Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi!

Chương 95: Chương 95: Gặp lại




Xuống tàu điện ngầm đi bộ đến khu biệt thự xa hoa lộng lẫy.

Dọc theo đường đi, đi qua con đường lát đá xanh quen thuộc, vườn hoa anh đào thân quen.

Làn gió mát thổi tung mái tóc cô bay lất phất. Từng cánh hoa đào bay giữa không trung, rơi xuống trên vai cô.

Bước đi giữa ngàn cánh hoa màu hồng, nỗi phiền muộn tích tụ nơi đáy lòng bấy lâu nay mới giảm đi đôi chút.

Mai này, sẽ không quay trở lại đây nữa.

Cô nhặt cánh hoa trên vai, vân vê nó ở trong tay rồi cười khẽ một tiếng.

Từ hôm nay trở đi, cô sẽ bắt đầu lại cuộc sống của mình....

Đến trước cửa nhà họ Thi, nhìn vào ngôi nhà rộng lớn bên trong cổng rào, cô chần chừ một lúc mới nhấn chuông.

Không đợi bao lâu thì nghe được tiếng khóa mở cùm cụp ở bên trong.

Cổng rào ngôi biệt thự được đẩy ra từ bên trong, người ra mở cổng là dì Liễu, "Thiên Tình, cuối cùng cô cũng về rồi. Mấy hôm nay ngày nào bà chủ cũng nhắc đến cô hết." Dì Liễu nhiệt tình chào hỏi.

Thiên Tình trong lòng hơi áy náy, cũng chào hỏi lại đối phương: "Dì Liễu."

"Mau, mau vào trong rồi hãy nói." Dì Liễu kéo cô, "Tay lạnh hết rồi, sao cô không mặc thêm áo ấm?"

"Không sao ạ, cháu không lạnh." Thiên Tình cười đáp.

Dè dặt nhìn dì Liễu, cô cảnh giác hỏi: "Dì Liễu, anh Thi, anh ấy có nhà không ạ?"

"Giờ này cậu chủ đang ở công ty, không có ở nhà. Sao vậy? Cô tìm cậu chủ có chuyện gì không?"

"Không, không có ạ. Cháu chỉ thuận miệng hỏi thôi." Thiên Tình nghe vậy mới yên tâm đi theo dì Liễu vào nhà.

Lúc cô đi vào, bà Thi đang từ phòng tranh đi ra. Trên người còn quấn tạp dề, trên đó còn lem luốc nhiều thuốc màu.

"Chào bác!" Thiên Tình vội chào bà.

Nhìn thấy cô, bà Thi bước nhanh qua, "Con bé này thiệt là, bác còn tưởng con sẽ không về lại đây nữa chứ."

Bà nắm tay Thiên Tình, "Để bác nhìn kỹ con xem nào, hình như đã gầy đi không ít nhỉ? A Sênh nó cũng kỳ thiệt, không chịu nói cho bác biết con đã dọn đi đâu, chứ không bác cũng muốn đến thăm con rồi. Mấy hôm nay không có ngày nào bác ngủ được ngon giấc cả, cứ lo con không biết tự chăm sóc tốt cho mình thôi."

Thiên Tình nghe mà sống mũi cay cay. Sự lo lắng và yêu thương của bà Thi khiến cô có cảm giác như được mẹ quan tâm vậy. Nhưng mà....Phần yêu thương cô không có tư cách đón nhận.

"Bác yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho mình. Hiện tại sức khỏe đã khá lên rồi ạ, hôm nay con vừa xuất viện."

"Đã xuất viện? Ôi vậy tốt quá. Bây giờ con về là tốt rồi, để bác bảo nhà bếp hầm canh cho con uống, tầm giữa trưa là có canh uống rồi." Bà Thi đau lòng vỗ lên bàn tay cô.

Bà định quay đầu căn dặn dì Liễu đi báo với nhà bếp, Thiên Tình thấy vậy vội vàng ngăn lại, "Bác, không cần phiền vậy đâu ạ."

