Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 176: Chương 176: Không rời




“Đừng như vậy, Tình Không, đừng như vậy……” Việt Trạch cầm lấy của cô hai tay ngăn cản hành vi của cô, Tình Không hình như cũng cảm thấy điều gì đó, hai chân cũng cử động.

Trên người cô vốn đã không còn chút sức lực, những động tác đẩy người ra lại giống như vải mền bủn rủn trên người Việt Trạch.

“Việt Trạch, để cho em xem đi, sem sẽ không kích động, em cam đoan với anh!” Tình Không dưới ánh đèn, ánh mắt của cô sáng ngời, lung linh như vậy, cầu xin nhìn cậu, cậu đột nhiên buông cô ra, sau đó hôn lên gương mặt của cô, “Tình Không, mặc kệ em biến thành cái dạng gì, ở trong mắt anh, em mãi là người xinh đẹp nhất!”

Cậu đưa cho cô một cái gương, Tình Không run run bắt tay nhận lên, cô ở dưới ánh đèn sáng chói, một lòng “bang bang” phiến loạn nhìn bóng hình mình trong gương.

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy gương mặt trong gương chằng chịt những vết sẹo, bởi vì ngâm trong nước quá lâu, hình như đã bị hoạt tử, cô mất đi lý trí ném cái gương đi.

“Này ….. đây không phải là tôi, này… không phải tôi!!!” Hai tay cô ôm lấy mặt mình, như là gặp quỷ, hai mắt mở trừng.

Cô nhìn thấy gì?

Gương mặt trắng nõn giờ đây chỉ toàn vết dao, vết sẹo giống như con giun ghê tởm, khủng bố mà còn dữ tợn, Tình Không cũng không dám tin, kia cư nhiên là mặt của cô?

Việt Trạch dự đoán được cô sẽ phản ứng như vậy, cũng may mắn cậu đã mang cô đến Las Vegas.

“Tình Không, chỉ là tạm thời thôi, anh cho sẽ mời bác sĩ, chúng ta sẽ chỉnh hình khuôn mặt, khuôn mặt em sẽ đẹp giống như trước đây!” Việt Trạch an ủi của cô, Tình Không mở to đôi mắt trống rỗng, không thể thét lên.

Hai hàng nước mắt chua xót của cô không ngừng chảy xuống, Tình Không đột nhiên trở nên im lặng, chỉ là nước mắt không ngừng chảy, như là phải phát tiết hết những ủy khuất trong lòng ra.

Việt Trạch cũng không nói nữa, mà im lặng cùng cô, nhìn cô từ đầu khóc không ra tiếng, chậm rãi khóc thành tiếng, cho đến khi gào khóc.

Việt Trạch đem bả bai chính mình qua, ngón tay Tình Không bấu víu lên bờ vai của cô, giọng nói áp lực tràn đầy hận, “Vì sao?”

Cô rốt cuộc làm sai cái gì? Vì sao lão thiên gia cứ lần này hết lần khác mang đau khổ lên người cô?

Thẳng đến khi cô khóc mệt mỏi, cứ như vậy nằm ở trong lòng cậu ngủ, Việt Trạch mới luyến tiếc buông côra, cậu nhìn người trong lòng không hề xinh đẹp, không trắng nõn mềm mại, ánh mắt trước sau đều lưu luyền như trước.

Việt Trạch cứ như vậy ôm cô ngủ một đêm, thân thể cậu vừa động cũng không dám động, sợ làm bừng tỉnh người trong lòng.

Khi tỉnh dậy vào sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, Việt Trạch giật mình một cái, đột nhiên bàng hoàng tỉnh dậy, trong lòng trống trơn, một thân cậu đổ mồ hôi lạnh, nghe được tiếng nước mở trong toilet, khi Tình Không đi ra, cậu mới thở nhẹ được một hơi

Tình Không lấy tay bụm mặt, vẻ mặt trốn tránh nhìn Việt Trạch, cậu phát hiện ra ý đồ của cô, cánh tay dài duỗi ra, liền đem cô ôm lấy trong lòng, kéo rớt hai tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô nói.

“Ở trước mặt anh không cần che, Tình Không, anh không cần biết em biến thành thành như thế nào, anh yêu em Mộ Tình Không, không phải yêu gương mặt của em!”

“Anh không sợ sao?Khuôn mặt này….., ngay cả chính em nhìn cũng thấy sợ hãi!” Tình Không bởi vì khóc, giọng nói không giống, ngay cả đôi mắt cũng đã khóc đến sưng đỏ.

“Không sợ! Tình Không, anh chỉ để ý đến suy nghĩ của em!”

