Tra Công Đến Chết Đều Cho Rằng Ta Là Bạch Liên Hoa

Chương 40: Chương 40: Tiểu thúc ngồi xe lăn (5)




Tạ Thời tuy rằng chưa thấy qua tình huống hai chân giống Tạ Mộc như vậy, nhưng nghĩ cũng biết, hai chân không thể đi lại, mỗi ngày không phải ngồi trên xe lăn thì cũng nằm trên giường, thời gian ba năm, hai chân nhất định không thể tốt được.

Nhưng nằm ngoài dự kiến của Tạ Thời, cảnh tượng xuất hiện trước mặt lại không như trong tưởng tượng của hắn như vậy.

Sau khi trút bỏ quần áo, da thịt lộ ra có chút tái nhợt quá mức, nhìn qua chính là thời gian dài không lộ ra trước ánh mặt trời, nhưng cặp chân kia cũng không hề khó coi.

Tuy rằng có chút gầy yếu quá mức, nhưng chỉ xem bộ phận lộ ra ngoài kia, da thịt trắng nõn bóng loáng, Tạ Thời vươn tay chạm vào một chút, xúc cảm tinh tế làm hắn nhịn không được sờ soạng theo đường cong thon dài kia.

Thật muốn biết, khi hai chân này không mảnh vải che thân xuất hiện ở trước mắt, là bộ dáng gì.

“Tạ Thời!”

Tạ Mộc không cảm nhận được, nhưng đôi mắt không mù, từ sau khi cậu bị thương kiêng kị nhất chính là để người khác nhìn thấy đôi chân bị thương của mình, ba năm qua, trừ lúc đầu để bác sĩ chẩn trị, về sau đều là một mình Trình Xuyên giúp cậu xử lý.

Cậu nỗ lực cử động nửa người trên, đầu ngón tay thon dài tái nhợt chặn lại chỗ bị Tạ Thời đụng vào.

“ Chú bây giờ không muốn kiểm tra, chờ đến khi bác sĩ Joseph tới rồi nói sau.”

Tạ Thời chú ý tới cảm xúc của nam nhân không đúng, chuyện này đối với hắn mà nói chính là một chuyện hiếm lạ.

Một ngày này, hắn cư nhiên thành công làm cảm xúc Tạ Mộc kích động hai lần, khóe môi thanh niên hơi nhếch lên một độ cong nhỏ, rất nhanh lại che giấu xuống.

Ngoài mặt, hắn vẫn là vô cùng thuận theo dời đi tay mình.

“ Cháu nghe chú.”

Thanh niên nghe lời như vậy, làm biểu tình trên mặt Tạ Mộc nhiều thêm vài phần khác thường, từ góc độ này của Tạ Thời xem ra, cậu hẳn là bởi vì ngữ khí vừa rồi không đúng mà áy náy.

Hắn hơi rũ mắt xuống, từng chút, tri kỷ mà đem quần của nam nhân một lần nữa mặc vào, bởi vì Tạ Mộc không thể tự cử động hai chân, Tạ Thời mặc quần cho cậu khó tránh khỏi việc tứ chi tiếp xúc.

Ỷ vào Tạ Mộc không cảm nhận được, bàn tay của thanh niên ở dưới, gần như là mê muội, theo xúc cảm kia mà uốn lượn theo.

Biểu tình của nam nhân có chút không được tự nhiên, nhưng Tạ Thời là dựa theo cậu nói mà làm, vì thế chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp động tác của thanh niên, sau khi quần đã hoàn toàn mặc vào, trong lòng Tạ Mộc nhẹ nhàng thở ra.

Trong mắt Tạ Thời xẹt qua một tia tiếc nuối.

“ Chú, bác sĩ Joseph ngày mai có thể tới rồi.”

“Ngày mai?” Nam nhân buông xuống tâm tình không được tự nhiên vừa rồi, biểu tình trên mặt có chút kinh ngạc.

“Không sai, cho nên ngày mai, chú đại khái có thể biết còn có thể trị hết hay không.”