"Phiền hà gì chứ, cơ thể con cần phải tẩm bổ nhiều vào mới được." Bà Thi ân cần nói.

"Dạ thôi, bác Thi. Con đã hứa với chị về dùng cơm rồi ạ."

"Ồ, ra là vậy." Bà Thi gật gật đầu, "Thôi được, để bác bảo tài xế đưa con về. Chắc nhà bếp cũng đang hầm canh đó, đợi lát nữa con mang về để tối uống nhé."

Thiên Tình cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Hai tay vô thức siết chặt, phải mất một lúc lâu cô mới lấy dũng khí nhìn vào ánh mắt quan tâm của bà Thi.

"Bác Thi, thật ra lần này con quay về là muốn nhận tội với bác, đồng thời cũng chào tạm biệt bác...."

Bà Thi sững sờ mất một lúc, bà không nói gì mà chỉ nhìn Thiên Tình. Trong mắt cũng không hề có sự kinh ngạc nào.

Bởi vì....Bà biết rõ, ngày này sớm muộn gì cũng đến.

"Con xin lỗi bác. Con không nên chưa thông báo với bác một tiếng đã tự ý chuyển viện. Con thật xin lỗi, con đã....không bảo vệ tốt đứa bé...." Nói đến câu sau, giọng Thiên Tình cũng nghẹn đi. Hàng mi rũ xuống nhẹ nhàng run run, lộ ra buồn thương.

"Con bé ngốc." Bà Thi đau lòng an ủi cô, "Chuyện đứa nhỏ sao có thể trách con được?"

"Đứa bé không còn, con cũng nên quay về." Cô nói.

Bà Thi thở dài, "Thiên Tình, con không nghĩ đến chuyện quay lại bên cạnh A Sênh sao? Dù không còn con, nhưng con vẫn còn tình cảm, vẫn còn thương nó mà, không phải sao?"

Thiên Tình chua chát cười. Hoàn toàn không chú ý lúc này, cửa bị người bên ngoài mở ra, một bóng người sau khi nhìn thấy cô đang ở trong phòng khách thì đứng lại nơi ngưỡng cửa.

"Bác Thi, bác cũng biết, đó giờ con chưa từng nghĩ sẽ ở lại bên cạnh anh Thi, bọn con cũng không phải là người cùng một tầng lớp, sao có thể ở bên nhau được ạ? Hơn nữa...."

Cô rất cố gắng, rất nỗ lực nở nụ cười nói: "Anh ấy và cô Bạch mới là người cùng một thế giới, hơn nữa, hai người họ cũng rất xứng đôi. Về phần con đối với anh ấy....con nghĩ, đó chẳng qua chỉ là tình cảm bồng bột của tuổi mới lớn. Bây giờ con đã trưởng thành, đã hiểu rõ hơn người đàn ông mình muốn tìm là mẫu người nào rồi."

Không! Cô đang nói dối! Cô hiểu mình hơn ai hết....Tình cảm cô dành cho Thi Nam Sênh không đơn thuần chỉ là tình cảm bồng bột của tuổi mới lớn. Nếu chỉ là tình cảm bồng bột của tuổi mới lớn, cô không thể nào luôn đặt người đó ở trong lòng, thương nhớ bao nhiêu năm qua....

"Ý con là, người đàn ông mà con muốn đến sau này…không phải là A Sênh?"

"Dạ...." Đầu của cô càng cúi thấp hơn.

Bà Thi có phần tiếc nuối. Còn định nói thêm điều gì nữa, thì nghe được tiếng của dì Liễu truyền đến, "Cậu chủ."

Cậu….Cậu chủ? Bà Thi nghiêng mắt nhìn theo phản xạ.

Thiên Tình cứng người ngồi ngây ra, không dám quay đầu lại. Khoảnh khắc đó cả thở cũng không quên mất.

Không phải dì Liễu nói anh không có ở nhà sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa....những lời cô vừa nói với bà Thi, có phải anh đã nghe hết rồi không?

