Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 441: Chương 441: Lễ cắt băng sóng gió (2)




Mỹ Nhi thái độ kiêu ngạo đi tới bên cạnh Triết, đưa mắt nhìn Tường Vi còn chưa kịp tỉnh táo lại và sắc mặt vẫn đang tái nhợt, khóe miệng khẽ cong nói: “Triết Dã, sao bên ngoài vẫn còn ồn àovậy? Sắp cắt băng rồi, bảo vệ vẫn chưa chỉnh đốn lại trật tự sao?”

“Ừ, không sao, được chú ý là hiện tượng tốt.” Triết Dã nhìn lướt qua đám nhân viên đang là bận rộn làm việc bên trong cửa hàng kinh doanh độc quyền, “Đã chuẩn bị xong hết chưa? Mỹ, em đưa Tường Vi vào trong thay quần áo đi, anh đã đặc biệt để lại một bộ cho cô ấy, chính là cái hộp giấy màu trắng buổi sáng em thấy đấy, đang để trong phòng nghỉ ngơi ở tầng trên.”

“Mỹ Nhi khẽ cau mày, gật đầu đồng ý, mang Tường Vi đi tới phòng nghỉ ngơi, vừa đi tới đó đã lấy cái hộp giấy đó ra, vừa nói với Tường Vi: “Không phải là có thai sao? Sao bộ dạng lại gầy gò yếu đuối tới mức này? Cô tới đây Tước biết không?”

Tường Vi nhìn Mỹ Nhi một cái, thành thật lắc đầu, “Anh ấy không biết, là tôi đột nhiên muốn tới, cũng xin chúc mừng cô đã trở thành người phát ngôn cho ‘Ny Thường’.”

Trong chớp mắt Mỹ Nhi thoáng tính toán, lạnh lùng kéo khóe miệng, “Cảm ơn. Tôi cũng chúc cô và Tước được cùng nhau tới đầu bạc.”

Khuôn mặt Tường Vi đỏ lên, lần đầu tiên nhận được lời chúc phúc lúng túng như này, bởi vì câu chúc này lại phát ra từ miệng kẻ tình địch Mỹ Nhi, “Ừhm… cảm ơn cô, xem chừng quan hệ của cô và Triết… ha ha, bất kể có thế nào, cũng chúc cô sớm ngày có được hạnh phúc.”

“Lời khách sáo cũng chẳng cần nói nhiều, cô hãy thay bộ lễ phục trước đi.” Mỹ Nhi mở cái hộp màu trắng ra, đưa bộ lễ phục màu vàng kim ở trong cho Tường Vi, chỉ chỉ vị trí phòng thay đồ.

“Được, để tôi đi thay xem.” Tường Vi hiền hòa gật đầu một cái, nhận lấy bộ lễ phục tao nhã màu vàng kim làm bằng tơ lụa, trong lòng không khỏi đột nhiên có chút căng thẳng. Cô khẽ cười một tiếng, lơ nó đi.

Đôi mắt hẹp của Mỹ Nhi chăm chú nhìn bóng lưng Tường Vi, do nguyên nhân mang thai, lưng cô cực kỳ ưỡn thẳng, đường cong mềm mại nhìn một cái không sót gì, người phụ nữ này, ngay cả khi có thai cũng vẫn đẹp không gì sánh được! Một ngày nào đó cô ta nhất định sẽ lột tấm mặt nạ này của cô ra, xem xem cô còn có bản lĩnh gì mà vênh váo!

Tường Vi đi tới phòng thay quần áo, đóng cửa lại, bắt đầu chuẩn bị ăn mặc một phen vì Triết, buổi cắt băng khai trương hôm nay Triết Dã đã tổ chức rất long trọng, cô muốn giúp đỡ hết mình, coi như là đền bù lại sai lầm trước đây, thay Tước bồi thường cũng được, vì chính cô cũng được, tóm lại là bọn họ từng làm tổn thương Triết Dã, người vô tội nhất. Về tình về lý đều nên làm như này.

“Sao, bộ đồ có vừa không?” Mỹ Nhi ở bên ngoài hỏi.

“Ừhm… cũng tạm được.”

Tường Vi nhỏ giọng đáp lại, cũng may là bộ lễ phục này không thiết kế đai lưng, làn váy rộng thùng thình kéo dài tới gót chân, có hương vị như nữ thần Athena, có điểu cái bụng nhô lên của cô vẫn hơi lộ ra, người vô tâm sẽ nghĩ là chắc do cô béo ra, nhưng người kỹ tính chỉ cần nhìn một cái là biết cô đang có bầu.

“Có thể nhanh lên không, lễ cắt băng sắp bắt đầu rồi.” Mỹ Nhi thúc giục, khóe môi cong nên thành nụ cười mờ ám.

“Ừ, còn túi xách của tôi…” Tường Vi nhìn rõ rằng bộ đồ này phối cùng với găng tay, do dự xem có nên xách túi trên tay không.

“Để đây một lúc đã, lát nữa cắt băng xong rồi cô quay lại lấy.”

“Ừ, được rồi.”

Tường Vi lấy điện thoại di động trong túi xách ra, đưa mắt nhìn đồng hồ, gần mười giờ, tin chắc chẳng bao lâu nữa con sư tử nóng nảy kia sẽ bắt đầu những cuộc gọi đoạt mệnh liên hoàn, cô hơi do dự, sau đó đặt điện thoại vào trạng thái máy bay, rồi thả nó trở lại trong túi xách. Xoay người, nâng làn váy thật dài lên, cẩn thận từng li từng tý đi theo Mỹ Nhi xuống lầu.