Tạ Thời khẽ mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên tia sáng trong mắt của nam nhân tuấn mỹ trước mắt, hơi tối lại.

“NgJoseph bác sĩ Joseph tới, chú cũng không thể không cho ông ta kiểm tra.”

Tuy rằng ngữ khí của hắn mang theo tôn kính, nhưng nội dung lời nói hơi có chút giống như đang dỗ trẻ con, làm mặt Tạ Mộc nhịn không được có chút nóng lên.

Vừa rồi rõ ràng là cháu trai có tâm muốn giúp cậu kiểm tra, cậu phản ứng lớn như vậy, Tạ Thời khả năng cảm thấy có chút kỳ quái đi.

Nhưng nam nhân có thói quen không thích giải thích, cậu miễn cưỡng duy trì biểu tình đạm nhiên trên mặt, gật đầu đồng ý, “Cháu ra ngoài gọi Trình Xuyên vào đi.”

“ Chú là muốn để Trình Xuyên giúp chú rửa mặt sao?”

Tạ Thời lúc này lại không nghe lời đi ra ngoài, mà là nhẹ giọng hỏi

Nam nhân trên giường biểu tình có chút không được tự nhiên gật đầu, cho rằng như vậy Tạ Thời liền sẽ đi ra ngoài, thanh niên lại căn bản không có ý tứ rời đi, “Để cháu tới giúp chú đi, từ sau khi cháu về còn chưa lần nào giúp chú nữa.”

Hắn nói xong, bàn tay thon dài liền muốn nắm lấy cánh tay Tạ Mộc, lại bị cậu theo bản năng tránh ra.

Tay Tạ Thời còn duy trì động tác duỗi ra ở mép giường không nhúc nhích, hắn hơi rũ đầu, nam nhân không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, nhưng bầu không khí yên tĩnh làm cậu có chút bất an.

“ Chú.”

Ngay khi Tạ Mộc không biết nên làm cái, thanh âm khàn khàn của thanh niên vang lên, nam nhân hơi hốt hoảng, đối phương chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt đối diện ánh mắt có chút khổ sở của cháu trai.

“ Cháu chỉ là muốn giúp chú.”

Tạ Thời thoạt nhìn là thật sự tổn thương, trên gương mặt bình thường luôn là tươi cười như ánh mặt trời, lúc này lại tràn đầy khó chịu.

“ Chú giúp cháu rất nhiều, cháu cũng muốn báo đáp chú, nhưng mà vì sao chú lại không cho cháu chạm vào chú vậy?”

Thanh âm hắn khàn khàn hỏi, “Chẳng lẽ cháu khiến người khác không thích đến vậy sao?”

“Lúc trước ba cũng là trực tiếp đem cháu ném cho mẹ, mẹ gả cho người khác lại đem cháu đưa đến ký túc của trường học, vì sao mọi người ai ai cũng đều không thích cháu vậy……”

“Không phải……”

Tạ Mộc không nghĩ tới sẽ thành như vậy, cậu có chút vô thố mà nắm lấy khăn trải giường, muốn nói nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

“ Chú không cần phải nói, cháu hiểu mà.”

Trên mặt thanh niên lộ ra vài phần khổ ý, “Từ khi cháu về nước, nói chuyện với chú cũng chưa vượt qua một trăm câu, chú cho dù không phải không thích cháu, cũng căn bản không muốn cùng cháu tiếp xúc nhiều đi……”

Vành mắt hắn thậm chí có chút đỏ, nam nhân nhìn thấy biểu tình có chút cứng đờ, “Tạ Thời, không phải như cháu nghĩ đâu.”

“ Vậy thì là cái gì?”

Tạ Thời giương mắt, hai mắt đo đỏ nhìn về phía cậu, “ Cháu chỉ có một người thân là chú, chú không thể thân cận với cháu một chút sao?”

Hắn tiến lên trước ngồi ở mép giường, một đôi mắt giống hệt Tạ Nam Ân nhưng lại non nớt hơn rất nhiều, nhìn chằm chằm về phía Tạ Mộc.

