Tra Công Hoàn Lương Kí

Chương 21: Chương 21




CHƯƠNG 21

Từ sau khi phụ thân qua đời, đã rất lâu rồi Lý Huyền Lương chưa mơ thấy ác mộng.

 

Không có người thân, bơ vơ không nơi nương tựa, nỗi thống khổ ấy đã đeo theo y trong rất nhiều năm. Thậm chí, y không thể giống như Lý Lâm, muốn khóc thì khóc, bởi vì y thầm tự hiểu dù y có rơi lệ đi nữa, phụ thân của y cũng không thể nào sống lại.

 

Gương mặt dữ tợn của Trần Chí Phong, biểu tình âm lãnh của Mã Thần Nhất, tất cả đều khiến cho các đốt ngón tay của Lý Huyền Lương trong vô thức nắm chặt ga giường. Từ trong cơn ác mộng, y giật mình thức giấc, trên trán đầm đìa mồ hôi.

 

Bên ngoài cửa sổ nằm sát mặt đất, ánh mắt trời có chút chói mắt. Lý Huyền Lương nhịn không được, muốn giơ tay lên che mắt. Đột nhiên, từ phía sau có người nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích!”

 

Lý Huyền Lương đề phòng quay đầu lại, thấy bác sĩ Chu đang kéo chăn của y lên, tỉ mỉ giúp y kiểm tra vết thương trên người. Sắc mặt y hơi tái, vô thức muốn che chắn bản thân. Bác sĩ Chu lắc đầu, ngón tay rất nhẹ nhàng chạm xuống một chỗ nào đó làm y nhịn không được rên lên thành tiếng. Ông ngẩng đầu nhìn y, buông chăn ra, đứng dậy.

 

Bác sĩ Chu đem cuốn sổ ghi chép ra, vừa viết vừa nói, “Vết thương trên người cậu không nghiêm trọng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là ổn. Ân, xung quanh hậu môn có chút sưng đỏ, ta sẽ kê một đơn thuốc, khi Tiểu Mã mua về cậu nhớ uống đàng hoàng. Trên cơ bản là không có gì đâu.” Viết xong, ông tiện tay xé một tờ giấy, đặt lên bàn. Sau đó, ông đẩy gọng kính lên cao, nhìn Lý Huyền Lương đang nằm trên giường, nói: “À, quên nói với cậu, Tiểu Mã bảo công ty có việc, sau khi xử lý xong hắn sẽ về, dặn cậu cứ ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi.”

 

Nói xong, bác sĩ Chu dừng một chút, tiện tay tháo mắt kính xuống lau lau vài cái rồi mới chậm rãi hỏi: “Tiểu Lý, cậu quen biết thế nào với Tiểu Mã?”

 

Lý Huyền Lương nhìn bác sĩ Chu, không biết vì sao ông ấy lại hỏi như vậy. Bất quá, sau khi trầm mặc một chút, y vẫn trả lời: “Chúng ta là… bạn học.”

 

“Nga, hóa ra là bạn học.” Bác sĩ Chu gật đầu, trên mặt hiện lên một tia tiếu ý, “Ta và phụ thân của Tiểu Mã cũng là bạn học. Khi phụ thân hắn còn sống, ta chính là bác sĩ riêng của gia đình này. Trên cơ bản thì ta đã chứng kiến Tiểu Mã từ khi hắn còn nhỏ đến khi hắn trưởng thành. Hài tử này còn bé đã mất đi phụ thân, mẫu thân cũng không có bên cạnh, cho nên tính cách hơi cô độc, khi làm việc quả thật rất cực đoan, có chút không thích hợp.”

 

Vừa nói, bác sĩ Chu vừa nhìn sắc mặt của Lý Huyền Lương, nhẹ giọng “Khái” một tiếng, “Kỳ thực, chuyện Tiểu Mã là người đồng tính luyến ái ta có biết. Việc làm ăn của Mã gia cũng thường phải tiếp xúc với những người như vậy, thế nhưng hài tử ấy dù có ngoạn, cũng rất ít khi trực tiếp mang người ta về nhà, lại còn liên tiếp cưỡng ép đến hai lần…”

 

Thấy Lý Huyền Lương nhíu mày lại, bác sĩ Chu xấu hổ cười cười, “Cậu ngàn lần vạn lần đừng trách lão già này nhiều chuyện. Đúng là ta không biết cậu với Tiểu Mã trong lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thế nhưng ta là một bác sĩ, với y đức của mình, ta không muốn nhìn thấy một thanh niên tốt như cậu bị tên tiểu tử thối kia khi dễ thành ra như vậy. Tuy hiện tại thân thể cậu không bị thương tích nghiêm trọng lắm, nhưng tên tiểu hỗn đản ấy tính tình thô bạo, ta không dám bảo đảm lần sau sẽ thế nào.”

