giải thích, “Nếu như em nhớ không lầm, vậy khẳng định là anh điên rồi, anh gần đây thần kinh có chút điên loạn, nếu quả thật có làm chuyện gì, nói cái gì kỳ quái, em tuyệt đối đừng ghi nhớ ở trong lòng.”

Hạ Hi dùng sức đặt bát đặt ở đầu giường, cậu mạnh mẽ trừng mắt với Tần Nhuệ Lâm, nhưng bây giờ không có cách nào tóm lấy đối phương.

Tần Nhuệ Lâm bên ngoài bình tĩnh, nhưng kì thực trong lòng hoảng loạn không ngớt, y cực kỳ sợ Hạ Hi lại nói những câu kiểu thoát khỏi mối quan hệ, vì thế Hạ Hi ngầm thừa nhận qua đi, y dường như muốn nâng chén reo hò một hồi, hồi trước cậu thực sự bị thương quá nặng, mới có thể sinh ra ý nghĩ buông tay, sau đó thậm chí đề cập ý nghĩ này với Hạ Hi, y lúc đó sở dĩ không đưa ra thỉnh cầu kia, thật sự là do khí lực bị tiêu hao hết.

Sau khi nói ra từ buông tay kia, y không lúc nào là không hối hận.

Làm sao y có thể buông tay, mỗi thời mỗi khắc y đều đem tiêu điểm hình ảnh cố định trên người Hạ Hi, hễ Hạ Hi xảy ra chuyện, y luôn luôn hành động nhanh hơn đại não, lúc phản ứng lại bản thân không nên làm như vậy, y đã sớm làm xong chuyện, đây dường như là một loại bản năng, khiến Tần Nhuệ Lâm không thể nào chống cự.

Y thật sự nghĩ tới muốn buông tay, nhưng lại phát hiện mình thực sự không cách nào làm được.

Một lát sau, Hạ Hi đột nhiên thấp giọng nói: “Anh giống như một khối ngưu bì đường(*) luôn dính người(một loại kẹo mè đặc sản của Dương Châu, TQ, nó giống như kẹo mè xửng của Việt Nam đấy ạ), dính lên liền không có cách nào gỡ xuống được.” Ngữ khí của cậu mang theo vài phần mang theo vài phần, nhưng không cách nào nhìn thấu tâm tình chân thực.

Tần Nhuệ Lâm nghiền ngẫm một hồi, nghiêm túc nói: “Em đây là đang khen anh sao?”

“......... Có thể.”

Mấy tiếng sau đó, bầu không khí giữa hai người có chút vi diệu, Tần Nhuệ Lâm khắp nơi giống như có băng mỏng, tâm tình Hạ Hi thì lại phức tạp, cậu không biết nên lấy thái độ gì để ứng phó với Tần Nhuệ Lâm, cậu nhiều lần xảy ra chuyện, giống như nhờ Tần Nhuệ Lâm ở trong bóng tối trợ giúp, nếu không có y, bản thân biết lần này có lẽ sẽ vô cùng gay go, cậu coi như không cảm kích trợ giúp lần này, cũng tuyệt đối không thể lấy oán trả ơn.

Cậu làm sao có thể đối với một người đã giúp mình mà nói ra loại chuyện tàn nhẫn tuyệt tình kia.

“Anh biết em rất khó xử, A Hi, chúng ta tạm thời gác xuống chuyện này đi, chờ sau khi sinh con, chúng ta thử giải quyết vấn đề đó một lần nữa.”

Hạ Hi đầy bụng hồ nghi nói, “Anh cảm thấy sẽ có cách giải quyết?”

“Đều sẽ có.” Tần Nhuệ Lâm chắc chắn nói, “Nhưng không phải hiện tại, chúng ta không thể để cho vấn đề này chắn trước mặt hài tử, chuyện này xử lý vô cùng khó khăn, hiện tại ngoại trừ buông xuống thì không có lựa chọn nào khác.”

“Tôi cũng không có lựa chọn.”

Điều này giống như mấy ngày liền mới thấy có ánh bình minh, tâm tình gay go đến cực điểm của Tần Nhuệ Lâm trở nên tốt lên, y có cơ hội tạm nghỉ đáng kể, thậm chí có thể lợi dụng cơ hội này là thay đổi độ thiện cảm, quyết tâm cả y và Hạ Hi cùng kiên định, giống như y từng nói, y mãi mãi cũng sẽ không thử buông tay nữa, bất luận Hạ Hi lạnh lùng thế nào, y cũng đem niềm tin này giữ vững đến cùng, y vĩnh viễn sẽ dây dưa với Hạ Hi, cho tới lúc chết mới thôi.

