Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 475: Chương 475: Nắm chặt tay, không xa cách (3)




Tầm mắt của Tường Vi chỉ thấy được khuôn mặt nhìn nghiêng của anh ta.

Tước ...

Không phải, là người đàn ông nhìn nghiêng giống Tước cô đã thấy trong xe Porsche ngày trước!

“Triển, Diệc, Tường!”

Hắc Diêm Tước nghiến răng phun ra ba chữ!

Lập tức làm cho Triển Diệc Tường cười to!

“Tôi biết mà, lão Hắc quả nhiên con mắt tinh tường nha, cho dù tôi có đeo mặt nạ da người, anh vẫn nhìn ra tôi là ai!”

Nói xong, Triển Diệc Tường cười to lột lớp da trên mặt ra, lộ ra gương mặt tươi cười cực kỳ âm hàn!

“Ha ha ha .... Lão Hắc, thật là đã lâu không gặp!” Giọng Triển Diệc Tường lộ ra sự nguy hiểm, thật vậy, hắn ta sống lại, là vì thù hận!

“Lão vua Saudi già kia quả nhiên vẫn thả cho mày một con ngựa!” Hắc Diêm Tước lạnh giọng trách, anh đã đánh giá thấp năng lực của con gián Triển Diệc Tường này! Đánh không chết! Kỳ lạ là lúc xưa rõ ràng quốc vương Saudi đã xác nhận Triển Diệc Tường tự sát rồi, vậy thì là Triển Diệc Tường giả chết, hoặc quốc vương Saudi đã lừa anh! Nhưng mà, anh thà tin vào vế sau, bằng vào thế lực của quốc vương Saudi, Triển Diệc Tường được bình yên vô sự là chuyện không thể nào, trừ phi có người cố tình làm chuyện lừa gạt.

“Ha ha ha, sao nào? Thất vọng lắm? Biết tại sao không?”

Triển Diệc Tường tà ác cong khóe môi, bước tới, nhặt lên một cây gậy gỗ to và dài, vẻ mặt hung ác nham hiểm đi tới, chậm rãi dừng bên Hắc Diêm Tước: “Có muốn thử cảm giác bị gậy quật không? Ngày đó mày đã đánh tới nghiện nhỉ? Hôm nay đến lượt tao thử xem nào!” Trong mắt hắn hiện lên chút sợ hãi, món đòn hiểm của lão Hắc ngày đó ở Saudi, thật đúng là cả đời hắn khó quên!

“Không ...” Tường Vi hoảng sợ nhìn Triển Diệc Tường, cũng nhớ lại tình cảnh ngày đó, cô khó mà tưởng tượng, Mai Linh và Triển Diệc Tường hận Tước tới vậy, thì sẽ dùng thủ đoạn kinh khủng gì đối phó anh? Nhưng chắc chắc kết quả chỉ có một, anh sẽ gặp nguy hiểm ...

Triển Diệc Tường đưa mắt nhìn Tường Vi ở phía sau Hắc Diêm Tước một cái, xấu xa cong môi cười: “Hoặc là, mày để cho con đàn bà của mày chịu thay mày, hoặc chỉ cần mày cầu xin tao, thấy thế nào?”

“Chết tiệt! Mày dám đụng vào cô ấy!” Trong lòng Tước thất kinh, sợ Triển Diệc Tường gây chuyện bất lợi cho Tường Vi.

Nếu chỉ có một mình anh, cho dù có bị treo lên, anh tin mình vẫn sẽ đối phó được tất cả đám áo đen này, nhưng mà Tường Vi đang bị trói ở sau anh, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ, sợ rằng một chút bất cẩn sẽ làm cho cô bị thương!

“Chậc chậc chậc! Thật là không hiểu được mày nha lão Hắc ... Ngày xưa cô ta bị Doãn Chiếu Thiên bắt cóc, dùng lửa châm vào tay mày cũng xem như không nghe không thấy cơ mà, hôm nay quả là khác biệt nha, thật đáng lo đấy, cuối cùng cũng có điểm yếu, phải không? Ha ha ha ...” Triển Diệc Tường cười ha hả, “Nhưng mà, tao đã sớm đoán được, tuy rằng năm đó trước mặt người ngoài mày bất động thanh sắc, nhưng sau lưng thì nhanh chóng phái người san bằng vây cánh của Doãn Chiếu Thiên, làm cho bọn họ từ đó về sau không thể sống yên trong hắc bạch lưỡng đạo (cả hai giới xã hội đen và xã hội thường)! Đây mới là mày, lão Hắc, ở bên ngoài thì giả bộ chẳng để ý ai, nhưng thật ra đã dậy sóng lớn! Ha ha ha ...”

“Triển Diệc Tường, mặc dù lúc bé chúng ta gặp nhau không nhiều lắm, nhưng cũng không tới mức làm cho mày hận tao tới vậy chứ ...”

Bịch!

Còn chưa nói xong, Triển Diệc Tường lập tức hung hăng quật một gậy lên đầu Hắc Diêm Tước! Máu túa ra, chảy qua vầng trán, nhiễm đỏ quần áo!

