Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 34: Chương 34: Mất hết mặt mũi




Bản kiểm điểm viết thế này:

Ông xã tổng giám đốc!

Nếu như bản kiểm điểm lần trước của tôi là trên phương diện công việc, như vậy bản kiểm điểm lần này của tôi là phân tích trên phương diện tình cảm.

Từ trước tới giờ, Hồ Mỹ Ngọc chính là kẻ thù không đội trời chung của tôi, chắc hẳn anh cũng biết nguyên nhân trong đó. Nhưng mà tôi vẫn có thể phân biệt chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, biết không thể so đo ân oán cá nhân trong Thịnh Thế. Nhưng mà cách làm của Hồ Mỹ Ngọc thật sự khiến người khác vô cùng phẫn nộ, rất khó có thể chấp nhận. Cô ta còn nói mình có quan hệ không bình thường với anh, khi ấy tôi không khống chế được cảm xúc của mình, tranh luận phải trái với cô ta.

Tôi thừa nhận tôi khó chịu, tôi ghen, trong lòng tôi suy nghĩ lung tung, thắc mắc rốt cuộc quan hệ giữa anh và cô ta là gì. Là một nhân viên của Thịnh Thế, tôi sai rồi, nhưng mà xét về cảm xúc của một người vợ thì tôi không sai, bởi vì đây là cảm xúc mà tôi nên có.1

Vợ anh, Tô Lam.

Bản kiểm điểm này thật sự khiến Tô Lam xấu hổ không chịu nổi. Tới gần trưa, cô mới thay quần áo, trang điểm kỹ càng xuất hiện ở phòng ăn.

Kiều Tâm thấy Tô Lam, lập tức kéo cô sang một bên, thấp giọng hỏi: “Sao bây giờ cậu mới đến? Sắp tới giờ ăn trưa rồi.”

“Ngủ quên.” Tô Lam đưa tay sờ mặt, trả lời.

“Có phải tối qua vô cùng ướt át không?” Kiều Tâm huých nhẹ bà vai vào vai Tô Lam.

Tô Lam liếc cô ấy, lấy bản kiểm điểm trong túi ra, chất vấn: “Xem cậu làm chuyện tốt này!”

Kiều Tâm nhận lấy bản kiểm điểm, cười đểu nói: “Có phải tổng giám đốc Quan vô cùng hài lòng không? Tớ đã vắt hết óc mới viết được đấy.”

“Cậu đã làm tớ mất hết mặt mũi được không? Sau này tớ phải đối diện với anh ta thế nào đây?” Tô Lam thật sự khóc không ra nước mắt, nhớ lại những từ ngữ nổi da gà kia, cô thật sự muốn chết.

“Dù sao hai người cũng là vợ chồng hợp pháp, có gì mà không thể đối mặt?” Đối mặt với giải thích của Tô Lam, Kiều Tâm khịt mũi coi thường.

“Không nói lý với cậu được, ăn cơm đi, sắp chết đói rồi.” Tô Lam xoay người cầm lấy đĩa, lập tức đi lấy thức ăn.

Hôm nay ăn buffer, hơn nữa món ăn còn vô cùng phong phú. Có lẽ là do hôm qua vận động thể lực quá hao phí năng lượng, sáng hnay cũng không ăn sáng, bây giờ Tô Lâm vô cùng đói bụng.1

Sau khi lấy không ít thức ăn, đột nhiên Tô Lam thấy bên trên một dụng cụ ghi rõ mấy chữ tổ yến chưng, hai mắt cô không nhịn được sáng lên, cô đã muốn nếm thử tổ yến từ lâu, nhưng mà vẫn luôn không có cơ hội bởi vì thứ đó vô cùng đắt đỏ, không phải thứ mà người bình thường như cô có thể ăn nổi, hôm nay có cơ hội nếm thử rồi!

Vừa định đưa tay mở nắp đồ đựng thức ăn kia lên, một nhân viên vội vàng chạy tới, vẻ mặt tươi cười nói: “Cô gái, thật xin lỗi, tiêu chuẩn buffer hôm nay không cung cấp tổ yến.”

“À, không sao.” Nghe nói thế, Tô Lam vội vàng nói.

Suy nghĩ một chút thì như vậy cũng đúng, nếu buffet mà phục vụ cả tổ yến thì chắc chắn phải có giá hơn một ngàn tệ, công ty ăn chung kiểu này cũng đã rất tốt, nhưng mà tiêu chuẩn cũng chỉ khoảng một trăm tệ, sao có thể cung cấp một món ăn đắt tiền như thế chứ?

Nhân viên cười ngượng ngùng với Tô Lam, Tô Lam lễ phép gật đầu một cái.

Mời vừa xoay người thì chợt thấy bóng người mặc vest đen, Tô Lam ngẩng đầu thì nhìn thấy Quan Triều Viễn, cô không nhịn được âm thầm hoảng hốt, trượt chân một cái, suýt chút nữa đã té ngã, may mà Quan Triều Viễn đã đỡ cô.

Trong lòng Tô Lam không nhịn được mắng thầm: Sau này không mang đôi giày cao gót chống nước này nữa, lúc nào cũng khiến cô mất mặt!

“Sao cô luôn gặp chuyện thế?” Quan Triều Viễn nhướng mày, giọng nói mang theo vẻ trách móc.

Trong lòng Tô Lam đang buồn bực, đương nhiên cũng có chút mất hứng, lập tức vung tay hất tay Quan Triều Viễn ra, nhanh chóng nói: “Lần sau sẽ không thế nữa.” Cô nói xong, lập tức xoay người rời đi.