 

Lý Huyền Lương nghe vậy, toàn thân cứng đờ, bất giác lui thân thể về phía sau. Bác sĩ Chu vội nói: “Đừng cử động mạnh quá, nào, cứ từ từ nằm xuống.”

 

Lý Huyền Lương nằm xuống, do dự một chút rồi nói: “Bác sĩ Chu, ông… cũng ngồi xuống rồi hãy nói tiếp.”

 

Nãy giờ, bác sĩ Chu vẫn nói liên tục không ngừng nên không để ý đến chuyện đó. Ông kéo ghế lại ngồi sát bên giường Lý Huyền Lương, sờ sờ mũi, hỏi thử: “Có thật là, cậu thấy hắn rất đáng ghét không?”

 

Lý Huyền Lương dời ánh mắt sang hướng khác, trầm mặc không đáp. Bác sĩ Chu thở dài, “Cậu không nói ta cũng có thể nhìn ra, bằng không hắn cũng không đem thân thể của cậu biến thành như vậy.” Cúi đầu suy nghĩ một chút, ông tiếp tục: “Quả thật, tuy rằng ta có quen biết với Tiểu Mã, thế như lòng ta thì đứng về phía cậu. Hài tử này đôi khi xác thực rất hỗn đản, ta sẽ không nói giúp hắn đâu. Cậu nghĩ xem, là đồng tính luyến ái thì cũng được đi, nhưng không nên ép buộc người khác chứ, làm vậy là có điểm quá đáng rồi. Có một nam nhân bình thường nào lại nguyện ý giống như nữ nhân, mặc cho hắn thượng? Còn đâu là tự tôn chứ, đúng không? Huống chi, cậu hoàn toàn không thích hắn.”

 

Lý Huyền Lương càng nghe, sắc mặt càng trở nên hết xanh rồi trắng. Bác sĩ Chu vội nói: “Ta lắm miệng rồi, cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. Ta thật lòng muốn giúp cậu mà. Hơn nữa, thân thể của cậu yếu ớt như vậy mà bị lăn qua lăn lại thì chịu không nổi đâu.” Suy nghĩ một chút, ông nhẹ giọng nói: “Tính tình của tên tiểu tử thối ấy, ít nhiều ta cũng có thể lý giải một chút. Cậu đừng nhìn bên ngoài hắn có vẻ hung tợn, kỳ thực hắn đối xử với những người thân thiết bên cạnh cũng không quá cứng rắn. Nếu như bình thường cậu thuận theo ý hắn một chút, hắn sẽ trở nên rất ôn hòa. Ân, cũng tựa tựa như mấy con chó trung thành ấy. Khái, tâm tình hắn tốt lên, cậu cũng bớt phải chịu khổ, đúng không nào?”

 

Lý Huyền Lương ngẩng lên nhìn bác sĩ Chu đang lắc lắc đầu, nửa ngày sau, y mới dùng thanh âm mang theo chút nghi hoặc, gượng gạo nói: “Bác sĩ Chu, ta căn bản không có quen biết gì với ông. Ông đâu cần phải… nói những lời này với ta.”

 

Bác sĩ Chu nghe vậy, nhếch miệng cười cười, “Tính ta là vậy đó, những ai quen biết ta đều hiểu rõ, ta thích ăn ngay nói thật, trừ bạo giúp kẻ yếu. Khái, nói chính xác hơn là ta không quen nhìn tên tiểu tử kia diễu võ giương oai trước mặt ta. Hắn đâu có xem ta là trưởng bối, ta nói gì hắn cũng đều để ngoài tai. Hừ, bộ hắn đã quên rồi sao? Khi còn bé, bị ta dọa chích thuốc, hắn cứ ôm cứng lấy ta, rồi còn tè dầm ướt cả quần ta luôn.”

 

Thoáng chốc, gương mặt Lý Huyền Lương nổi đầy hắc tuyến…

 

Đột nhiên, bác sĩ Chu đứng thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Tiểu Lý à, dù trong lòng cậu không tình nguyện, nhưng dù sao đi nữa cũng không nên đem thân thể ra đày đọa, đúng không?  Tính tình của hắn nóng nảy cố chấp, ta có khuyên hắn cũng không nghe, cho nên ta chỉ đành khuyên cậu thôi. Nếu như sau này hai người không ở chung thì không nói, nhưng nếu như còn ở chung, vậy cậu nên suy nghĩ lại đi. Cố gắng khoan dung một chút, lấy cứng đối cứng không phải biện pháp tốt. Loại người như hắn là thích mềm không thích cứng, cậu cứ thuận theo hắn, cho hắn một chút kẹo ngọt. Trong lòng hắn vui vẻ rồi, cũng cũng đỡ khổ hơn nhiều, phải không nào?”

