Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 173: Chương 173: Quên không được cô




Cổ đức bảo

Tả Sâm cũng vì Cốc Vân lập một mộ bia, ông sống nửa đời người, cùng Hắc Ưng đấu hơn nửa đời, đến cuối cùng vẫn thua.

Hắc Ưng tuy rằng đã chết, nhưng sau khi y chết để lại nỗi bất hạnh đến kinh ngạc và ảnh hưởng đến tất cả mọi người.

Lôi Ân tinh thần sa sút một thời gian rồi khôi phục lại bản tính tàn nhẫn vô tình, tâm ngoan thủ lạt thống lĩnh Mafia.

Sau khi Dịch Hàn ra đi, Tả Sâm đem Thác Ni phái đến bên người Lôi Ân, cùng với Tra Lý hợp lực phụ tá Lôi Ân.

Hắn đem nhất bộ phận trọng tâm lực lượng chuyển dời đến Trung Quốc, một tay khởi dựng tập đoàn công ty khổng lồ, hắn gọi nó là tập đoàn “Sky”.

Thời gian Lôi Ân ở Trung Quốc càng ngày càng lâu, nhưng mỗi lần bên người hắn mang đi không nhiều vệ sĩ, lại còn mang hai tiểu tàng ngao màu trắng theo trên người.

Hắn thỉnh thoảng tới trang viên chăm sóc hai tiểu tử kia, bộ dạng bọn chúng lớn rất nhanh, gần hai tháng trở nên vừa cao lại vừa béo.

Tình Không thực thích túm lông chúng nó, bộ lông màu trắng nồng đậm như vậy, giống như là tuyết.

Trong nháy mắt đã đến tết âm lịch, xuân về hoa nở, ngay cả huân y thảo cũng bắt đầu chậm rãi nở rộ ra ra hoa.

Hắn đáp ứng cô, đợi đến mùa hè, hắn muốn dẫn cô tới “Thiển Tử Tình Không”, hòn đảo kia là món quà hắn dành cho cô!

Trang viên hoa hồng khôi phục lại nhưng hình như thay đổi nhiều, Sơ Tình mỗi ngày mở to mắt là thấy cả một thế giới đầy hoa màu tím, mũi tràn ngập mùi Lavender.

Bên trong biệt thự có bể bơi, ngày đó, Sơ Tình nhìn Lôi Ân mạnh mẽ giống kinh ngư ở trong nước bơi qua bơi lại, cô cảm giác hắn đối với cô càng ngày càng xa cách, càng ngày càng phai nhạt lạnh lẽo.

Chuyện hắn hứa hẹn hắn vẫn làm, hắn sẽ chăm sóc tốt cho Sơ Tình, nhưng không yêu thương cô như trước.

Sơ Tình chậm rãi đi về phía hắn, Lôi Ân nghe được tiếng bước chân của cô, trên khuôn mặt tuấn tú cũng không có phản ứng gì, Sơ Tình cởi t quần áorên người, chỉ để lại nội y rồi ẩn mình vào trong nước, chậm rãi hướng dần về phía hắn.

Cô ở cố gắng học bộ dáng Tình Không, Tình Không lãnh diễm, cao ngạo, như một đóa u lan sinh trưởng trong thâm sơn, khí chất thanh cao lãnh đạm, khuôn mặt của các cô giống nhau như đúc, Lôi Ân có thể thích Tình Không, một ngày nào đó cũng sẽ thích Sơ Tình bây giờ.

Sơ Tình nhìn đến da thịt hắn, phía sau lưng kia có hình xăm màu tím chói mắt, hắn cư nhiên đem tên Tình Không khắc lên người.

Không đợi cô tới gần hắn, chợt nghe thấy tiếng Lôi Ân truyền từ trong làn nước đến, “Vô dụng, Sơ Tình, em không phải cô ấy! Cho dù giống nhau cũng không phải!”

Chẳng sợ hắn nhắm mắt lại, hương vị trên Sơ Tình cùng Tình Không giống nhau như đúc, hắn đều biết, nói đó không phải cô!

Trên người Mộ Tình Không chính là có loại ma lực này, làm cho hắn có thể dựa vào cảm giác nhận ra hương vị của cô.

“Vì sao không thể cho em một cơ hội? King, Tình Không đã chết, anh không thể cả đời đều sống ở như vậy, lừa mình dối người được mãi sao?! Coi em là Tình Không mà yêu không được sao? Trong người em có máu của em ấy, chúng em chính là một người!”

Sơ Tình ôm chặt lấy hắn, bởi vì một câu cuối cùng cô, động tác vốn dĩ muốn đảy cô r của Lôi Ân phút chốc dừng lại.

Hắn cẩn thận nhìn khuôn mặt này của Sơ Tình, xinh đẹp giống như Tình Không, còn có hình xăm trên bả vai bắt chước Tình Không.