"A Sênh, đứng đó làm gì? Mau vào đây, Thiên Tình đến rồi này." Bà Thi nháy mắt với con trai.

Nhưng Thi Nam Sênh dửng dưng coi như không hề thấy ánh mắt của bà, nện mạnh bước chân đi vào nói: “Con về lấy văn kiện, sẽ đi ngay." Nói xong liền quay người đi lên lầu. Từ đầu đến cuối coi Thiên Tình như không tồn tại, dường như cô chỉ là không khí.

Rất tốt! Từng câu từng chữ khi nãy của cô, anh đều nghe rất rõ ràng rành mạch! Cô đối với anh vốn chẳng phải ‘yêu’ hay ‘thích’ gì đó như mẹ nói. Mà chẳng qua chỉ là tình cảm bồng bột của tuổi mới lớn.

Mà tình cảm đó đến hôm nay đã không còn nữa! Nếu như cô đã tìm được người cô mong muốn, vậy thì cuốn xéo đi mới đúng? Sao bây giờ còn ở trong nhà anh làm gì? Thi Nam Sênh vô thức cuộn chặt nắm tay.

Bỗng nghe bà Thi ở sau lưng gọi lại, "A Sênh, lấy văn kiện rồi tiện thể đưa Thiên Tình về luôn nha. Nơi này rất khó đón xe."

"Không, không cần ạ." Không đợi anh trả lời, cô đã chủ động từ chối.

Thái độ vội vàng đó, giống như sợ mình sẽ ăn tươi nuốt sống cô ta không bằng vậy. Thật buồn cười!

"Được, con sẽ đưa. Dù sao con cũng không gấp!" Thi Nam Sênh xoay người đáp lời mẹ mình. Chuyển cho Thiên Tình ánh mắt lạnh lẽo tựa hầm băng, khiến Thiên Tình vô thức rùng mình.

.... .... ....

Cuối cùng thấy anh đi vào phòng làm việc. Lúc này Thiên Tình mới nhớ đến mục đích hôm nay mình tới đây.

"Bác Thi, con muốn....đi thu dọn hành lý của mình." Thiên Tình nói.

"Đúng rồi, suýt nữa bác cũng quên mất." Bà Thi gật đầu, "Vậy con lên dọn đi, khi nào dọn xong thì xuống đây bác bảo A Sênh nó đưa con về."

Cô muốn từ chối. Nhưng nghĩ lại có lẽ mình không thuyết phục được bà Thi. Vì vậy, đợi lát nữa từ chối thẳng với Thi Nam Sênh cũng được. Cô thật sự không hiểu nổi anh. Rõ ràng đã tỏ ra chán ghét cô như thế, tại sao còn phải đồng ý với yêu cầu của bà Thi?

Thiên Tình vừa suy nghĩ vừa bước lên lầu. Bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, xếp từng chiếc quần và áo chỉ thuộc về mình bỏ ngay ngắn vào rương hành lý, đồ của cô không nhiều, không có những món mỹ phẩm hay trang sức rườm rà kia, cũng không có khả năng để dùng tới nó.

Cuối cùng, ở đầu giường....

Viên ‘Đôi Cánh Thiên Sứ’ kia vẫn còn lẳng lặng nằm trong ngăn kéo ở đầu giường. Nhớ lại hình ảnh khi cùng anh tham dự buổi tiệc ngày đó, bây giờ nghĩ lại, cứ ngỡ như đó chỉ là một giống mộng.

Có điều, mộng đẹp bao nhiêu thì hiện tực lại tàn khốc bấy nhiêu. Cô chẳng qua chỉ là kẻ thế thân mà thôi. Cười yếu ớt đặt ‘Đôi Cánh Thiên Sứ’ về lại chỗ cũ.

Kỷ niệm để tưởng nhớ giữa cô và Thi Nam Sênh, thật sự là quá ít. Dường như, hầu hết đều là những chuyện khiến cô đau lòng....