 

Lý Huyền Lương yên lặng lắng nghe, không gật đầu cũng không lắc đầu.

 

Bác sĩ Chu đánh giá thần sắc của Lý Huyền Lương, nhưng quả thật đoán không ra y đang nghĩ gì. Tuy nhiên, nếu cứ tiếp tục khuyên giải nữa thì có khi sẽ trở thành ‘nói dài, nói dai, nói dở’. Vì thế, ông đứng lên, cầm lấy hòm thuốc, nói: “Ta nói nhiều như vậy, cậu nhất định sẽ chê ta là lão già lải nhải. Thôi cậu cứ từ từ nghỉ ngơi cho khỏe, đừng quên uống thuốc, chú ý bổ sung dinh dưỡng. Chậc, mấy chuyện này chắc ta phải lải nhải với tên tiểu tử thối kia một lần nữa quá. Được rồi, ta đi đây.”

 

Lý Huyền Lương gật đầu nhìn bác sĩ Chu rời đi, sau đó lẳng lặng nằm trên giường nhìn ngắm ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, đến khi đôi mắt có chút mệt mỏi mới lấy tay che bớt ánh sáng, trong miệng giống như đang thì thầm: nếu thật sự chỉ cần nhẫn nại thôi thì tốt rồi…

 

********************

 

[ PHÒNG LÀM VIỆC CỦA MÃ QUỐC HÙNG ]

 

Mã Quốc Hùng ném cho Mã Thần Nhất cùng Hứa Dương hai xấp văn kiện, nói: “Tự mình nhìn đi!”

 

Hai người cầm lấy văn kiện, rất nhanh đọc lướt qua hết một lần, sau đó mới giật mình ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện thu mua này, làm sao bọn họ lại biết?”

 

Mã Quốc Hùng vẻ mặt cau có, lấy tay vỗ bàn, nghiêm khắc nói: “Ta đã sớm dặn các ngươi rồi, mọi việc phải thận trọng, suy nghĩ kỹ lưỡng, không được nôn nóng. Ta cho các ngươi một cơ hội, các ngươi lại để mọi việc thành ra như vậy. Các ngươi nói xem, sau này ta làm sao có thể yên tâm giao sản nghiệp cho các ngươi?”

 

Mã Thần Nhất đóng văn kiện lại, đưa mắt nhìn Hứa Dương.

 

Hứa Dương một bên cầm văn kiện, một bên gãi gãi tai, “Cậu à, chuyện này ta cũng nghe theo Mã ca thôi. Mã ca với các vị chủ quản đều đồng ý, chỉ với ý kiến của một mình ta thì đâu thể thay đổi được gì. Lúc đầu, là tự Mã ca nói không nên ra tay trước, cậu cũng đã tán đồng. Ai biết kết quả lại là ra tay trước mới là thượng sách chứ. Bây giờ đã lỡ thời cơ, chúng ta quả thật nên chịu trách nhiệm, đúng không Mã ca?” Nói xong, hắn đẩy đẩy tay Mã Thần Nhất một cái. Mã Thần Nhất khẽ chau mày, mặt không đổi sắc, hoàn toàn lờ hắn đi.

 

Mã Quốc Hùng quay sang nhìn Mã Thần Nhất, hỏi: “Lúc đầu xảy ra chuyện gì, tại sao lại để lỡ thời cơ?”

 

“Thúc thúc.” Mã Thần Nhất cau mày nói: “Chuyện này chúng ta bị kẻ khác đâm sau lưng.”

 

Mã Quốc Hùng và Hứa Dương đều nhìn chằm chằm Mã Thần Nhất. Mã Quốc Hùng hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

 

Mã Thần Nhất suy nghĩ một chút, nói: “Có người ở phía sau làm chuyện mờ ám. Bình thường, chúng ta vẫn giao hảo khá tốt với Trần Chí Phong, hơn nữa địa bàn cũng có sự liên kết. Nếu như nội bộ của hắn xảy ra vấn đề, hắn sẽ ưu tiên sang tay cho chúng ta. Cho nên, miếng thịt béo bở ấy trên cơ bản là lọt vào tay chúng ta.”

 

Thấy Mã Quốc Hùng gật đầu, Mã Thần Nhất tiếp tục nói: “Vấn đề còn lại là chọn thời cơ ra tay cho thích hợp. Nếu chúng ta chủ động đứng ra thu mua trước, sẽ bị người ngoài nghi ngờ động cơ của chúng ta, gây ra phản tác dụng. Còn nếu ra tay quá chậm, sẽ bị các tổ chức khác phỗng tay trên. Vốn dĩ, chúng ta đã lên kế hoạch là đợi bọn chúng nhịn không được phải ra tay, chúng ta liền lập tức theo sau. Như vậy, sẽ không có vẻ là chúng ta quá nôn nóng, mà mặt mũi của bằng hữu chúng ta cũng không bị hao tổn gì.”

