Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 406: Chương 406: Nguy cơ của cái thai (4)




Xe nhanh chóng dừng ở cổng bệnhh viện Tĩnh Tâm.

Đã hơn năm năm qua rồi, quanh đi quẩn lại lại trở về với cái bệnh viện phụ sản quyền quý này. Từ sau khi trốn thoát khỏi vụ phá thai năm đó, Tường Vi không ngờ rằng, cô sẽ trở lại đây một lần nữa.

Bác sĩ làm một loạt kiểm tra, kiểm tra độ ổn định, siêu âm B, giảm đau…

Đợi sau khi xử lý xong tất cả, một người phụ nữ 50 tuổi đeo mắt kiếng, dáng vẻ hiền hòa đi vào trong phòng bệnh, trên tay cầm báo cáo, gật đầu với Hắc Diêm Tước một cái, sau đó nhìn Tường Vi đang nằm trên giường bệnh, ôn hòa hỏi: “Lần kinh nguyệt gần nhất là lúc nào?”

Tường Vi nhăn nhăn lông mày, cơ thể nghiêng nghiêng, ở trước mặt Hắc Diêm Tước, Tiểu Trạch và Tưởng Diệp nói những chuyện này, thật sự vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, trên mặt có chút ngượng ngùng ửng đỏ, hạ mắt xuống, trong lòng rất mong những người đàn ông này mau mau đi ra ngoài.

Vào lúc này Hắc Diêm Tước cố tình tỏ vẻ không hiểu ý cô, dịu dàng chăm sóc nói, “Không sao đâu, đừng nên xấu hổ với bác sĩ Mạch, bác sĩ Mạch là chuyện gia trong phương diện này.”

Anh thật là tốt bụng, vụ phá thai năm năm trước, cũng là nhờ bác sĩ Mạch sắp xếp, có điều Tường Vi còn chưa có cơ hội được gặp cái vị bác sĩ Mạch này, thì đã bỏ trốn mất dạng.

Sắc mặt Tường Vi có chút khó coi, cũng không hẳn là cô xấu hổ, mà là cảm thấy lúng túng, người đàn ông này từ trước tới giờ chưa bao giờ hiểu được lòng tự trọng của phụ nữ.

“Các người ra ngoài trước đi, có được không?”

Hắc Diêm Tước quay đầu lại nhìn chằm chằm Tưởng Diệp một cái, ý bảo tên oắt này nên thức thời, đây không phải là chuyện có thể đùa được.

Tưởng Diệp cũng ném trả Hắc Diêm Tước một cái trừng mắt, nhưng trong lòng hiểu rõ ràng, từ trước tới nay anh ta không phải là người đàn ông của Tường Vi, không thể làm gì khác là gật đầu một cái, “Tường Vi, anh đưa Tiểu Trạch ra ngoài trước nhé!”

“Mẹ, cố lên nhé!” Cậu bé vẫn đang đau lòng vị mẹ bị đau, giơ quả đấm nhỏ lên, động viên mẹ cố gắng.

Tường Vi cưng chiều mỉm cười, .. Tưởng Diệp lôi kéo Tiểu Trạch đang là lưu luyến không muốn rời.

Ngoái đầu lại nhìn, Hắc Diêm Tước lại vẫn cố tình không chịu đi ra, giống như anh mới là ông chủ của nơi này.

Mím môi, Tường Vi thôi không tranh chấp với người đàn ông cố chấp này nữa, nhìn ánh mắt chờ đợi của bác sĩ Mạch, còn đang chờ đợi câu trả lời cho vấn đề nhạy cảm này.

“Trừ đau bụng, có thấy xuất hiện những triệu chứng khác như chảy máu hay khó chịu không?” Những câu hỏi bén nhọn của bác sĩ Mạch liên tiếp kéo tới, Tường Vi có chút không chống đỡ nổi, cúi đầu, nhẹ nhàng nói, “Vâng, có.”

Bác sĩ Mạch lại hỏi thêm một câu, “Thời gian chảy máu, và lượng máu chảy?”

“Hôm trước, rất ít, chỉ một lát thôi.” Mặt Tường Vi có hơi bị nóng lên, cô vô cùng không quen việc trả lời những vấn đề này trước mặt người ngoài, giống như là tất cả riêng tư đều bị lôi ra trước ánh sáng, rất bất an.

Bác sĩ Mạch lại nhìn Tường Vi một cái, sắc mặt có chút ngưng trọng.

“Trong họ hàng của cô có ai có tiền sử mắc bệnh di truyền không?”

