Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 92: Chương 92: Vật trong túi!




Vũ Vi chợt lạnh trên người, lộ ra một tảng lớn da thịt trắng như tuyết, hai vú như ẩn như hiện trước mắt Trác Nhất Phi.

Trác Nhất Phi nhìn thấy vóc người khêu gợi của Vũ Vi, hạ thân lập tức nổi lên phản ứng, hắn không nhịn được nuốt nước bọt, “Đồng Vũ Vi, cô thật đẹp!”. Nói xong hắn vươn tay hướng về phía cao ngất của Vũ Vi.

Vũ Vi tức giận, giơ chân lên hung hăng đạp xuống giữa đáy quần Trác Nhất Phi, hạ thân Trác Nhất Phi đau xót, cúi người xuống, hai tay che phần tượng trưng phái nam đang đau đớn không dứt, nhưng rất nhanh, hắn liền đứng thẳng người.

Vũ Vi lấy lại tự do, lập tức lấy tay che xuân quang trước người, lui về sau mấy bước xa, mặt cảnh giác nhìn Trác Nhất Phi đang dần dần tiến tới gần cô, “Trác Nhất Phi, không được tới gần tôi, cẩn thận tôi kiện anh tội cưỡng gian! Cẩn thận ngày mai anh vì cưỡng gian mà lên báo! Chỉ cần tôi kêu một tiếng, anh sẽ thân bại danh liệt! Chẳng lẽ anh không sợ sao?”

Trác Nhất Phi đến gần Vũ Vi, trên mặt nở nụ cười âm hiểm đắc ý, “Đồng Vũ Vi, cô kiện tôi cưỡng gian chưa đạt, tôi sẽ tuyên bố với mọi người bởi vì cô còn nợ tiền tôi, ý đồ câu dẫn tôi, cô nói, các nhà báo cùng tòa án, thậm chí hàng xóm của cô, sẽ tin tưởng ai?”

Sắc mặt Vũ Vi nhất thời trắng bệch một mảnh, cô cùng Trác Nhất Phi thân phận địa vị thế lực cách xa, đổi lại là ai cũng sẽ tin tưởng Trác Nhất Phi mà không tin tưởng cô!

Vũ Vi tức giận siết chặt hai tay, vẻ mặt lạnh như băng nhìn Trác Nhất Phi, cô thế nào cũng không nghĩ tới Trác Nhất Phi cư nhiên hèn hạ như vậy! Vô sĩ như vậy!

Trác Nhất Phi nhìn vẻ mặt trắng bệch của Vũ Vi, càng thêm đắc ý, hắn tiến lên một bước, vươn tay lôi cánh tay Vũ Vi.

Vũ Vi trong lòng sợ hãi, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai cánh tay Trác Nhất Phi, mắt thấy hai tay Trác Nhất Phi túm về phía tay của cô, cô lắc mình né tránh, chạy về phía phòng ngủ bên phải, chỉ cần đem mình nhốt vào trong phòng ngủ, khóa cửa, thì Trác Nhất Phi không thể làm gì cô!

Há biết, Trác Nhất Phi sớm đã nhìn thấu ý đồ của cô, cô vừa mới chạy tới cửa phòng ngủ, thân hình Trác Nhất Phi liền ngăn ở cửa, mặt đắc ý nhìn chằm chằm cô, ánh mắt giống như hắn đã nắm được con mồi trong tay, chẳng qua là như người chết giãy giụa.

Thân hình Vũ Vi không nhịn được lui về phía sau từng bước, cô biết mình căn bản trốn không được ma chưởng của Trác Nhất Phi, cô hé miệng lớn tiếng kêu, “Cứu…ô ô ô”. Ai biết cô mới vừa hô lên một chữ, miệng của cô bị Trác Nhất Phi trong lúc bất chợt đến trước người cô gắt gao che lại, căn bản không phát ra được một chút âm thanh.

Một tay lớn của Trác Nhất Phi che miệng Vũ Vi, một tay đem hai tay Vũ Vi đưa sau lưng, dùng sức nắm eo Vũ Vi, từng bước tùng bước đi về phía trước, cho đến trước ghế sa-lon, Vũ Vi ngã ngồi trên ghế sa-lon mềm mại.

Thân thể cao lớn của Trác Nhất Phi vừa lúc đè trên cơ thể mảnh mai của Vũ Vi.

Trác Nhất Phi nhảy qua ngồi trên người Vũ Vi, hai chân đang kẹp tay Vũ Vi, phòng ngừa cô tránh khỏi, hắn kèm hai bên, lấy tay ra, cỡi áo sơ mi của hắn, lại đem áo Vũ Vi tháo ra, cầm áo Vũ Vi, nhét vào tận cùng bên trong Vũ Vi, dùng chính áo sơ mi của hắn trói hai tay Vũ Vi thật chặt.

Mắt thấy Vũ Vi thành vật trong túi hắn, hắn lạnh lùng cười một tiếng, xuống ghế sa-lon, đứng trước người Vũ Vi, một tay cởi ra thắt lưng của hắn, đẩy quần ngoài xuống. Rồi sau đó ngồi xổm người xuống, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trắng nỏn của Vũ Vi, bỗng dưng, hắn đặt bàn tay trên vật tròn của Vũ Vi, một bàn tay khác đặt trên thắt lưng Vũ Vi, Trác Nhất Phi dùng sức thắt lưng của Vũ Vi liền bị thoát ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.