Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 222: Chương 222: Phần thưởng của Phó Thịnh. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mấy giám khảo khác đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý nói: “Chúng tôi cũng tán thành ý kiến này. Món cá và cừu của Tô tiểu thư này, giống như được Tô Thực tiên sinh truyền cho, phát huy chữ tươi ngon vô cùng nhuần nhuyễn. Tôi đã từng nếm thử, món cá và cừu rất giống Tô Thực tiên sinh làm.”

“Tôi đã từng may mắn nếm qua món của Tô Thực tiên sinh làm, món cá và cừu này tôi cũng từng nếm. Có thể nói, món của Tô tiểu thư, sáu bảy phần trình độ của Tô Thực tiên sinh. Tuổi Tô tiểu thư còn nhỏ, kinh nghiệm vẫn chưa đủ, cho nên còn có thời gian tiến bộ. Vì thời gian còn dài, Tô tiểu thư luyện tập tay nghề của mình thật tốt, có thể kế thừa hoàn toàn y bát của Tô Thực tiên sinh. Nói, Tô tiểu thư, cô và Tô Thực tiên sinh, rốt cuộc có quan hệ gì?’

Mọi người ở đây, đều quay đầu nhìn Tô Ảnh.

Vẻ mặt Tô Ảnh cười khổ.

Cô không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể cân nhắc, trả lời đơn giản: “Thẳng thắng mà nói, tôi không quen Tô Thực tiên sinh. Tôi cũng không biết cách nấu ăn của tôi có xuất xứ từ ẩm thực Tô gia. Trận thách đấu ngày hôm nay, chẳng qua là trùng hợp.”

Lời vừa dứt, lại khiến cả hiện trường nổi lên song to gió lớn.

Các giám khảo giật mình, sau đó nói thêm: “Tô Thực tiên sinh từng nói, cách nấu ăn và cách pha chế gia vị của ẩm thực Tô gia đã mất đi, chẳng lẽ Tô tiểu thư có được?”

Tô Ảnh lập tức phủi bỏ quan hệ: “Tôi không gặp Tô Thực tiên sinh và cách nấu pha chế gia vị. Cách nấu ăn và dùng gia vị đều là do mẹ dạy tôi, hơn nữa mẹ chưa từng nói là đồ ăn của Tô gia. Cho nên về điểm này, tôi không thể trả lời. Hơn nữa -----“

Tô Ảnh nói tới đây, xoay người nhìn Mao Vũ Phỉ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hôm nay tôi đấu với cô, không phải muốn so sánh với cô, mà bởi vì cô đã sỉ nhục mẹ tôi. Tôi có thể không vì mình mà giải thích, tôi có thể làm con rùa tùy ý mọi người xem thường, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào chửi bới mẹ tôi. Mẹ dạy dỗ rất tốt, mẹ sinh ra tôi, dạy dỗ tôi. Dạy tôi hiểu lễ nghĩa và liêm sỉ, hiểu được đạo lý làm người. Đây vĩnh viễn là chuyện không thể bị chửi rủa! Hôm nay là tôi may mắn dành chiến thắng, cũng không dự định tranh đoạt danh hiệu thừa kế ẩm thực Tô gia của cô. Cô thích cô giữ lại là được, tôi không thích!”

Lời Tô Ảnh vừa nói ra, tất cả mọi người ở hiện trường chớp mắt đều tự động im lặng.

Ánh mắt mọi người nhìn Tô Ảnh, đều trở nên phức tạp.

Đúng vậy. Cô gái nhỏ xinh đẹp từ nảy tới giờ không có khiêu khích Mao Vũ Phỉ, lúc Mao Vũ Phỉ thách đấu, còn nhượng bộ.

Nếu không phải Mao Vũ Phỉ đả kích đến mẹ của cô gái nhỏ này, bọn họ sẽ không nhận thách đấu.

Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, cô gái nhỏ tên Tô Ảnh này, đến bây giờ vẫn không làm sai điều gì.

Chẳng qua là người khác áp đặt lên cô làm bàn đạp.

Nhưng, dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì nâng Mao Vũ Phỉ lên hạ thấp Tô Ảnh?

Ai sẽ cho lợi ích?

Những người xem lớn tuổi ở hiện trường, chớp mắt trầm mặc.

Chỉ có một số chàng trai trẻ, vì Mao Vũ Phỉ mà tranh cãi: “Mao tiểu thư cũng chưa chửi rủa cái gì, cô ấy chẳng qua chỉ nói gia đình cô không có gia giáo thôi sao? Cô đừng có nhỏ mọn như vậy?”

Tô Ảnh nở nụ cười.

Mao Vũ Phỉ có những người hâm mộ ngu xuẩn như vậy, có lẽ cô không thể đi xa được?

Tô Ảnh vừa muốn mở miệng, Phó Thịnh đang ngồi ở vị trí trọng tài, nhẹ nhàng mở miệng: “Giám khảo và hai vị tiểu thư nói chuyện với nhau, sao đến phiên người khác xen vào? Nói năng lung tung, đó là hành vi không có giáo dục. Bổn thiếu nói cậu như vậy, cậu sẽ không nhỏ mọn như thế mà tức giận với bổn thiếu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.