Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 68: Chương 68: Không có liên quan gì






Nhưng cô không biết là thời điểm Sở Xa nghiêng mặt nhìn bên má cô trắng bệch bộ dáng gầy yếu thì trong lòng vô cùng hưng phấn nhảy nhót, trong lòng hừ lạnh Đồng Vũ Vi cô rốt cuộc cũng có ngày hôm nay!

Trên mặt bọn họ biểu tình tự nhiên,Vũ Vi căn bản không nhìn ra bọn họ cùng cúc áo kia có quan hệ hay không.

"Vũ Vi.Đây là bạn thân mình, Trình Vĩ Hào." Trác Nhất Phiđến cạnh Vũ Vi nhẹ giọng nói với cô.

Thanh âm của Trác Nhất Philàm cho Vũ Vi lấy tinh thần lại, cô hướng tới Trình Vĩ Hào đã sớm đứng trước người cô lễ phép cười, "Chào anh."

Trình Vĩ Hào cũng mỉm cười.

Trác Nhất Phinhìn thoáng qua mọi nơi, thấy xung quanh không có ai,giả bộ không biết chủ nhân của cúc áo là ai, mở miệng hỏi Trình vĩ hào, "Chủ nhân của cúc áo kia là ai?"

"Sở Xa." Đôi mắt Trình Vĩ Hào đánh giá trên dưới Đồng Vũ Vi vài lần, sau đó dùng ánh mắt hỏi Trác Nhất Phi. Đây chính cô gái mà cậu yêu nhiều năm?

Ánh mắt Trác Nhất Phinhìn Trình Vĩ Hào, hỏi ngược lại, như thế nào? Không được?

Trình Vĩ Hào mĩm cười nhìn Trác Nhất Phi, không thể tưởng được cậu ấy cư nhiên thích sân bay!( Sân bay: có nghĩa là ngực nhỏ)

Trác Nhất Philạnh lùng trừng mắt nhìn Trình Vĩ Hào một cái, nếu không phải Vũ Vi đứng bên cạnh hắn thì hắn sớm đã vung quyền đánh Trình Vĩ Hào rồi!

Vũ Vi nghe được hai chữ Sở Xa,sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, cô tiến lên một bước trừng lớn hai mắt nhìn Trình Vĩ Hào, "Anh nói cái gì? Cái cúc áo kia là của Sở Xa ?" Nếu như cái cúc áo kia là của người khác có lẽ là trong lúc vô tình rơi xuống trong nhà cô, nhưng cúc áo kia là của Sở Xa lại là chuyện khác lần trước cô cùng mẹ bị Sở Xa vô tình hãm hại đuổi ra khỏi nhà cảnh tượng hiện giờ vẫn rành rành trước mắt.

Trình Vĩ Hào thu hồi ánh mắt nói đùa cùng Trác Nhất Phi, thần sắc ngược lại nghiêm túc nhìn Vũ Vi, "Cúc áo kia là hàng từ nước ngoài làm. Bởi vì có các tiệm thương hiệu này trong thành phố. Chúng tôi đã liên hệ với nhau,trong thành phố năm nay chỉ có mấy người là có loại quần áo đó mà cúc áo bộ quần áo kia rơi xuống nhà cô cùng cúc áo của Sở Xa giống như đút."

Hai tay Vũ Vi gắt gao nắm thành quả đấm, cô lạnh giọng, "Nói cách khác,trước thời gian mẹ tôi qua đời Sở Xa đã ở đó?"Là câu hỏi khẳng định.

Trình Vĩ Hào khẽ im lặng gật đầu.

Trước mắt Vũ Vi bỗng nhiên hiện lên ảnh vừa mới gặp Sở Xa, trên mặt Sở Xa treo một bên nhàn nhạt nụ cười châm biếm, nụ cười kia tràn ngập đắc ý, cô xoay người liền hướng cửa chạy tới,cô muốn hỏi Sở Xa ngày mẹ cô chết tại sao cô ta lại ở đó.

Ngay lúc Vũ Vi xoay người Trác Nhất Philại vươn tay túm chặt cổ tay Vũ Vi." Vũ Vi, đừng kích động."

"Buông ra, mình muốn tìm Sở Xa." Vũ Vi dùng lực gạt bỏ tay Trác Nhất Phira, trực giác nói cho cô biết cái chết của mẹ có liên quan rất lớn tới Sở Xa cùng Lục Hàng.

Trác Nhất Phichẳng những không buông Vũ Vi ra, ngược lại càng thêm dùng lực nắm cổ tay Vũ Vi, hắn một tay nắm lấy Vũ Vi đến trước người của hắn, khuyên cô, "Vũ Vi cậu bình tĩnh đi nếu Sở Xa cùng Lục Hàng có tội cục cảnh sát sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?"

"Hẳn không, cái chết mẹ mình nhất định có liên quan rất lớn tới Sở Xa cùng Lục Hàng!"Vũ Vi không cần suy nghĩ liền phản bác Trác Nhất Phi, đồng thời dùng lực bỏ tay Trác Nhất Phiđang nắm cô. Cô không tin Sở Xa cùng Lục Hàng không có liên quan tới cái chết của mẹ.

Vẻ mặt Trác Nhất Phibất đắc dĩ nhìn Vũ Vi, khuyên cô, "Vũ Vi, cậu đừng như vậy, nếu như không có chứng cứ về Sở Xa cùng Lục Hàng, liền chứng minh bọn họ cùng cái chết của dì Đồng không có quan hệ!"

"Buông tay ra!" Vũ Vi lạnh lùng ra lệnh Trác Nhất Phi, nếu Trác Nhất Phikhông buông tay ra, cô sẽ rất tức giận.

"Đồng tiểu thư, chúng tôi đã điều tra cái chết của mẹ cô không liên quan đến Sở Xa và Lục Hàng." Trình Vĩ Hào đứng ở một bên đối với vẻ mặt kích động Vũ Vi nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.