Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 69: Chương 69: Khiếu thẩm mỹ độc đáo của tam thiếu gia




Bà thím cũng cuống quít nói giúp chuyện, ai ngờ giám sát Trần vẫn nhất định khoát bàn tay to lên, đẩy Tri Tri sang một bên: "Cô đừng nói với tôi nữa, vô dụng thôi, ai bảo cô xui xẻo lại đi đâm phải cấp trên cơ chứ?"

" Giám sát Trần..."

Tri Tri còn định nói thêm, nhưng giám sát Trần cũng vẫn cứ khoát tay lên, bỏ đi cũng không quay đầu lại: "Cô đi lĩnh tiền công đi, buổi chiều không cần đến làm nữa."

Ánh mặt trời giữa trưa chói chang, mà trên công trường do không có mái che nên càng nóng như rang, không sao chịu nổi. Trên vầng trán tinh mịn của Tri Tri mồ hôi bắt đầu toát ra, lưng áo cũng ướt đẫm, ngón tay xoắn xuýt lại với nhau, tiếp đó lại đưa móng tay lên miệng bắt đầu cắn.

Mấy năm nay, cô đã hình thành thói quen này, thường mỗi khi cô lo sợ hoặc bất an, khi bất lực, khi sợ hãi hoặc là lúc không biết làm thế nào, cô đều cắn móng tay của mình từng phát từng phát, móng tay của ngón cái đã bị cô cắn cụt ,trụi lủi một mảnh, thật xấu xí.

Nhưng bàn tay của cô sẽ không bao giờ còn được như lúc trước nữa. Ngày ấy mười ngón tay không dính nước, đều đặn, nõn nà giống như cây măng tây. Bây giờ lòng bàn tay có đầy những vết sẹo chằng chịt đan vào nhau, trên mu bàn tay khi đến mùa đông bị nứt nẻ... Đôi bàn tay này vốn để đánh đàn dương cầm, hiện giờ hàng ngày đều ngâm ở trong nước lạnh, chuyển gạch, xi măng, sẽ không bao giờ trở lại trắng nõn nhẵn nhụi như xưa được nữa.

Tri Tri nhớ tới trước kia Mạnh Thiệu Đình cười nhạo cô, nói cô là thiên kim tiểu thư không siêng năng, tứ thời ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được, nếu ly hôn chỉ có một con đường chết đói... Nhưng hiện tại, cô vẫn sống rất tốt, cho dù hèn hạ thế nào, bần cùng thế nào đi nữa, cô vẫn không bị chết đói!

Tri Tri nhìn hai tay bàn tay mình, chậm rãi nở một nụ cười thản nhiên, nhẹ nhàng lắc đầu, ngăn lại những dòng hồi tưởng trong quá khứ của bản thân, những chuyện này, đều đã qua rồi, đã là quá khứ...!

Cô thu thập mấy thứ gì đó của bản thân, bình nước là từ nhà mang đến, phải mang về, quần áo lao động và mũ bảo hiểm đều là do công trường phát, phải để lại. Kỳ thực cũng không phải là cô cố ý không mang mũ bảo hiểm, mà là mũ bảo hiểm phát cho cô quá rộng, đốc công lại cố ý không cho cô đổi cái khác, chính là muốn làm khó cho cô, nếu như cô đội mũ vào sẽ chặn mất tầm nhìn, mắt không nhìn thấy đường đi, nên cô đành không đội.

Nhưng cô không nghĩ tới, chính vì thế cô đã bị mất việc... Tri Tri hờ hững cười khẩy một tiếng, đi lĩnh tiền công, cúi đầu xuyên qua đám người đi về nhà.

Mọi ánh mắt hoặc là đồng tình hoặc là giống như xem kịch vui, cô đều không đi để tâm, chỉ vùi đầu cắm cúi đi. Cô men theo chân tường lựa chỗ thoáng mát đi về nhà mình.