Thế cũng tốt. Như vậy, mai này trong tương lai, có lẽ cô sẽ nhanh chóng quên được anh. Hơn nữa, còn sẽ quên một cách triệt để...Nghĩ đến điều này, con tim đã bị tổn thương như càng bị khoét sâu hơn.

"Cảnh Thiên Tình, nhanh tay chút!" Đột nhiên giọng nói của anh truyền đến.

Cô giật mình quay đầu thì thấy anh đang đứng tựa vào cửa, trong tay cầm văn kiện híp mắt lạnh lùng nhìn cô, "Tôi.... tôi còn một số đồ chưa thu xếp xong, nếu anh đang gấp, hay là anh đi trước đi. Tôi không cần anh đưa về đâu." Cô cố ý kéo dài thời gian.

Nếu anh quay về lấy văn kiện giờ này, vậy chắc hẳn phần văn kiện này rất quan trọng. Có lẽ cần thiết cho buổi hội nghị. Thiên Tình thầm nghĩ kéo dài đến giờ thì anh sẽ đi.

Nhưng cô càng từ chối Thi Nam Sênh lại càng muốn kiên trì đưa cô về cho bằng được. Chẳng những anh không đi, ngược lại còn cất bước đi vào trong.

Cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, cảm nhận được bước chân anh đang mỗi lúc càng tiến gần đến mình, hàng mi cũng run rẩy theo mỗi bước chân anh.

Thi Nam Sênh đi tới ngồi xuống giường cúi đầu nhìn cô.

Khoảng cách giữa họ rất gần, chân của anh rất dài, mủi chân anh gần chạm đến bàn chân nhỏ bé của cô.

Thiên Tình cố nén nỗi bất an nơi đáy lòng, buộc mình chuyên tâm vào việc thu dọn đồ đạc.

Nhưng anh lại đột nhiên nghiêng người tới, gương mặt cũng bất ngờ phóng to trước mặt cô. Cô giật mình dừng lại động tác trong tay trố mắt nhìn anh. Rốt cuộc anh muốn làm gì?

"Tưởng tôi muốn hôn cô à?" Anh cười lạnh một tiếng, đáy mắt tràn đầy vẻ đùa cợt.

Thiên Tình cắn cắn môi, đầu hơi ngửa về phía sau một chút, nhìn thẳng vào ánh mắt cợt nhã của anh, "Thi Nam Sênh, mời anh đừng dựa sát vào tôi như vậy!"

"Chúng ta còn từng thân mật hơn vậy nữa cơ mà, rốt cuộc cũng biết từ chối rồi hả?" Vẻ đùa cợt nơi đáy mắt anh càng đậm hơn, "Nghe nói cô đã tìm được người đàn ông trong mộng của mình rồi? Vậy nói nghe thử xem, là mẫu người như thế nào vậy? Kiểu như Trầm Âm đó hả?" Khi hỏi ra những lời này, anh phát hiện cơn ghen tức trong mình như sắp bùng phát!

Lồng ngực Thiên Tình chợt căng lên. Xem ra, những lời nói với bà Thi khi nãy, anh đã nghe hết rồi.

"Đó là chuyện của tôi.... Không liên quan gì đến anh Thi." Cô nhẹ giọng đáp lại rồi chuyển tầm mắt đi.

"Quả nhiên tôi không có nói oan cho cô! Cô đúng là loại phụ nữ dâm đãng!" Thi Nam Sênh bị thái độ đó của cô làm cho tức điên, thở gấp nói, "Vừa mới phủi sạch quan hệ với tôi đã nóng lòng muốn tìm thằng khác rồi. Cảnh Thiên Tình, thì ra, cô quả thật là loại nào cũng đều không tha!" Anh nói mà không cần suy nghĩ, bị cô tổn thương nên cũng muốn trả đũa lại cô!