Y từng cho rằng mình với Hạ Hi xa nhau, đối phương mới có thể có hạnh phúc, nhưng những chuyện phát sinh mấy ngày nay đã hủy bỏ khả năng này, Hạ Hi sẽ không bởi vậy mà có được hạnh phúc, vậy thì mình có lý do gì mà lựa chọn buông tay.

Hạ Hi cũng không biết suy nghĩ của Tần Nhuệ Lâm, hỏi y: “Sự việc xem như là kết thúc rồi à?”

Tần Nhuệ Lâm chăm chú nhìn về phía Hạ Hi, ánh mắt trở nên đặc biệt nhu hòa, “Ừ, hiềm nghi đã được rửa sạch.”

“Quý Tân chết rồi, không phải là không có chứng cứ sao?”

“Vân tay của hắn trên người Kỷ Thư Nhan, đây là bằng chứng xác thực nhất, có một người cũng liên can đến Kỷ Thư Nhan, ngày nào đó cũng đã đến thành phố B, cũng lưu lại dấu vân tay trên người Kỷ Thư Nhan, thân phận này phi thường khả nghi.”

“Nhưng cũng không có bằng chứng trực tiếp.”

Ánh mắt Tần Nhuệ Lâm hơi trầm xuống, “Nó không quan trọng, anh tin chắc là hắn, coi như động tay động chân một chút cũng không quan trọng.” Y dừng một chút, ngữ khí mang theo một ý cười nói, “Em có thể thoát khỏi hiềm nghi, đây mới là chuyện anh để ý nhất.”

Ngữ điệu Hạ Hi kéo dài, nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Tần Nhuệ Lâm cảm giác cả người có một luồng điện trào lên, khiến mỗi dây thần kinh của y đều tê dại, thanh âm của Hạ Hi như hờn dỗi, êm tai khiến y sắp nổ tung, ánh mắt không tự giác sáng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Hi như dã thú đã đói bụng hơn nửa năm.

Hạ Hi đang dẫn dụ mình sao?

“Anh đang ở đây muốn cái gì?”

Tần Nhuệ Lâm bỗng nhiên hồi tỉnh, y a một tiếng, sau đó cấp tốc đem suy nghĩ trong đầu ném đi, lắc đầu nói: “Không có, bây giờ em muốn ngủ không?”

Hạ Hi vẫn cảm giác không đúng, nhưng mình quả thật có chút uể oải, liền gật đầu, “Tôi nghỉ ngơi một chút.”

“Được.”

“Anh không cần bồi ở đây.”

“Chờ em ngủ anh mới đi.”

Hạ Hi ở bệnh viện nửa tháng, sau đó mới về nhà. Tần Thần biết Hạ Hi bị thương khó chịu, mấy ngày sau đó một tấc cũng không ời Hạ Hi, thậm chí còn lớn tiếng nói phải chăm sóc thật tốt Hạ Hi, Hạ Hi không đem lời này để ở trong lòng, nhưng Tần Thần một mình bắt đầu chấp hành.

Tuy rằng quá trình khá gian nan.

Ví dụ như bé sẽ chủ động đem quần áo bẩn bỏ vào máy giặt, nhưng sẽ không phân lọa quần áo với tất, càng sẽ không lột túi quần áo trước, sau đó Hạ Hi sẽ phát hiện quần áo và tất của bé cùng vứt một chỗ, quần áo trong máy giặt còn lộ ra mấy dấu vết kỳ quái.

Ví dụ như bé sẽ vì Hạ Hi mà chuẩn bị hoa quả, sau đó đem các loại hoa quả cắt đến loang loang lổ lổ, dường như lẫn vào thành một khay hoa quả lộn xộn, đặc biệt là hỗn hợp lại tạo thành mùi vị, trong chua có ngọt, rất có sáng tạo nhưng không đủ vị.

......

Lúc đầu còn nghĩ Tần Thần hiếu thuận, coi như không như cậu mong muốn nhưng cũng hài lòng, sau đó thực sự không thể nhẫn nại, liền vội vàng kêu dừng lại.