Ánh mắt Lôi Ân đột nhiên trở nên u ám, hai tay hắn túm chặt da thịt qung lỏa của cô, trong mắt dấy lên tức giận,“Ai cho phép em khắc tên của tôi?”

“Hàn Húc!” Lôi Ân lướt qua cô rất nhanh tiêu sái lên bờ, Hàn Húc đã đi tới bờ hồ.

“Lôi Ân, chẳng lẽ cũng muốn em giống Tình Không chết đi thì trong mắt của anh mới có thể nhìn đến em sao?” Nhìn Hàn Húc đi đến bên cô bên, cô tức giận hướng về phía hắn bóng dáng hô to.

Lôi Ân dừng chân một chút, quay đầu lại, mắt sáng như đuốc nhìn Sơ Tình,“Sơ Tình, kiên nhẫn của tôi với em là có giới hạn!”

Hàn Húc cho cô dùng dung dịch dễ chịu nhất, tuyệt đối không cảm thấy đau đớn, nhưng nước mắt cô lại giống như bọt biển không ngừng tuôn ra, thay đổi, cái gì cũng đều thay đổi!

*********

“A……” Một tiếng phụ nữ thét chói tai cắt qua đêm tối yên tĩnh, Hắc Ngân Thánh ôm chầm lấy người phụ nữ bên cạnh, thân hình cao lớn dán vào cô, cảm giác được người trong lòng run run, hắn biết khuôn mặt này lại dọa đến cô.

“Dọa đến em sao? Đừng sợ, Tình Không……” Miệng hắn kêu Tình Không, làm cho Tử Y thấy sợ hãi, cô vẫn hiểu rõ địa vị của bản thân, không dám có bất kì hành vi nào.

Mỗi lần hắn gọi cô là “Tình Không”, cô đều từ từ nhắm hai mắt đáp ứng, như vậy sẽ đổi lấy hắn càng thâm tình nhìn cô hơn.

“Bảo bối, đừng rời khỏi ta, đừng rời khỏi ta!” Hắc Ngân Thánh mặt chôn dưới cổ của cô, ánh mắt ẩm ướt làm cho Tử Y càng thêm sợ hãi.

Hồng Anh bị Hắc Ngân Thánh ném vào một phố nhà thổ, cô từ một sát thủ biến thành một người đàn bà làng chơi!

Khi mới bắt đầu, cô không muốn tiếp khách, cô tự tay giết người đàn ông kia, nhưng là đó đàn ông không kể siết, đàn ông có thân thủ giỏi hơn cô cũng không nhiều.

Lần đầu tiên uyển chuyển ở dưới thân đàn ông, cô cũng đã hối hận.

Nếu lúc trước cô kiên trì đem chính mình giao cho Dịch Phong, nếu cô không bị Tô Khuynh lợi dụng, sẽ không sẽ có kết cục hôm nay.

Nhưng cô sẽ không buông tay, cô còn sống, cho dù là thân thể đã dơ bẩn, linh hồn của cô vẫn sạch sẽ, cô muốn giữ một mạng, nhất định phải đi ra nơi này!

Hắc Ngân Thánh gần nhất chiêu mộ được một đám bác sĩ chuyên gia để nghiên cứu ra một loại thuốc làm mất trí nhớ, hắn dùng chính mình làm người thí nghiệm.

Hắn cho dù mất toàn bộ trí nhớ về Tình Không, nhưng chung quy hắn còn luyến tiếc quên cô.

Lần đầu tiên thí nghiệm không thành công, tinh thần hắn có chút thất thường, khi nhớ đến Tình Không là sẽ đem Tử Y thành cô, sau đó đem cô đặt ở dưới thân hung hăng yêu thương cô, nhưng khi trí nhớ không tốt, hắn sẽ không biết Mộ Tình Không là ai vậy, nhưng hình bóng của cô vẫn ở trong đầu hắn, đá như thế nào cũng không đi.

Mỗi lần nhìn đến hắn thống khổ ôm đầu đem đầu chính mình đánh đến đầu rơi máu chảy kia, bất luận kẻ nào cũng không dám tới gần, chỉ có Hứa Tuyết Cầm đau lòng ôm hắn, chảy nước mắt trách cứ,“Như vậy thống khổ vì sao không quên cô bé đi?”

“Thánh, trên đời này con muốn phụ nữ nào cũng được, trừ bỏ Tình Không, con thật sự không thể muốn con bé!”

Bọn họ có quan hệ máu mủ, Hứa Tuyết Cầm vô cùng đau đớn, bà trợn mắt nhìn Hắc Ngân Thánh nửa đời người rốt cục cũng thành vương, nhưng bộ dáng hắn hiện tại lại người không ra người quỷ không ra quỷ!

“Mẹ! Quên không được, đời này đều quên không được!” Hắc Ngân Thánh ôm đầu đau, muốn đập đầu vào đâu đó, cho dù thuốc mất trí kia thật sự có tác dụng thì có lẽ hắn cũng không quên hẳn được cô, hắn yêu nhiều đến thế sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.