_________________

Danh sách truyện TieuKhang Edit ^^

TiểuThuyếtEdit's Blog

Chương 96: Bắt đầu cuộc sống mới

Mũi Thiên Tình cay cay vì uất ức. Cô biết anh sẽ nhục nhã mình, dù cô có nói gì thêm nữa, anh cũng sẽ không thay đổi cách nhìn về cô. Nếu đã như vậy, cần gì phải nhiều lời? Dứt khoát không nói nữa đóng lại rương hành lý, đứng dậy kéo hành lý đi về phía cửa.

Thấy mình bị cô quăng cho cục lơ, Thi Nam Sênh nổi khùng tiến lên một bước tóm lấy khuỷu tay cô, "Cảnh Thiên Tình, tôi cho phép cô đi chưa?"

"Rốt cuộc anh muốn sao hả?" Thiên Tình cũng nổi điên quát lên, “Tôi đã nói không cần anh đưa. Không phải anh cũng chẳng ưa gì tôi sao? Chúng ta cứ coi như không quen biết đi, mời anh tránh ra."

Ánh mắt Thi Nam Sênh rét lạnh, "Cho dù có là người xa lạ, cũng không phải do cô quyết định đâu!"

Thiên Tình cắn môi nhìn anh.

Ánh mắt anh sắc lạnh tựa như lưỡi kiếm sắc bén, "Cảnh Thiên Tình, kể từ giây phút cô rời khỏi đây, sau này cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Nếu không, tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận!"

Lời cảnh cáo của anh, khiến Thiên Tình không khỏi rùng mình. Đôi mắt ngấn nước nhìn anh trân trối, nhưng anh đã lạnh mặt bất ngờ đẩy cô ra.

Sau đó cầm theo văn kiện nghiêng người đi lướt qua cô. Khi va phải cánh tay cô anh chán ghét cau mày, giống như chạm phải một loại vi khuẩn rất ghê tởm vậy.

Thiên Tình đau đớn xót xa. Sau đó nghe tiếng cửa bị đóng sầm một cái thật mạnh.

Không lâu sau đó....

Nghe thấy tiếng bà Thi gọi với theo, "Con chờ một lát. Thiên Tình xuống ngay bây giờ!"

"Cô ta đến bằng cách nào thì bảo cô ta về bằng cách đó đi! Con đang gấp!" Giọng nói của anh chưa khi nào lạnh như lúc này, âm thanh cũng nhanh chóng biến mất khỏi căn biệt thự.

Thiên Tình vội chạy đến bên cửa sổ, nhìn bóng dáng của anh lên xe, sau đó phóng như bay. Khi bóng anh biến mất ngay tầm mắt thì hai mắt cô cũng mơ hồ đẫm lệ.

Cô biết....điều này cũng có nghĩa là, kể từ giây phút này, anh đã hoàn toàn biết mất khỏi cuộc đời cô rồi.

Trong khoảng thời gian vừa qua, tất cả chỉ là một giấc mộng.

Mộng chỉ đẹp khi còn có anh. Còn hiện tại, mất anh thì giấc mộng cũng tan....

Vậy cũng tốt. Cô cần phải bắt đầu đối diện với cuộc sống hiện thực....

***

Thi Nam Sênh mang theo văn kiện đến công ty với bộ mặt hầm hầm, trên đó như viết rõ hàng chữ ‘muốn sống chớ lại gần’.

Các nhân viên đều bị bộ dáng này của ông chủ dọa cho xanh mặt, ai nấy đều ngồi thẳng người chuyên chú vùi đầu vào công việc, sợ bị ông chủ điểm danh. Mọi người đều biết, gần đây tâm trạng của tổng giám đốc không được tốt.

Nhưng chuyện này cũng có thể hiểu và thông cảm. Đứa bé đang yên đang lành lại đột ngột mất đi, tất nhiên nếu là ai cũng sẽ cảm thấy không dễ chịu rồi.

Trần Lâm thấy anh xuất hiện, nhanh chóng đi vào, "Thi tổng, cô Bạch đến."

