Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 103: Chương 103: vì yêu nên giao dịch! (12)




Tề Nhân Kiệt nhíu mày,

“ Tôi nói rồi, tôi sẽ tăng thêm năm trăm vạn, hoàn toàn là vì Văn Hinh, dù sao cô ấy cũng đã từng là người phụ nữ của tôi, cuối cùng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị chủ nợ bức tử được.

Anh nói xong, ung dung nhìn phản ứng của Lăng Hạo Hiên.

Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..

Quả nhiên, sắc mặt Lăng Hạo Hiên sau khi nghe những lời đó liền thay đổi hẳn, anh há mốm muốn vì Văn hinh mà phản bác lại mấy câu, nhưng nghĩ lại thấy như vậy cũng được.Cứ mặc kệ anh ta nói đi, dù sao chỉ cần trong lòng anh nhận định Văn Hinh không phải người con gái như vậy là được, hôm nay việc quan trọng nhất chính là mau chóng trả sáu trăm vạn Văn Hinh còn nợ nhà họ Du , những chuyện khác sau này hãy nói.

“ Vậy tôi thay mặt Văn Hinh cám ơn ý tốt của anh.”

Anh cắn răng nói, sau đó cầm bút kí tên , đẩy hợp đồng tới trước mặt Tề Nhân Kiệt.

"Không cần, chút tiền này đối với tôi không đáng gì cả.”

Tề Nhân Kiệt lên giọng như cố ý muốn chọc giận Lăng Hạo Hiên, giọng nói và vẻ mặt như là đang bố thí vậy, khiến Lăng Hạo Hiên giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nếu như trong tay anh có dao giải phẫu, thật muốn cho anh ta hai nhát dao, cái khuôn mặt kia cười khiến cho người ta chán ghét.

Tề Nhân Kiệt cũng kí tên mình xuống hợp đồng, sau đó lấy từ trong ví da chi phiếu năm trăm vạn, đưa cho Lăng Hạo Hiên, nói:

“ Mau cầm đi trả nợ cho Văn Hinh đi, anh giúp tôi nhắn lại với Văn Hinh, nếu như cô ấy còn muốn trở lại bên cạnh tôi, tôi vẫn rất hoan nghênh cô ấy.”

Lăng Hạo Hiên nghe vậy, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, sau đó cầm chi phiếu rời đi. Hiện giờ có mười triệu, Văn Hinh cuối cùng cũng được tự do rồi, nghĩ thế, anh không nhịn được cười vô cùng vui vẻ.

Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..

Tề Nhân Kiệt đưa mắt nhìn Lăng Hạo Hiên rời đi, nụ cười vô cùng đẹp trai đột nhiên lịm đi, ngay cả cặp mắt luôn khiến người khác mất hồn kia, hai tròng mắt đen xinh đẹp cũng lộ ra một tia lạnh lùng, khiến cho người ta phải nhượng bộ mà lui binh, cách càng xa càng tốt.

———————————

"Anh họ, rốt cuộc anh cũng chịu về nhà!”

Lạc Tình đang ngồi trên ghế sa lon xem tivi, nhìn thấy Du Thần Ích về nhà, lập tức vứt bỏ đồ ăn vặt trong tay, chạy về phía Du Thần Ích.

“ Mẹ tôi đâu?”

Du Thần Ích chỉ lạnh lùng hỏi một câu, sau đó không thèm chờ Lạc Tình trả lời, liền trực tiếp đi lên lầu.

Lạc Tình bị lạnh nhạt lập tức suy sụp, ngồi thụp xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút oán hận nhìn Du Thần Ích đi lên lầu, cho tới khi anh vào trong phòng của Diêu Phương, cô mới hừ một tiếng, lại trở về ghế sa lon, tiếp tục xem tivi.

Lam Dật Thần đi tới cùng Du Thần Ích cũng cảm thấy mình bị xem nhẹ , bất đắc dĩ sờ sờ lỗ mũi, sau đó tới sô pha, ngồi bên cạnh Lạc Tìn, lộ ra nụ cười mê người, hỏi:

“ Chuyện này, em họ, nghe nói…”

“ Ai là em họ của anh!”

Lạc Tình lập tức cắt ngang lời anh nói, vả lại cũng không thèm nhìn Lam dật Thần tí nào.

( chỗ này gọi LdT là anh cho tình củm)

Lam Dật Thần cũng không hiểu, ở bên ngoài mình được phụ nữ hoan nghênh như thế nào , thế nào mà trước mặt nha đầu này lại biến thành cái bánh bao rồi, chẳng lẽ là thiếu sức quyến rũ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.