Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 223: Chương 223: Phần thưởng của Phó Thịnh. (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiếp đó, chàng trai bảo vệ Mao Vũ Phỉ nhất thời nghẹn họng khuôn mặt đỏ bừng, một chữ cũng không nói được.

Dù sao cậu mắng tô ảnh là người không có giáo dục cũng không có việc gì, người khác nói cậu không có giáo dục còn có chuyện sao?”

Huống chi, người đó là Phó Thịnh!

Đường đường là đại thiếu gia Phó gia!

Nếu dám phản bác lời đại thiếu gia Phó gia nói, thực sự là không muốn sống!

Nếu làm đại thiếu gia Phó gia chán ghét, về sau cậu sẽ không có chỗ làm ăn?

Đời này đừng nghĩ sẽ ngóc đầu lên!

Cho nên người hâm mộ này của Mao Vũ Phỉ, nháy mắt ngừng công kích, không hề hé răng.

Mao Vũ Phỉ thấy Phó Thịnh đứng về phía Tô Ảnh, đáy lòng càng khó chịu, trên mặt lại biểu hiện vẻ vô cùng ủy khuất: “Phó thiếu, tôi và Tô Ảnh nói đùa. Tôi bây giờ đã biêt chuyện đùa giỡn này đi quá phận.”

Nói xong, đôi mắt Mao Vũ Phỉ đỏ ửng, ủy khuất nhìn Tô Ảnh: “Thực xin lỗi, tôi giải thích với cô được không? Cô phải diệt sạch mới chịu sao?”

Tô Ảnh nở nụ cười.

Rốt cuộc là ai đuổi tận giết tuyệt?

Vừa rồi cô nói không muốn đấu, ai là người gây sự buộc cô phải ra tay đấu?

May là cô thật sự biết nấu ăn, nếu không biết nấu ăn, có phải hôm nay sẽ bị người ta giẫm chết ở đây?

Nhưng mà, Tô Ảnh cũng lười so đo với người phụ nữ này, chỉ lắc đầu nói: “Mao tiểu thư là người thừa kế ẩm thực Tô gia, đừng bôi nhọ ẩm thực được truyền lại này. Dù sao, ẩm thực Tô gia cũng có lịch sử mấy trăm năm. Thừa kế tốt như vậy, nếu bị hỏng, quả thật rất đáng tiếc. Chuyện ngày hôm nay, cứ như vậy đi. Thật có lỗi, tôi có chút việc, tôi đi trước tạm biệt!”

Nói xong, Tô Ảnh dọn tất cả đồ gia vị của mình trên bàn, bỏ vào trong bao, xoay người không thèm quay đầu lại rời khỏi.

Mạnh Tiểu Ngư thấy Tô Ảnh rời đi, mau chóng đuổi theo, giơ tay kéo Tô Ảnh, nước mắt dường như muốn rơi xuống: “Tô Ảnh, thực xin lỗi, là mình bỏ mặc bản thân, mới làm liên lụy cậu. Mình thật sự không có ý! Tô Ảnh, cậu tin tớ! Mình chỉ muốn nói cậu làm điểm tâm ăn rất ngon, so với Mao Vũ Phỉ làm ngon hơn, cho nên mình mới không quản được miệng mình, đại não không kiềm được nói ra. Mình không ngờ Mao Vũ Phỉ lại để mắt tới vậy, lại bắt cậu đấu với cô ta. Tô Ảnh, cậu tha thứ cho mình được không?”

Tô Ảnh đứng tại chỗ, thấy vẻ mặt Mạnh Tiểu Ngư áy náy, vốn vẫn có chút không vui, nghe Mạnh Tiểu Ngư giải thích, nháy mắt tan biến.

“Được rồi, đừng khóc. Mình không trách cậu.” Tô Ảnh vươn tay lau nước mắt cho Mạnh Tiểu Ngư, nói: “Dù sao chuyện này xảy ra, chúng ta đều không lường trước được.”

Mạnh Tiểu Ngư thấy Tô Ảnh tha thứ cho mình, ngay lập tức kéo tay Tô Ảnh, vui vẻ vừa khóc vừa cười: “Tốt quá, cậu tha thứ cho mình thật tốt, mình còn nghĩ cậu sẽ không bao giờ...muốn làm bạn với tớ!”

“Sao lại thế?” Tô Ảnh thở dài, nói: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều. Chúng ta trở về.”

Mạnh Tiểu Ngư gật đầu.

Hai người vừa định xoay người, có người gọi Tô Ảnh: “Tô tiểu thư xin dừng bước!”

Tô Ảnh quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một người đàn ông xa lạ, cười ha hả đi về phía mình, tự giới thiệu nói: “Tôi là quản gia nơi này. Tôi muốn hỏi Tô tiểu thư một chút, có cần gửi phần thưởng không? Tiểu thư nhà chúng tôi muốn nghiêm túc giải thích với cô, nếu cô không muốn phần thưởng, có thể tặng lại cho tiểu thư nhà chúng tôi không? Tiểu thư nhà chúng tôi nhất định sẽ bồi thường cho cô!”

Lúc này Tô Ảnh mới nhớ tới, cô và Mao Vũ Phỉ thách đấu có phần thưởng.

Phần thưởng đó chính là hẹn hò với Phó Thịnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.