Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 97: Chương 97: Tôi muốn gặp anh






Mạc Tử Hiên sửng sốt, cắn răng đem một miểng thủy tinh cuối cùng thu vào, mới đứng lên đi tới trước sô pha, ngồi ở phía trên.

Vũ Vi đứng ở sau lưng Mạc Tử Hiên, vén áo sơ mi màu đen của hắn lêm, dùng bông y tế bôi lên chỗ bị thương phía sau lưng hắn. . . .

Chỗ đau sau lưng rất bỏng rát, về sau bị bông y tế bôi lên, giảm không ít đau đớn.

Lúc này, điện thoại của Mạc Tử Hiên vang lên.

"Tử Hiên, con đem cháu dâu của bà đi đâu rồi? Tới giờ chưa trở về nữa." Điện thoại mới vừa nghe liền truyền đến giọng nói cực kỳ không vui của bà nội Mạc.

"Bà nội, trong nhà Vũ Vi xảy ra một chút chuyện, cô ây có thể không đi được rồi, hôm nào con lại đưa cô ấy đến thăm. . . . ." Lời của Mạc Tử Hiên mới nói được một nửa liền bị Vũ Vi cướp đến tay, vẻ mặt cô thật bình tĩnh, giọng cũng rất ngọt ngào, "Bà nội, con sẽ cùng Tử Hiên đi đến chỗ bà."

Mặt Mạc Tử Hiên khó hiểu nhìn Vũ Vi, lúc này, cô có tâm tình đi tới nhà hắn?

"Vũ Vi, mau lại đây, vừa khéo cùng bạn gái Tử Phàm gặp mặt luôn." Bà nội Mạc vừa nghe Vũ Vi muốn tới, vui vẻ không thôi.

"Được ạ." Vũ Vi hé miệng cười cười, lúc lộ ra nụ cười này từ nội tâm, bởi vì cô có thể nghe giọng của bà nội Mạc ra giọng của một người mẹ.

"Đồng Vũ Vi, tại sao em. . . . ?" Sau khi Vũ Vi cúp điện thoại, Mạc Tử Hiên không nhịn được mở miệng hỏi, bây giờ rõ rang trong lòng Vũ Vi rất khó chịu đau lòng, tại sao?

Vũ Vi đem điện thoại đặt lại trong tay Mạc Tử Hiên, xoay người đi vào phòng ngủ, "Bởi vì tôi không muốn nợ anh bất kể ai cũng vậy, lúc nãy anh giúp tôi đuổi Trác Nhất Phi đi, lần này, coi như trả anh nhân tình rồi."

Lời nói Vũ Vi lạnh nhạt, khiến lòng của Mạc Tử Hiên, trầm xuống, hắn cảm thấy Đồng Vũ Vi thay đổi thật rồi, trở nên cự tuyệt người khác*, trở nên, hờ hững lạnh lùng.

*[ (nguyên văn là ‘cự nhân vu thiên lí chi ngoại’ nhưng do VN mình không có câu thành ngữ nào tương tự nên đành dịch nghĩa ra vậy): http://jwkzyk.wordpress.com/2012/06/05/ ... at-chuong/ ]

Thay quần áo xong, Vũ Vi cùng với Mạc Tử Hiên đi tới biệt thự nhà họ Mạc.

Mạc Tử Hiên mới vừa vào cửa nhà xe biệt thự nhà họ Mạc bên kia xe Mạc Tử Phàm đang rời khỏi biệt thự.

Tay Mạc Tử Hiên mở kiếng xe xuống mạc cười cười với Tử Phàm, lái xe ô tô tiến vào đại viện biệt thự nhà họ Mạc.

Mà Lạc Ngưng Nhi ngồi ở bên cạnh Mạc Tử Phàm nhìn xuyên qua Mạc Tử Hiên thấy được Đồng Vũ Vi ngồi bên cạnh Mạc Tử Hiên.

Cô không khỏi sửng sốt, xoay người nhìn Mạc Tử Phàm, "Cô gái bên người Mạc Tử Hiên, là ai vậy?"

"Đồng Vũ Vi, đối tượng kết hôn của Mạc Tử Hiên." Mạc Tử Phàm nhìn Lạc Ngưng Nhi một cái, "Sao em biết cô ấy?"

Lạc Ngưng Nhi nhịn không được cười lên một tiếng, Mạc Tử Hiên muốn kết hôn với Vũ Vi? Vậy Trác Nhất Phi làm sao đây? Sẽ không, cô gái kia sẽ không gả cho Mạc Tử Hiên . Bọn họ căn bản không phải là chung hạng người."

"Nhất định sẽ." Mạc Tử Phàm rất khẳng định nói với Lạc Ngưng Nhi, "Cho đến tận này, chỉ cần Mạc Tử Hiên muốn làm chuyện gì, còn chưa có thất bại đấy."

*******

Bà nội Mạc nhìn thấy Vũ Vi rất vui vẻ, thân thiết lôi kéo tay nhỏ bé Vũ Vi ngồi ở trên ghế sô pha, nói chuyện phiếm.

"Thật là thật là đáng tiếc, bạn gái Tử Phàm vừa mới rời đi." Trên mặt bà nội Mạc lộ thần sắc tiếc hận, bà rất hi vọng Ngưng Nhi có thể gặp Vũ Vi, bà cảm giác hai cô bé này nhất định có thể chung sống rất tốt.

Vũ Vi hé miệng cười cười, "Bà nội, không vội, chúng con còn cơ hội gặp mặt nữa mà."

Bà nội Mạc không khỏi cười một tiếng, "Đúng đúng đúng, tương lai có dịp sẽ gặp mặt."

. . . . . .

Mạc Tử Hiên vẫn đứng ở chỗ cửa lầu hai nhìn Vũ Vi cùng bà nội nói chuyện phiếm, hắn phát hiện, rời nhà Đồng Vũ Vi tới đây, Vũ Vi cùng hắn lúc nói chuyện trên mặt thỉnh thoảng không chút thay đổi, chính là lộ vẻ cười giả dối, thế nhưng lúc Vũ Vi đang cùng bà nội nói chuyện phiếm, trên mặt là nụ cười chân thành.

Lúc này, điện thoại của hắn vang lên, hắn nhìn qua màn hình hiện thị số gọi đến, là số lạ.

"Xin chào." Sau khi bắt máy, hắn chào hỏi lịch sự.

"Tôi là Lạc Ngưng Nhi, bây giờ đang ở cổng biệt thự, tôi muốn gặp anh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.