“Em hiện tại đừng để ý đến chuyện gì, cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi, hết thảy đều sẽ tốt lên!”

“Chờ em khỏe lại, chúng ta phải đi Pháp, đi Trung Quốc, Tình Không, em còn có anh mà!”

Việt Trạch nhìn cô rơi lệ đầy mặt, cậu cười nhìn về phía cô nói, “Mộ Tình Không, anh còn ở đây!”

“Việt Trạch, đồ ngốc!” Tình Không lập tức nhào vào trong lòng cậu, nước mắt làm bẩn áo sơmi cao cấp của cậu, cậu gắt gao ôm cô, hứa hẹn, “Cuộc sống mà em hằng mơ ước, tin tưởng anh, Tình Không!”

Tình Không h gật đầuthật mạn, thời gian cô cùng Việt Trạch quen biết không dài bằng Hắc Ngân Thánh, cảm tình cô với đối Việt Trạch không nặng bằng Lôi Ân, nhưng cũng chỉ có Việt Trạch hiểu cô, biết cô muốn cuộc sống như thế nào.

Ở khách sạn hai ngày, Tình Không một bước cũng không ra khỏi phòng, Việt Trạch từ bên ngoài mang về hai chậu cây tiên nhân, đặt ở cửa sổ thượng, Tình Không đối diện với cậu lúc này, sắc mặt đã bình tĩnh hơn.

“Chúng ta phải ở lại chỗ này mãi sao?”

Cô đối với mỗi nơi mỗi chỗ của Las Vegas đều rất quen thuộc, thậm chí nếu nói là thổ địa cũng không ngoa, ngay cả không khí đều làm cho cô cảm thấy vẩn đục, những gì xảy ra với cô những ngày đó đều giống như thước phim điện ảnh trong đầu cô.

“Sẽ không lâu đâu, Tình Không, anh đã hẹn với hai bác sĩ, ngày mai mang em đi qua, bọn họ sẽ làm da mặt em lành lại!”

Cô hai ngày nay đều ngủ không được yên, ban đêm vì đau mà tỉnh lại, thuốc giảm đau này có tác dụng phụ, Việt Trạch không dám làm cho cô dùng nhiều, thân thể của cô đã giống như tờ giấy bị tàn phá lắm rồi.

“Nếu chưa không được? Cả đời sẽ như vậy phải không?” Tình Không bi quan nghĩ, không bằng cứ như vậy chết đi, thống khổ như thế nào cũng không cần phải chịu nữa.

Nhưng trên đời này, vẫn còn có hai người khiến cô lưu luyến.

Cô hội biến thành như bây giờ, đều không chối được quan hệ với Hắc Ngân Thánh và Lôi Ân, cô hận quá bọn họ, nhưng hận qua sau, trái tim cũng không còn, nên cái gì cũng không có.

“Nếu chữa không được anh nuôi em, nuôi em cả đời!” Việt Trạch không phải lần đầu tiên nói như vậy, trước đó không lâu ở Trung Quốc cùng nhau trải qua những ngày kia, cô đã hiểu điều đó.

“Việt Trạch, anh đừng hối hận…..” Tình Không ôm sát cổ cậu, cảm thụ được tiếng tim cậu đập liên hồi, khóe miệng hơi hơi cong lên.

“Không hối hận! Dù em có hối hận thì anh cũng không hối hận!” Việt Trạch nhận thấy được hành động nhỏ này của cô, mặt mày hưng phấn đến cười rộ.

“Em cũng sẽ không hối hận, không hối hận……” Tình Không bị nước mắt chảu lên vết thương làm đau, nhưng nhìn Việt Trạch tươi cười, như chất xúc tác, ngọt ngào chuyển dời đến trên mặt cô, cô không còn cảm giác đau đớn.

“Việt Trạch, nếu như lời hứa của anh còn, chờ em khỏi lắm, em làm cô dâu của anh……” Tình Không tươi cười mặt mày, vẻ mặt ngây thơ chất phác, cô muốn hoàn toàn quên đi đoạn quá khứ đau khổ kia, người yêu quý người quý trọng cô, cũng chỉ có Việt Trạch!

“Em nói là thật sao? Tình Không!” Việt Trạch mừng rỡ như điên, ôm cô ở tại chỗ quay vài vòng, cậu sợ kích thích đến cô, có chút nói không lên lời, đều là dùng thiệt tình đến nói cho cô, cậu yêu cô, thương cô, để ý cô, không hề ít hơn so với Lôi Ân hoặc là Hắc Ngân Thánh!

Nhưng lúc cô cần người ở bên nhất, chỉ có một Việt Trạch, ở bên canh giữ bên người không rời, cho cô ấm áp, cho cô ánh nắng mặt trời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.