Khi về đến nhà, mẹ vẫn còn ở trong phòng nước giặt quần áo, Tri Tri cuống quít đặt các thứ xuống, đi tới phòng nước định làm giúp cho mẹ. Lông mày Tống Như Mi liền nhíu lại, quần áo đang giặt trong tay ném bộp một cái vào chiếc bàn giặt, bọt nước văng khắp nơi, bắn vào trong mắt Tri Tri cực kỳ xót.

Tri Tri cắn chặt răng, lấy tay lau qua một chút, vẫn như trước, cười nhè nhẹ: "Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi, để con giặt..."

"Sao hôm nay mày về nhà sớm thế? Còn chưa tới giờ tan tầm kia mà?!" Đôi mắt Tống Như Mi giống như móc câu gắt gao nhìn chằm chằm vào con gái, thấy cô yên lặng đầy bất an, mắt cụp xuống không dám nhìn mẹ, sự tức giận trong lòng bà không khỏi giống như bị bốc lửa. Bà bước qua một bước giơ tay nhéo tai Tri Tri: "Có phải là mày lại làm chuyện gì không sạch sẽ bị người ta bắt được không? Hả? Mày nói đi! Sao mày lại không biết xấu hổ như vậy cơ chứ? Phó Tĩnh Tri, mày có biết bẽ mặt hay không vậy..."

"Không phải, mẹ, không phải, con không làm cái gì hết, chỉ là vì con không làm được công việc ở nơi đó nên mới bị người ta đuổi việc thôi..."

Ngón tay Tống Như Mi đang nhéo tai cô từ từ buông xuống, đôi mắt bị nếp nhăn bao trùm kia có chút không tin nhìn cô dò xét: "Việc gì mà mày không làm được?"

"Là phải làm trát tường, con không biết làm..." Tri Tri ngập ngừng, không dám nói thực chân tướng.

Tống Như Mi lại nhìn chằm chằm con gái một lát, bỗng nhiên thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm: "Không biết làm thì không cần làm nữa, vốn dĩ mẹ cũng không muốn mày đi làm công việc nặng nhọc dơ bẩn này..."

"Mẹ..." Trong lòng Tri Tri chợt ấm áp, trong mũi dồn ứ lên sự chua xót, cô chớp mắt mấy cái, cố nén không để cho nước mắt mình rơi xuống. Tống Như Mi cũng lạnh lùng quay mặt đi, tiếp tục giặt giũ chà xát thật mạnh quần áo: "Nơi đó có nhiều đàn ông như thế, mày đi câu tam đáp tứ, chẳng thà không làm nữa, thà rằng kiếm chút tiền ít đi, cũng không thể để cho thanh danh của mày lại tiếp tục bị xấu đi!"

Người Tri Tri giống như chợt bị ném vào trong băng giá... Cô ngây ngốc nhìn mẹ, thân hình nhỏ gầy cúi ở bên bể giặt, xương bả vai gầy guộc nhô cao, mái tóc hoa râm, quần áo lam lũ, đây là người mẹ xinh đẹp trong trí nhớ của cô hồi cô còn bé đó sao?

Tuy mấy năm qua mẹ liên tục sinh bệnh phải nằm trên giường, nhưng cuộc sống ngày trước so với bây giờ vẫn còn tốt hơn, hiện tại bởi vì cô, nên mẹ mới phải chịu cuộc sống gian khổ như vậy. Tri Tri ngẫm nghĩ, chút hận ý lẫn sự uất ức trong lòng với mẹ cũng đều tiêu tan hết.

Cô hận mẹ chuyện gì được đây? Ba ba mất, may mắn còn có mẹ ở cạnh, gia đình vẫn là gia đình, không bị ly tán, Tri Tri, mày nên thấy như vậy là quá đủ rồi.

Ròng rã một tuần qua cô vẫn chưa tìm được việc làm, cô đã gửi đi mấy bản lý lịch sơ lược có ghi chút kinh nghiệm ít ỏi, cũng như đá chìm đáy biển. Mẹ lúc nhàn hạ cũng đeo kính lão bắt đầu giở báo tìm tin tức thông báo tuyển dụng. Nếu như Tri Tri không tìm được công việc, chuyện sinh hoạt hàng ngày của hai mẹ con không nói, làm sao có thể đặt quan hệ với một người đàn ông tốt mà gả đi được đây?