Đến chỗ ngồi, hai má Tô Lam đều đỏ ửng, những hình ảnh đêm qua mãnh liệt ùa tới, cô nhìn những đồng nghiệp đang dùng cơm xung quanh, rất sợ để lộ chuyện gì.

Kiều Tâm nhìn Tô Lam, hé miệng cười một tiếng: “Đêm qua xảy ra chuyện gì đúng không? Hôm nay cậu không bình thường!”

Ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười đểu của Kiều Tâm, Tô Lam quyết định thừa nhận: “Trai đơn gái chiếc mà không xảy ra chuyện gì thì chẳng phải phụ lòng thời khắc tốt đẹp sao?”

“Mau kể chi tiết!” Kiều Tâm lập tức hào hứng.

“Ăn cơm cũng không chặn nổi miệng cậu à!” Tô Lam dùng nĩa xiên một miếng thịt gà, cho vào miệng Kiều Tâm.

Kiều Tâm vừa nhai vừa cười đểu nhìn Tô Lam: “Ừ, ăn ngon!”

Tô Lam bất lực liếc Kiều Tâm, cảm thấy bây giờ cô ấy thật phiền.

Lúc này, trợ lý Lâm Minh đang ngồi cùng bàn với Quan Triều Viễn, đột nhiên đứng dậy, hắng giọng nói: “Các vị, hôm nay tổng giám đốc Quan đặt thêm thức ăn cho mọi người, chính là tổ yến đặc biệt nhập khẩu từ Malaysia, mỗi người một chén, mọi người cứ vui vẻ hưởng dụng!”

Lời này vừa dứt, tất cả nhân viên đều xôn xao, bởi vì tổ yến đặc biệt nhập khẩu từ Malaysia đều phải hơn ngàn tệ.

Tô Lam nghe thấy thế, ngẩng đều nhìn về phía Quan Triều Viễn, chỉ thấy lúc này anh đang cúi đầu yên lặng dùng cơm, mặt cũng không có biểu cảm gì.

“Tổ yến đặc biệt nhập khẩu từ Malaysia, bình thường chúng ta làm gì ăn nổi? Nghe nói tổ yến bổ dưỡng nhất, đặc biệt tốt cho phụ nữ, xem ra hôm nay mọi người đều được hưởng phúc của cậu.” Kiều Tâm ở bên cạnh hưng phấn nói.

“Người ta muốn thể hiện phong độ của kẻ lắm tiền, có quan hệ gì tới tớ?” Tô Lam vội vàng giải thích.

Thật ra trong lòng cô không rõ lắm, chắc là vừa rồi khi cô muốn mở đồ đựng tổ yến đã bị Quan Triều Viễn nhìn thấy. Chắc hẳn anh muốn cho cô ăn, nhưng chỉ để cho cô ăn thì quá rõ ràng, chỉ có thể cho mỗi người ở đây một chén. Giờ phút này, trong lòng cô lại thấy ấm áp, cảm giác vô cùng hạnh phúc.

“Cậu cho rằng tớ là người mù sao? Tớ thấy rõ ràng là ban nãy cậu muốn ăn tổ yến!” Kiều Tâm cướp lời.

Tô Lam không thể làm gì khác hơn là mạnh miệng nói: “Anh ta chỉ muốn chiêu đãi đứa bé trong bụng tớ thôi.”

“Thế việc anh ta đuổi Hồ Mỹ Ngọc thì sao? Chẳng lẽ bởi vì đứa bé trong bụng cậu ghét cô ta à?” Kiều Tâm trợn mắt hỏi Tô Lam.

Nghe thấy thế, Tô Lam không rõ lắm, quanh co hỏi thăm: “Cậu nói gì? Ai đuổi Hồ Mỹ Ngọc?”

Tô Lam nhìn xung quanh một lượt, quả nhiên không nhìn thấy Hồ Mỹ Ngọc, nếu là trước đây thì chắc chắn lúc này cô ta sẽ ăn mặc, trang điểm lộng lẫy, đi qua kia lấy lòng Mộ Triều Viễn.1

“Sao thế? Cậu vẫn chưa biết à? Sáng sớm hôm nay, Hồ Mỹ Ngọc đã bị Lâm Minh sắp xếp xe đưa về Giang Châu. Cậu không thấy được dáng vẻ bất đắc dĩ của Hồ Mỹ Ngọc, suýt chút nữa đã khóc lên. Người không ưa cô ta đều cười trên sự đau khổ của cô ta khác đấy!” Kiều Tâm trả lời.

Tô Lam liếc nhìn Quan Triều Viễn, anh vẫn tao nhã ăn cơm, trong lòng cô sinh ra chút gợn sóng. Cô không ngờ anh sẽ đưa Hồ Mỹ Ngọc đi, chẳng lẽ là vì cô sao?

Lúc này, Kiều Tâm nghiêng người về trước, trêu chọc: “Xem ra tối qua biểu hiệu của cậu rất tốt, hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc Quan thật tốt!”

“Chỉ biết nói bậy.” Tô Lam thu hồi tầm mắt, đưa tay sờ lên mặt, cảm thấy nơi đó đang nóng hừng hực.

“Nói bậy gì? Sáng nay tớ thấy nhà tư bản chạy bộ tới đây, tinh thần thoải mái, tinh thần thoải mái!” Kiều Tâm cười nói.

Tô Lam cúi đầu: Tối hôm qua dày vò đến nửa đêm, cô đã không chống đỡ nổi, anh vẫn còn thể lực chạy bộ. Xem ra thân thể của anh quá cường tráng, bây giờ cô cũng có thể nhớ lại vòng eo bền bỉ, tràn đầy sức mạnh kia của anh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.