Tường Vi nhướn mày, cô không rõ lắm, ba mẹ cô đều mất sớm, trong nhà chỉ còn bà cô kia và cô là có quan hệ huyết thống, nhưng mà cơ thể cô vẫn luôn luôn khỏe mạnh mà.

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tường Vi, Hắc Diêm Tước đột nhiên nghiêm túc nói, “Ba cô ấy có vấn đề về thần kinh, tim mẹ cô ấy hơi yếu.”

Nghe xong những lời này, Tường Vi rất tức giận.

“Anh đừng có mà nhân cơ hội để vu oan cho ba mẹ tôi!”

Hung hăng căm tức nhìn người đàn ông này! Anh có lương tâm hay không vậy? Cho dù có hận người nhà họ Thẩm nhà cô, cũng đừng nên bới móc ngay lúc mấu chốt như này chứ? Với lại, anh đã giết ba mẹ cô để báo thù rồi còn gì?!

“Vi, sao anh lại nói đùa với em trong những lúc như thế này chứ? Bác sĩ Mạch, rốt cuộc là cô ấy bị sao vậy? Hãy nói cho tôi biết!”

“Ừhm, cô ấy có thai 11 tuần, tốt nhất là có thể cung cấp bệnh sử gia đình cho tôi, các vị cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần.” Bác sĩ Mạch nghiêm túc trả lời, ghi chép vào.

“Có thai?” Hắc Diêm Tước mở to mắt.

Cõi lòng Tường Vi chìm xuống… Suy đoán của cô đã ứng nghiệm, chuyện cô không muốn đối mặt, cuối cùng cô cũng đã bắt buộc phải đối mặt.

Ánh mắt bác sĩ Mạch lạnh buốt, theo bản năng cô nắm chặt quả đấm, “Bác sĩ, có vấn đề gì ngài cứ nói thẳng đi…”

Bác sĩ Mạch gật đầu một cái, “Nhín báo cáo siêu âm B, cô không mang thai ngoài tử cung, nhưng cô đã bị đau bụng cộng thêm hạ thân bị ra máu, có thể coi là một tín hiệu báo trước việc bị sảy thai.”

Sắc mặt Hắc Diêm Tước buồn bã, nhỏ giọng hỏi, “Bà nói… cô ấy…”

Anh còn chưa tỉnh táo lại từ nỗi mừng vui khôn tả, thật sự không dám tin vào sự thật này! Mới một giây trước được biết mình sắp được làm ba, một giây sau, bác sĩ tuyên bố đứa trẻ phải đối mặt với nguy cơ như vậy!

Bác sĩ Mạch nhìn báo cáo kết quả không được lạc quan lắm trong tay, nhăn mày nói, “Có điều, cho dù đây là dấu hiệu cho thấy xác suất sảy thai, nhưng mới ở mức 0.8, người phụ nữ vẫn có thể giữ được cái thai. Nhưng do bệnh nhân đã xuất hiện dấu hiệu đau bụng và chảy máu, tốt nhất là bây giờ chúng ta nên tiến hành trị liệu để giữ cái thai. Bệnh nhân phải được thoải mái, tích cực phối hợp, chủ yếu nhất là phải nằm trên giường nghỉ ngơi, hạn chế hoạt động, tránh bị kích thích.”

Tường Vi cúi đầu, không biết là có cảm giác gì nữa. Thật ra thì, lần cùng anh đi lên núi kia, cô có dự cảm đã có đứa bé rồi. Có điều… Cô nghĩ một cách đà điểu, có khi không phải đâu, cũng mong là không phải, bởi vì cô thật sự không có cách nào lần nữa đối mặt với một đứa trẻ nhà họ Hắc.

Cho tới hôm trước bị đau bụng, hạ thân chảy máu, cô mới hiểu ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này, nhưng trong lòng quặn đau, ngay từ đầu đứa bé này đã không được chúc phúc, cô vốn đã định cứ như vậy cho sảy….

Nhưng có phải ông trời đã biết được thỉnh cầu tà ác này của cô, cho nên mới đưa tới hậu quả như lúc này đây?

Hắc Diêm Tước nắm chặt tay Tường Vi, trong lòng có lẽ còn nóng nảy hơn cả Tường Vi, chỉ cần một giây, trong lòng anh đã hoàn toàn tiếp nhận đứa bé này, giống như đã xác nhận đứa bé này là của anh, là một phần sinh mạng anh, cho nên việc cứu vãn tính mạng nhỏ bé này là việc duy nhất giờ phút này anh phải làm, “Bác sĩ, bất kể như thế nào, xin bà nhất định phải giúp cho mẹ con cô ấy mẹ tròn con vuông.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.