 

Mã Quốc Hùng nhăn mặt, “Vậy cuối cùng là sao?”

 

Mã Thần Nhất hừ lạnh một tiếng, “Kỳ thực có người đã ngầm tung tin đồn, nói tai nạn xe cộ của Trần Chí Phong không phải sự cố ngoài ý muốn mà là do có kẻ muốn chiếm đoạt thị trường đến phát rồ. Sau đó, lại khiến cho mọi người hiểu lầm chúng ta, bảo chúng ta đã ra tay thu mua trước. Các tổ chức khác nghĩ rằng nếu đến sau, thị phần còn lại sẽ chẳng được bao nhiêu. Ra đòn thâm độc này để tiêu diệt chúng ta, bọn họ mới có thể kiếm được món lợi khổng lồ.”

 

Mã Thần Nhất lại cầm lấy văn kiện, lật ra, “Hiện tại kết quả đã hiện rõ trên văn kiện rồi. Là do sai lầm của chúng ta, ra tay sớm dẫn đến mất cơ hội. Điều tệ hại nhất chính là bị kẻ khác quăng một đống phân chó vào người mà không cách nào hất xuống được.” Ném hợp đồng xuống, “Thúc thúc, người đứng phía sau chỉ huy chuyện này khẳng định không đơn giản. Ta nghi hắn là người rất quen thuộc với cách làm việc của chúng ta. Hắn chớp thời cơ ra tay rất chuẩn xác, tựa như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn, không ngừng dẫn dắt chúng ta đi theo kế hoạch hắn đã vạch ra sẵn, để chúng ta rơi vào tròng, thủ đoạn rất độc ác.”

 

Mã Quốc Hùng gõ gõ tay vào văn kiện, suy nghĩ cả nửa ngày mới nói: “Vậy đi, ở tỉnh S ta có sở hữu một khu nghỉ mát. Mấy ngày này, ngươi với Hứa Dương cứ đến đó thư giãn cho thả lỏng một chút.”

 

Mã Thần Nhất cau mày: “Công ty đang ở vào thời điểm mấu chốt, sao chúng ta có thể đi nghỉ ngơi được?”

 

Hứa Dương đứng bên cạnh cũng phụ họa theo Mã Thần Nhất.

 

Mã Quốc Hùng khoát khoát tay áo, nói: “Chuyện này các ngươi đừng nhúng tay vào nữa, để ta xử lý. Vừa rồi có người gọi điện thoại báo với ta, nói em trai của Trần Chí Phong là Trần Bình hiện tại đang nghi ngờ hai người các người có liên quan đến tai nạn của anh trai hắn. Tên tiểu tử ấy tuổi trẻ hăng máu, không dám bảo đảm hắn có thể làm ra cái gì. Để cho an toàn, trước hết các ngươi cứ qua đó lạnh tạm mấy ngày đi.”

 

Hứa Dương tức giận nói: “Sao cơ? Cậu, hắn dựa vào cái gì mà dám nghi ngờ chúng ta? Hắn có chứng cớ hay không? Chúng ta đã làm gì hả?”

 

“Bởi vì rất trùng hợp, lời đồn nói hai người các ngươi trước đây hay đua xe chung với Trần Chí Phong. Hiện tại tất cả mũi dùi đều chĩa về các ngươi, không nghi ngờ các ngươi thì nghi ngờ ai đây?”

 

Hứa Dương phẫn nộ đập tay xuống bàn, “Thực đúng là con chó hung hăng chỉ giỏi cắn người. Nhưng nếu chúng ta rời đi, vậy cậu phải làm sao bây giờ?”

 

Mã Quốc Hùng mỉm cười tự tin: “Tên tiểu tử Trần Bình ấy ra đời được bao nhiêu năm chứ? Chỉ có mấy ngày thôi, hắn dám làm gì hả? Muốn động đến cậu của ngươi, còn sớm lắm. Ngươi yên tâm đi.” Nói xong, phất phất tay áo, “Bây giờ, hai ngươi thu dọn một chút rồi đi liền đi, rời khỏi thành phố A rồi sẽ không còn gì phải lo nữa.”

 

Sau khi hai người ra khỏi phòng làm việc của Mã Quốc Hùng, Mã Thần Nhất cũng không có dư thời gian để cãi nhau với Hứa Dương, vội vã xuống lầu quay về nhà. Nếu hắn rời khỏi thành phố A, vậy Lý Huyền Lương làm sao bây giờ? Hắn làm sao có thể yên tâm để y một mình lưu lại nơi đây…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.