Thạch cao khiến Hạ Hi hoạt động bất tiện, đặc biệt là mặc quần áo, cậu thường thường phải lãng phí gấp đôi thời gian. Tần Nhuệ Lâm ở thời khắc sắp tuyệt vọng, rốt cục lần thứ hai mãn huyết phục sinh, số lần y đến nhà trọ mỗi ngày còn nhiều hơn số lần đến công ty trước đây, ăn uống của Hạ Hi, ở phương diện giấc ngủ y cũng rất chu đáo, bất luận Hạ Hi giải thích mình không phải người tàn phế, nhưng Tần Nhuệ Lâm vẫn cứ làm theo ý mình, kiên trì để Hạ Hi há miệng ăn cơm, quần áo thì đưa đến tận tay.

Hạ Hi cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục như vậy thì năng lực sẽ bị giảm sút.

Một tháng sau, Tần Nhuệ Lâm đến nhà trọ đưa Hạ Hi đi tháo thạch cao, đây là thời khắc Hạ Hi chờ đã lâu, cậu đã chịu đựng đủ thạch cao cồng kềnh, vật này khiến cậu ngủ khó chịu. Lúc mặc quần áo, cậu lại phát hiện quần áo lúc trước vừa vặn nhỏ đi, tuy rằng vẫn có thể nhét vào, nhưng phần bụng vẫn hiện ra một khối nhỏ. Cậu nhìn mình trong gương, trong đầu bắt đầu hiện lên hình ảnh bụng mình từng ngày từng ngày lớn lên.

Đây là một quá trình không tính là dài dằng dặc, Hạ Hi biết lúc đầu cậu còn có thể dùng quần áo để che lấp, nhưng về sau dường như chỉ có thể trường kỳ ở nhà, bằng không nếu người ta nhìn thấy hình ảnh cái bụng của cậu, có lẽ mình liền sẽ trở nên nổi tiếng thế giới.

Hạ Hi không kìm lòng được đưa tay đặt ở bụng, nhiệt độ ấm áp xuyên qua lòng bàn tay truyền đến tim, cho dù không có bất cứ động tĩnh gì, cậu vẫn có thể cảm giác được sức sống tràn đầy trong đó, rất kỳ diệu, quá trình mang thai này sẽ có một sinh mệnh, cậu tưởng tượng tính cách của đứa nhỏ này, tướng mạo, bé sẽ trở thành hạng người gì.

Lúc mang thai Tần Thần, cậu còn tưởng mình bị mập, thậm chí kiên nhẫn giảm béo, sau đó bụng càng ngày càng lớn, lúc mới bắt đầu cậu từ hoang mang biến thành hoảng sợ, đó là một đoạn thời gian khó khăn, nhưng bây giờ tuyệt nhiên không giống, Hạ Hi cài nốt khuy áo cuối cùng, cậu biết bản thân mình đang làm gì , nhưng vĩnh viễn cũng không vì hiện tại mà cảm thấy hối hận.

Tần Nhuệ Lâm chờ ở bên ngoài, y nhìn Hạ Hi từ đầu đến chân nhiều lần, cũng không phát hiện ra có dị thường gì.

“Tôi cho rằng thời gian của anh rất quý giá.”

Tần Nhuệ Lâm cười nói: “Thật sự rất quý, nhưng dùng trên người em cũng rất đáng giá.”

“Tôi có thể tự mình đến bệnh viện, quãng đường cũng không xa.”

“Anh không yên tâm.”

Hạ Hi mặc áo gió màu đen, trên cổ quàng một chiếc khăn có ô vuong trắng xám nổi bật lên màu da trắng nõn, cậu mặc quần bò, vóc người thẳng tắp, cho dù còn một cánh tay đang đeo trên cổ, cũng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của cậu, cậu ở phương diện phối hợp rất am hiểu, đó đại khái cũng là kỹ năng chuẩn bị của nghệ sĩ.

Tần Nhuệ Lâm không khỏi thở dài nói: “Em đi trên đường như vậy, thực sự khiến anh rất không yên tâm.”

Hạ Hi kéo cửa ra, cũng không quay đầu lại nói: “Có đi hay không?”

Tần Nhuệ Lâm cấp tốc chạy theo, lấy hành động thực tế thay câu trả lời .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.