Tổng Tài, Em Yêu Anh!

Chương 2: Chương 2: Anh là Tổng tài, tôi dám thích anh!




Ai kia? Không phải là tên cô gặp đêm hôm qua sao? Nhìn hắn kìa, thật toả sáng tựa như ánh dương ban mai,dịu dàng mà khiến người khác chói mắt. Hắn đang tiến về phía cô, môi mỏng mỉm cười mê hoặc,theo phản xạ cô cũng nở một nụ cười thật tươi đáp trả,tim trong lồng ngực như muốn bay vọt ra ngoài. Tại sao trên đời lại tồn tại loại người như hắn? Hoàn hảo bức người,yêu dị mị hoặc, làm người ta khó cưỡng mà muốn chạy đến ăn tươi nuốt sống. Lúc này hắn đã tiến gần cô,rất gần nha, cô có thể nhìn rõ từng đường nét góc cạnh trên gương mặt anh tuấn,môi cô hơi mím lại nhìn hắn không chớp mắt. Ánh mắt yêu nghiệt nhìn chằm cô rồi từ từ làn môi mềm tiến lại ngậm lấy cánh môi anh đào, cảm giác nâng nâng ngọt ngào nơi đầu lưỡi,vị ngọt tan trong khoang miệng nhỏ chảy dần đến cổ họng.....thì nghẹn lại.........

-Reengggggggggggggg!!!!!!!!!

Tiếng đồng hồ báo thức vang lên đưa cô ra khỏi mộng đẹp, cô thẫn thờ đưa tay lên chạm vào môi,thật mềm mại cảm giác ngọt ngọt dường như vẫn đọng lại trong miệng, rồi cô nhìn cái đồng hồ thầm than:

-Còn chưa hôn xong mà....

Nuối tiếc nghĩ đến giấc mơ đó rồi lại lắc đầu lâý tinh thần,cô tự nhủ:“ nhất định sẽ có một ngày mình gặp lại anh ta“.......

Cô vui vẻ đến công ty,bắt đầu một ngày mới đầy thú vị.

-Chào Bối Bối!

-Chào!

Cô tươi cười chào hỏi đồng nghiệp rồi vào vị trí làm việc với một tinh thần cực kì tốt. Tài liệu cuối năm chất thành đống trước mặt, theo lẽ thường cô sẽ nhăn mày nhíu mặt,than ngắn thở dài nhìn chúng nhưng hôm nay lại nhiệt tình đến mức khiến mấy đồng nghiệp cùng phòng phải dịu mắt xem bản thân có nhìn nhầm không. Nào ai biết trong lòng cô đang nhớ nhung đến vị soái ca đêm hôm qua, quả là tu nhân tích đức 22 năm không hề uổng phí nha!

-Bối à vừa nãy đến công ty cô bị ngã ở đâu à?

Đang chăm chú xem đống tài liệu nghe cô đồng nghiệp Nhã Ninh hỏi, cô ngẩng đầu nhìn “âu yếm”

-Không có.

-Hay cô bị bệnh ư?

-Sao cô thích trù ẻo người khác thế nhỉ? Đống bảng kế hoạch cuối năm cô lo mà làm đi không Trương tổng la tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.

Cô nháy mắt tinh nghịch rồi lại cắm đầu vô công việc mặc cô Nhã Ninh kia kinh ngạc không nói nên lời.

Một lúc sau Trương tổng bước vào,trên tay cầm theo cái hộp quà hình vuông thắt nơ rất bắt mắt, ông ta đi về phía cô,một luồng khí lạnh “nhẹ nhàng” thoảng qua làm sống lưng lạnh buốt, rồi ông ta bất mãn đặt nó xuống,miệng lẩm bẩm:

-Cô làm gì mà lại có phúc phần như vậy, riết rồi tôi thành nhân viên sai vặt.

Lầm bầm xong ông ta bỏ đi,bỏ lại ánh mắt ngơ ngác khó hiểu của cô. Đồng nghiệp cùng phòng chăm chú nhìn Trương tổng,nhìn hộp quà rồi lại nhìn cô,vẻ mặt ai lấy đều vô cùng tò mò hiếu kỳ. Có một vài tiếng thì thầm to nhỏ:

-Trương tổng đang tỏ tình với Bối Bối sao?