"Cô Bạch nào?" Thi Nam Sênh lạnh mặt hỏi, tâm trạng vẫn không khá lên được chút nào.

"Bạch Thiên Thiên." Trần Lâm thận trọng trả lời.

Anh ta tưởng rằng nếu Bạch Thiên Thiên xuất hiện, ít nhiều cũng có thể xoa dịu được tâm tình của tổng giám đốc một chút. Vì dù sao, Bạch Thiên Thiên cũng là người con gái mà anh yêu say đắm bấy lâu nay.

Nhưng nào ngờ, không nhắc tới Bạch Thiên Thiên thì thôi, vừa nhắc tới sắc mặt anh càng tệ hơn, "Bảo cô ta đi đi! Tôi không rãnh gặp cô ta!"

"Nhưng cô ấy đã đến rồi ạ, bây giờ đang đợi trong phòng nghỉ."

"Bảo cô ta đi!" Giọng anh càng kiên quyết hơn, hoàn toàn không có ý định đến phòng nghỉ gặp Bạch Thiên Thiên. Dứt lời đẩy cửa ra, cất bước đi vào phòng làm việc.

Bỏ mặt Trần Lâm đứng ngỡ ngàng ở đó. Xem ra, cả Bạch Thiên Thiên cũng không có hiệu lực nữa rồi.

.... .... ....

Thi Nam Sênh mở tập văn kiện ra, rồi ‘phạch’ một tiếng đóng tập văn kiện lại, cây bút chuẩn bị ký tên cũng bị anh vứt đi thật xa.

Trong đầu chỉ quanh quẩn mãi câu nói đó của Cảnh Thiên Tình. Cô dám nói mình đã biết bản thân thích hợp với kiểu đàn ông nào! Tức là nói, anh hoàn toàn không phù hợp tiêu chuẩn của cô?

Cửa phòng làm việc lúc này bị người từ bên ngoài đẩy ra, "Đang giận ai vậy?" Người vừa đi vào chính là Bạch Thiên Thiên. Cô cười đi tới ngồi xổm xuống giúp anh nhặt lên cây bút.

"Vào cũng không gõ cửa. Trở thành ngôi sao lớn rồi nên đến cả phép lịch sự cơ bản nhất cũng quên luôn sao?"

Bạch Thiên Thiên ngẩn ra, sắc mặt lập tức trắng bệch, "A Sênh, đừng như vậy...." Cô nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin, hạ mình hạ giọng lên tiếng.

"Em đi đi, tôi không muốn cùng em xuất hiện trên trang đầu bản tin nữa, càng không muốn trở thành đối tượng lăng xê cho em."

“Em không có lợi dụng anh...anh hãy tin em. Anh cũng thấy báo viết rồi đó, em hoàn toàn không có nói gì bậy cả. Là do đám ký giả đó cố ý bẻ cong ý của em, mới lầm tưởng chúng ta muốn được ở bên nhau một lần nữa."

Thi Nam Sênh ngẩng đầu lên, quét ánh mắt sắc bén về phía cô, "Thiên Thiên, em nói không sai. Là bọn họ hiểu lầm, chúng ta vốn không thể nào ở bên nhau một lần nữa."

Có lẽ không ngờ anh lại nói chuyện trực tiếp như vậy, sắc mặt Bạch Thiên Thiên trở nên vô cùng khó coi. Vô thức siết chặt cây bút trong tay, bờ môi giật giật nói: "Chẳng lẽ, ngay cả bạn chúng ta cũng không thể sao?"

"Nếu như không có cú ngã đặc sắc trên sàn diễn hôm đó, tôi nghĩ, chúng ta vẫn còn có cơ hội làm bạn."

Cô ta nhìn Thi Nam Sênh trân trân.