Lúc này con gái đã làm bà mất hết cả thể diện, chỉ vừa nhìn thấy con gái, là bà lại nghĩ đến mấy chuyện mà nó đã làm, nghĩ đến con gái đã làm cho Chính Tắc đang sống bị tức chết, Tống Như Mi không muốn nhìn thấy con gái nữa, nhưng lại không thể bỏ con được, với điều kiện của Tri Tri như bây giờ, đến bà còn không sao chịu nổi tiếng tăm xấu kia, thì làm sao có người đàn ông nào tốt muốn cưới nó đây?

Nhưng thật sự nếu nghĩ phải gả con cho lão già trùm sò lưu manh, ngược lại trong lòng Tống Như Mi lại không thể chấp nhận, cho dù thế nào, nó cũng là con gái của bà và Chính Tắc, không cần điều kiện phải thật tốt, chí ít cũng phải là người của gia đình đứng đắn, bà thân là mẹ đẻ ra nó, coi như vậy là đã hết tình hết nghĩa.

Tri Tri kéo thân hình mệt mỏi về nhà, vừa nhìn thấy nét mặt của cô, vẻ mặt của Tống Như Mi vốn đang chờ đợi liền lạnh xuống, bà dựa lưng vào trên ghế dựa, đeo kính lên, ôn hoà nhìn lại nàng: "Con cũng cũng đừng có chọn chọn lựa lựa nữa, giống như mẹ đã bảo, chính là công việc đưa đồ ăn hôm trước con đã xem đấy, cũng khá tốt, còn có thể quen biết được nhiều người, không chừng sẽ có người coi trọng con, nhất định sẽ cưới con đấy !"

"Mẹ... công việc này người ta chỉ nhận nam giới." Tri Tri nhíu mày, bởi vì nơi này kinh doanh rất tốt nên khối lượng công việc rất lớn, vì thế nơi này được coi là nhà hàng nổi danh, nhưng lại chỉ nhận nam giới làm việc giao đồ ăn bán ở bên ngoài, cô cũng đã thử qua đó, nhưng nhà hàng lại không chịu nhận cô.

"Nam giới có thể làm, thì phụ nữ cũng có thể làm! Đã đến nước này, mày còn chọn lựa cái gì! Tao xem ra căn bản là mày không muốn đi làm, mới giả bộ nói như thế, rõ ràng là mày đã đáp ứng cái thằng đốc công Tôn kia rồi, chờ nó lấy mày về nhà hả, được lắm! Đỡ phải ở trước mặt tao làm chướng mắt!"

Từ ngày về nước, tính khí của Tống Như Mi đã biến đổi mạnh mẽ, dễ nổi giận, đặc biệt những lúc ở trước mặt Tri Tri, luôn luôn nói ra những lời tuyệt đối không có đạo lý.

Vành mắt Tri Tri đỏ lên, vùi đầu càng sâu, cằm ép sát tại nơi cổ áo T-shirt được giặt sạch sẽ trắng tinh, Tri Tri nhẹ nhàng gật gật đầu, cố nén nước mắt, nói: "Mẹ, mẹ đừng giận nữa, sức khoẻ của mẹ không tốt, bác sĩ đã nói, đừng để cho mẹ phát giận, con sẽ lập tức đi đến chỗ nhà hàng kia..."

Tống Như Mi nhìn thấy Tri Tri chỉ thấy một bụng tức giận, dứt khoát xoay mặt đi, ấn nút mở quạt điện, quạt được 2 phút liền vội vàng tắt đi, vì muốn tiết kiệm điện. Nhà Tri Tri có hai chiếc quạt điện nhưng hầu như không bao giờ dùng đến, chỉ vào lúc giữa trưa nóng nhất, mới có thể dùng vài phút.