“Tước ... anh có sao không? Triển Diệc Tường, van xin anh hãy buông tha cho chúng tôi được không? Nếu anh là vì lần trước tôi đâm anh bị thương mà canh cánh trong lòng, thì tôi cho anh đâm lại, chỉ cần anh buông tha cho chúng tôi ...”

Một gậy này của Triển Diệc Tường, đập lên đầu Tước gần như đã làm cô hỏng mất!

Nhưng mà cô không nhìn thấy anh được, quay lưng về phía anh, cô không thấy được vết thương của anh, lo lắng hỏi: “Tước ... Tước ...”

“Vi, anh không sao! Em đừng cầu xin hắn! Hắn hận anh là có lý do, hắn không nói ra, là vì trong lòng hắn ta cũng không vui vẻ gì đâu!” Máu tươi ướt đẫm trán, chảy xuống khuôn mặt tuấn tú của Tước, anh không nhăn mặt dù chỉ một chút, châm chọc nhìn Triển Diệc Tường, như muốn nói hành vi đùa cợt ti tiện của mày, vĩnh viễn chỉ như một thằng hề thôi!

Bịch!

“Hự...” Tước kêu một tiếng, cái bụng săn chắc ăn một gậy mạnh!

“A .... Tước ... đừng mà....” Tường Vi có thể cảm nhận được sức mạnh của một gậy đó, trong lòng cô đau khổ, hai mắt mờ sương.

“Ha ha ha ... Đúng vậy! Không được vui vẻ! Nhưng mà, Hắc Diêm Tước, tao xem mày kiêu ngạo được tới khi nào?”

Chợt con ngươi âm trầm của Triển Diệc Tường đột nhiên thu lại, vung cái gậy lên, nhắm ngay vào Hắc Diêm Tước vung một gậy!

Tước cố nén không phát ra âm thanh gì, ánh mắt sắc bén cự lại ánh mắt điên cuồng của Triển Diệc Tường, cắn chặt răng, rống to: “Tóm lại là mày muốn cái gì?”

“Tao muốn cái gì? Tao nói cho mày biết, tất cả nhà họ Hắc vốn thuộc về tao!” Hắn ta gầm thét điên cuồng, như đã phát khùng vung cái gậy, từng nhát từng nhát vụt lên người Tước!

Không chút lưu tình, mỗi một gậy càng lúc càng hung mãnh, mỗi lần vung gậy, trong tầng hầm tối tăm phát ra từng chặp tiếng vang, cứ như muốn lấy mạng Tước!

Hắn ta điên thật rồi, như đã mất trí, đem nỗi đau của cái ngày bị Tước quật gậy, từng gậy từng gậy trả lại trên người Tước!

“Không phải mày muốn biết tại sao quốc vương Saudi không giết tao à? Vậy để tao nói cho mày biết, bởi vì ông ta thẹn với mẹ tao! Bởi vì ông ta sẽ không để cho mày hại chết em trai mày, ha ha ha ...”

Triển Diệc Tường điên cuồng cười to, cái gậy thấm đầy máu thịt của Tước, thê thảm không nỡ nhìn ...

“ ... Em trai?” Tước chịu đựng nỗi đau thể xác, trong ánh mắt là nỗi kinh ngạc.

“Không sai! Tao chính là nghiệt loại mà người cha cầm thú của mày đã gieo xuống! Ha ha ha ...”

Tường Vi khóc không thành tiếng, mỗi một gậy quật lên người Tước, đều chẳng khác gì quật lên người cô, đau đớn như muốn chết đi!

Triển Diệc Tường lại là em trai Tước? Cái quái gì vậy? Em trai lại đối xử tàn nhẫn với anh trai như vậy ... Trời ạ, này là kiểu người thân gì vậy?

“Không thể nào! Ba tao tuyệt không thể làm ra chuyện như vậy!” Tước không tin, Triển Diệc Tường là con ba anh, anh không tin ba anh sẽ làm ra loại chuyện như vậy với em gái của mẹ anh.

“Nếu như có thể, tao cũng chẳng muốn làm an hem với loại người như mày.” Triển Diệc Tường hung hăng quật một gậy, trong mắt là sự điên cuồng, “Là mày, là người ba không bằng cầm thú của mày đã hại mẹ tao phải chịu khổ, làm hại tao phải chịu khổ từ bé! Nếu như không phải là năm đó ba mày uống rượu say nhầm lẫn mẹ tao thành mẹ mày, thì làm sao lại có tao trên đời? Đáng hận là, ba mày lại hèn nhát không dám nhận trách nhiệm, trong mắt chỉ có mỗi mình mẹ mày, vậy thì mẹ tao phải làm sao? Tao ra đời không được ba năm, đã vội vã cùng mẹ tao và dì tới nhà Tả Đằng, mày tưởng tao ở nhà Tả Đằng thì được sung sướng hơn sao? Bọn họ từ đầu tới cuối chỉ coi tao là người làm! Tao có năng lực thì sao? Cũng chỉ là một đứa con hoang!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.