-Ai ya lại trâu già gặm cỏ non à?

-Tôi không nghĩ vậy,các cô nhìn xem Bối của chúng ta đâu phải người có gu thẩm mĩ như vậy!

-Suỵt nói bé thôi, cô muốn bị đuổi việc à!

Cô liếc mắt về phía họ,trưng ra bộ mặt vô tội khó coi,khẽ nói nhỏ:

-Tôi không biết chuyện gì cả.

Các nhân viên kia cũng gọi là chị em thân thiết trong công ty của cô,làm việc chung trong một bầu không khí lại sát vách nhau nên cô luôn lấy hoà nhã là điều tất yếu để được lòng mọi người. Tất nhiên những người chị em đó cũng rất tốt nha,họ luôn giúp đỡ cô mỗi khi cô bị khiển trách còn san sẻ công việc, v...v....nói chung bọn họ là những người bạn chân thành.

-Bối Bối...

Nhã Ninh kều tay cô thì thầm

-Mở ra đi

-Ơ....à...ờ

Cô thất thần nhìn hộp quà,khi cái lắp được mở ra mọi người ai nấy đều miệng há to mắt trợn tròn. Cái thứ trong hộp mà là quà sao,nó giống tấm rẻ rách hơn kìa. Cô nhìn nó kinh ngạc,lập tức chạy vào phòng ông Trương tổng

-Trương tổng,ai đưa hộp quà này vậy?

-Chủ tịch

Ông ta lãnh đạm nói còn không thèm ngẩng mặt lên nhìn cô. Nghe được hai từ “chủ tịch” tim cô như rụng rời,khéo miệng co giật. Tấm rẻ rách này chính là bộ váy đêm hôm qua bị lão biến thái kia xé, hắn đưa nó cho cô là nhằm mục đích gì? Không không điều quan trọng lúc này hắn là “chủ tịch”, cô nên khóc hay nên cười đây? Cô mím môi đi ra ngoài,ngồi vào chỗ mà như đang trên mây,tay ôm khư khư hộp quà không nói năng gì úp mặt xuống bàn thở dài. “ Thôi thì lại đi kiếm công việc mới vậy!” thầm cảm thán trong lòng,cô tự nhủ bản thân........

Một tờ giấy màu trắng kẹp trong hộp,cô vội vàng mở ra xem: “Xét lại tối qua tôi vẫn là người chịu thiệt,cô phải đền bù”

Khoé miệng bất giác cong lên,lời lẽ này,ý tứ này vốn rất giống một lời cảnh báo nhưng khi nó vào não của cô lại thành mật ngọt toả ra hương thơm gây nghiện như hoa anh túc,hai mắt cô lại mơ màng chìm đắm trong ảo tưởng mộng mị. Vừa nãy còn thấy mây đen bao phủ bầu trời bây giờ lại thấy cầu vồng rực rỡ sắc màu, tâm tình cô thật là thất thường.

-Bối à, cô có sao không vậy?

-Không tôi đang rất vui.

-À há...sao nãy thấy mặt cô như đưa đám mà? Ai gửi cái thứ quái quỷ này cho cô vậy?

Cô mỉm cười tươi, nói bằng giọng vô cùng ngọt, ngọt đến sâu răng:

-Soái ca

-Hả?

Tất cả đều đồng thanh lên tiếng,rồi họ lắc đầu nói nhỏ:

-Chắc soái ca đó bị đứt giây thần kinh nào rồi,sở thích thật kì dị!

Nếu bọn họ biết vị soái ca bị đứt dây thần khinh kia chính là chủ tịch cao cao tại thượng thì vẻ mặt sẽ ra sao nhỉ?

Cô không trả lời tiếp tục chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man. Một soái ca hoàn hảo, đúng chính là rất hoàn hảo, vị hoàng tử biết bao cô gái mơ ước........................... Cô mỉm cười tinh quái, ánh mắt nhìn về nơi vô định nào đó,miệng khẽ nói: Anh là chủ tịch, tôi dám thích anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.