"Còn không đi nấu cơm à, đứng lỳ ở đây để làm gì? Đừng bày ra đây cái bộ dáng ra vẻ điềm đạm đáng yêu, nhìn khiến cho người ta phát ghê tởm! Tao cũng không giống như cái lũ đàn ông ruồi bọ kia đâu!"

"Mẹ, mẹ muốn ăn gì, con làm cho mẹ ăn..." Tri Tri hoảng sợ, vội nói, nhanh chóng nén lại những giọt nước mắt sắp sửa trào lên ở trong hốc mắt, cô dè dặt cẩn trọng nhìn người mẹ nóng nảy dễ nổi giận của mình, trong lòng không chút oán hận, mà chỉ thấy đau lòng.

Nếu ba ba biết mẹ đã phải trải qua cuộc sống như vậy, mẹ đã già đi nhiều như vậy, nhất định ba sẽ rất đau lòng.

Trong nhà không có gương, Tống Như Mi không chịu soi gương, lại càng không cho phép Tri Tri được soi gương. Bà nói cô muốn đánh phấn trang điểm xinh đẹp chỉ để ra ngoài buông thả, quyến rũ đàn ông, cho nên đã đập vụn hai cái gương ở trong nhà đi. Bắt đầu từ ngày đó, Tri Tri không còn soi gương nữa, cô đã cắt phăng mái tóc dài để tránh phiền toái.

"Tao muốn ăn gì sao? Tao nghĩ muốn ăn đại tiệc, tao nghĩ muốn ăn bánh ngọt Ngũ Tinh ở khách sạn, mày mua cho tao được không?" Tống Như Mi bật cười lên một tiếng đầy bi thương, gương mặt già nua, tiều tụy, rốt cuộc không còn nhận ra được người đẹp có bộ dáng phong lưu của ngày xưa nữa rồi.

Tri Tri theo thói quen chỉ ra sức cúi đầu, lông mi chớp chớp run rẩy: "Mẹ, chờ con đi làm được phát lương, con sẽ mua cho mẹ ăn được không?"

"Tao không có phúc được hưởng cái mệnh ấy!" Tống Như Mi hừ lạnh một tiếng: "Đi nấu cơm đi thôi, nhớ dùng dầu mỡ tiết kiệm một chút, còn có thể nấu thêm được vài bữa cơm nữa."

"A... vâng, con biết rồi." Tri Tri vội vàng đáp lại, xoay người hướng về phía tận cùng của hành lang, đi đến nơi phòng bếp giản dị, đẩy cửa ra. Gian bếp lợp lá chứa đầy củi cành, ánh mặt trời chiếu qua khe hở rắc xuống những đốm nắng giống như những đồng tiền màu vàng, Tri Tri đứng lặng im một lát, giơ cánh tay lên xoa xoa nơi mắt, bước đi vào phòng bếp giống như chiếc lồng hấp kia...

Cùng mẹ ăn xong bữa cơm, thu dọn sạch sẽ phòng bếp, Tri Tri liền tranh thủ thời gian mẹ ngủ trưa, đi vào trong phòng ngủ lau rửa thân mình, thay quần áo sạch sẽ, sau đó đi ra khỏi cửa. Cô bắt xe buýt ngồi qua năm trạm dừng, sau xuống xe đi bộ mười phút để đến nơi nhà hàng bán cơm Trung Quốc.

****

"Tam Thiếu, người này thế nào?" Người đàn ông hơi khom người kính cẩn mở miệng, chỉ chỉ vào một cô gái đang đứng ở đằng xa cách bọn họ khoảng năm thước.

Người kia ngồi ở trên ghế sofa, có một đôi mắt đen bóng, những sợi tóc màu vàng nhạt mềm mại bao quanh lấy gương mặt vô cùng tuấn mỹ, nhưng trong đôi mắt thanh tú hẹp dài kia phần đuôi mắt lại mang theo một chút độc ác, tỏ rõ người đàn ông tuấn mỹ thanh tú đang ở trước mặt này cũng không phải người dễ chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.