Thi Nam Sênh đứng dậy, kề đôi mắt sắc bén lại gần cô, dường như đã nhìn thấu bộ mặt thật của cô, "Em lăn lộn trong catwalk show bao nhiêu năm, huống chi ngày đó giày em mang cũng không cao, em còn là một ngôi sao lớn, sao có thể để mình bất cẩn ngã như vậy được? Tôi nghĩ, ngày đó em đột nhiên yêu cầu Mike thêm vào tiết mục em và Thiên Tình cùng lên sàn trình diễn, mục đích chính muốn hại Thiên Tình ngã cú đó!" Thi Nam Sênh nói xong, đáy mắt nổi lên vẻ âm u của sự nguy hiểm và độc ác, như muốn đem Bạch Thiên Thiên ra ăn tươi nuốt sống vậy, dọa cô sợ run cầm cập vô thức dịch chân lui về phía sau.

"Bạch Thiên Thiên, tôi không có đi tìm em, em hẳn nên mừng thầm. Đừng bẹo hình bẹo dạng xuất hiện trước mặt tôi nữa, chỉ càng khiến tôi nổi giận, khiến tôi chán ghét em thêm mà thôi! Tôi sợ mình sẽ không kiềm chế mà cung cấp hết những thông tin này cho tòa soạn biết đấy!" Anh càng nói, càng ép gần cô một bước.

Bạch Thiên Thiên cảm thấy hơi lạnh từ đâu bủa vây lấy mình, anh bước một bước, cô ta lui về phía sau một bước.

Anh vươn tay, cô sợ điếng hồn, còn tưởng rằng anh muốn bóp chết mình, nhưng anh chỉ lạnh mặt kéo cánh cửa ra, ban cho cô mấy chữ vô cùng lạnh lẽo, "Đừng bao giờ xuất hiện ở chỗ tôi nữa!"

.... .... ....

Cô kiên quyết phải quay về với cuộc sống của chính mình, dĩ nhiên cô cũng đã từ chối ý tốt của bà Thi.

Kiên quyết một mình xách theo hành lý rời khỏi nhà họ Thi.

Lần nữa đi ngang con đường quen thuộc, nhưng trong lòng chỉ mang nỗi buồn của sự ly biệt.

Cô cố gắng xốc lại tinh thần, cất bước đi về hướng trạm tàu điện ngầm. Không muốn để người đi đường nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của mình.

Đi đến một đoạn đường, có một bóng người đi lướt qua cô.

Cô không ngẩng đầu chỉ lầm lũi bước đi về phía trước. Nhưng người nọ đã bước quay ngược trở lại.

"Cảnh Thiên Tình?"

"Hả?" Cô hoài nghi giương mắt lên. Ơ? Người này nhìn hơi quen quen. Cô ngoảnh đầu lại nhìn kỹ lần nữa.

Đối phương có vẻ thất vọng rũ xuống vai, "Lẽ nào cô đã quên tôi rồi sao?"

"Ồ! Tôi nhớ ra rồi!" Cô thốt lên.

"Cuối cùng cũng nhớ ra rồi." Lăng Phong nhún nhún vai, "Còn tưởng là sau này không có cơ hội được gặp cô nữa, không ngờ lại may mắn gặp nhau ở trên đường."

Thiên Tình cười, "Trùng hợp thật."

Lăng Phong tiến đến gần, nhìn chằm chằm vào cô rất lâu.

Thiên Tình bị anh ta nhìn đến mất tự nhiên. Giơ tay sờ lên mặt hỏi: "Trên mặt tôi có dính gì sao?"

"Không, không có." Lăng Phong lắc đầu cười nói, "Tôi chỉ muốn nói, cô rất xinh đẹp. Cũng là một khuôn mặt rất ăn ảnh."

"Ồh...." Thiên Tình nghe vậy mới để tay xuống.

Lăng Phong cho tay vào túi quần, liếc nhìn bụng cô nói, “Tôi có đọc tin tức nói về cô."

Sắc mặt Thiên Tình bỗng chốc tối đi.

"Thật ra, đây chính là lúc thích hợp để cô thử sức mình. Công ty chúng tôi gần đây vẫn luôn có nhiều hoạt động quay phim thử."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.