“ Chú thà rằng tin tưởng một người ngoài, để một người ngoài giúp chú, cũng không muốn để người cháu trai như cháu chạm vào một chút sao……”

Tạ Mộc ngơ ngẩn nhìn thanh niên trước mặt.

Khuôn mặt hắn, thần thái của hắn, ngữ khí nói chuyện của hắn, đều rất giống Tạ Nam Ân.

“Tạ Thời.”

Ba năm qua, Tạ Mộc lần đầu tiên nói ra câu nói dài như vậy, “ Chú không phải không thích cháu, chỉ là bận quá, cháu lại phải đi học, huống hồ, lúc trước cháu vừa mới về nước, chú phái người muốn đón cháu trở về, cháu lại không muốn, chú liền nghĩ cháu không muốn cùng chú ở chung.”

Mí mắt Tạ Thời hơi giật.

Thời điểm hắn mới vừa về nước, một lòng chỉ nghĩ đem đồ của mình cướp về, tuy rằng biết ba hắn có để lại di chúc, nói chờ hắn tốt nghiệp liền để cho hắn danh chính ngôn thuận thượng vị, nhưng Tạ Thời chưa bao giờ sẽ bủn xỉn mà suy đoán ác ý.

Khi đó cánh chim hắn chưa vững, đề phòng người chú trên danh nghĩa là Tạ Mộc, liền mượn cớ nhớ ông ngoại mà có cơ hội ở lại nhà ngoại.

Cái gì mà không muốn cùng Tạ Mộc thân cận, chẳng qua là phòng bị của hắn với Tạ Mộc mà thôi.

Thanh niên ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập non nớt có ở người trẻ tuổi, “Cháu khi đó còn nhỏ, thật ra rất muốn trở về, chỉ là bị cản lại, cháu còn tưởng rằng là chú không muốn nhìn thấy cháu.”

Tạ Mộc sửng sốt.

Cậu hoàn toàn không hề hoài nghi lời Tạ Thời nói, dù sao, thanh niên trước mặt gọi cậu là chú này, khi cầm quyền ngược lại so với trước kia càng thêm tôn trọng cậu.

Nam nhân sống trong cái hồ nước sâu Tạ gia này ba năm, đã gặp không ít âm mưu xấu xa, lúc này lại nghe Tạ Thời nói như vậy, phản ứng đầu tiên chính là lúc trước có người phá rối.

Tạ Thời đang cúi đầu giả vờ khó chịu, một bàn tay lạnh băng nhẹ nhàng dừng ở đỉnh đầu hắn, mang theo chần chờ mà xoa xoa.

Bên tai là thanh âm dễ nghe của Tạ Mộc còn mang theo chút thanh lãnh, “Xin lỗi, là chú sơ sẩy rồi.”

Ánh mắt rũ xuống của thanh niên hơi lóe, ngẩng đầu lên với hai mắt đỏ hoe.

Trước mặt là biểu tình có chút áy náy của nam nhân có diện mạo tuấn mỹ kia, lông mi Tạ Thời giật giật, hơi cong môi, lộ ra một nụ cười.

“Không sao đâu chú, cháu tha thứ cho người.”

Hắn cố ý tiến đến trước người nam nhân, giống như muốn an ủi, đem đầu nhẹ nhàng dựa vào trên vai Tạ Mộc đầy mặt bối rối.

Tạ Thời mở miệng, thanh âm trong trẻo truyền vào trong tai Tạ Mộc.

“Chúng ta mới là người thân, lần sau chú trực tiếp gọi cháu tới là được.”

Nói xong, ở góc độ Tạ Mộc nhìn không tới, ánh mắt hắn nhẹ nhàng dừng ở vị trí hai chân đang đắp chăn của cậu, mắt chớp chớp, lộ ra vài phần cố chấp.

【 Tinh! Tạ Thời độ hảo cảm: 59】

Toàn thân Tạ Mộc cứng đờ, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu thanh niên, trên mặt cũng lộ ra tươi cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.