Buổi lễ cắt băng, một khung cảnh tràn ngập tiếng pháo nổ! ‘Ny Thường’ xâm nhập thị trường châu Á, là chuyện lớn thu hút nhiều giới, đối mặt với vài trăm hãng truyền thông lớn vây quanh cửa hàng kinh doanh độc quyền, Triết Dã tư thái sáng láng, phong độ ôn hòa thân sĩ, cộng thêm mặt mũi trẻ trung đẹp trai, đã thu hút không ít sự chú ý của giới truyền thông.

Triết Dã tay trái khoác tay Mỹ Nhi, tay phải nắm tay Tường Vi, cùng mấy vị trứ danh nhân sĩ cùng nhau xuất hiện trước mấy khay ruy băng đỏ, đèn flash lập tức lóe lên.

Khi Tường Vi mặc một bộ lễ phục vàng kim lộ vai, như một nữ thần xuất hiện trước mặt công chúng làm toàn trường xôn xao…

“Thẩm tiêu thư, xin hỏi hôm nay là ngày cô tái xuất sao?”

“Đẹp quá, Thẩm Mạn Vi mới thật sự là người mẫu số một.”

“Thẩm Mạn Vi, tôi yêu cô!”

….

Trong đám người đã bắt đầu xuất hiện cái loại âm thanh, Tường Vi có hơi lúng túng, cô không ngờ sự xuất hiện của mình sẽ làm cho nhiều người chú ý như vậy.

Mỹ Nhi cũng nghe thấy những lời đó, sắc mặt từng chút một trắng xanh, cánh tay đang khoác tay Triết Dã không khỏi dùng sức xiết lại, Tường Vi con tiện nhân, tại sao đi tới chỗ nào cũng cướp đi danh tiếng vốn thuộc về cô ta? Cô ta không cam lòng! Nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào.

Triết Dã hiền hòa gật đầu với mọi người một cái, nhỏ giọng an ủi Tường Vi: “Em xem, vẫn có bao nhiêu người nhớ mãi không quên em, năm đó em đã tạo ra kỳ tích, đến nay vẫn không có ai thay thế được, nếu không phải vì có quá nhiều chuyện xảy ra, anh thật sự hy vọng có thể một lần nữa mời em làm người phát ngôn cho ‘Ny Thường’.”

“… Triết Dã, chuyện quá khứ, thật sự rất xin lỗi…” Tường Vi nhỏ giọng, bất đắc dĩ cười khổ.

“Đừng nhắc những chuyện không vui nữa, anh muốn em cười thật xinh đẹp trong hôm nay, được không?”

Ánh mắt Triết Dã dịu dàng, rơi vào trong mắt Mỹ Nhi, biến thành một cái gai màu trắng sắc lẹm, cô ta híp mắt lại, lôi kéo cánh tay Triết Dã, khẽ cười nói: “Đã bắt đầu rồi, người dẫn chương trình đã đọc diễn văn.”

Triết Dã gật đầu một cái, nhận lấy mấy cái kéo từ người lễ tân, phát cho Tường Vi và Mỹ Nhi mỗi người một cái.

Mười giờ sáng nắng ấm, một khoảng nắng ấm giữa khu phố phồn hoa náo nhiệt này, Tường Vi nắm chặt chuôi kéo, nhìn đám người vây chặt chung quanh, lại cúi đầu nhìn dây lụa đỏ đã được thắt hoa trước mặt, đột nhiên trái tim bất an thình thịch nhảy lên.

Mỗi vị tham gia cắt băng đều đã nhận được kéo và đã sẵn sàng, rối rít chờ đợi khẩu lệnh của Triết Dã.

Triết Dã hít sâu một hơi, đang muốn cất tiếng tuyên bố cắt băng thì bỗng chốc, trong đám người vang lên một chặp tiếng la hét kịch liệt___

“Được đấy, được đấy, sắp cắt hoa hồng rồi, tôi muốn giấu hoa hồng, tôi thích nhất giấu hoa hồng a!” Một người đàn ông mặc quần áo lôi thôi hề đột ngột nhảy ra từ trong đám người, hua tay múa chân kêu gào, cười đến sung sướng.

Triết Dã cau mày, ý bảo bảo vệ đưa tên ăn xin này ra chỗ khác, tránh khỏi việc xảy ra rủi ro.

Bảo vệ hiểu ý ngay, lập tức vội vàng tha lôi tên ăn xin điên điên khùng khùng đi, tên ăn xin vẫn lầm bẩm một mình, “Tôi muốn giấu hoa hồng, giấu hoa hồng nha!”

Xôn xao nho nhỏ bị dẹp yên, lúc này Triết Dã mới cầm cây kéo lên, cất giọng trầm bổng du dương, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói___

“Cảm tạ các vị khách quý, đã tới tham dự lễ khai trương cửa hàng kinh doanh độc quyền ‘Ny Thường’. Hôm nay trở về, là một khởi đầu mới. Tôi cam kết, ‘Ny Thường’ sẽ vẫn là thương hiệu chất lượng cao, sẽ không ngừng kiên trì cố gắng, sáng tạo phát triển, chúng tôi tin rằng, có thực lực, ở trong khó khăn mới tạo ra sự nghiệp, có kỳ tích, vì cuộc sống tuyệt vời và sự khác biệt cho những khách hàng của ‘Ny Thường’! Cảm ơn mọi người!”

Nhất thời vang lên một chặp tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ăn mừng ‘Ny Thường’ đã vượt qua thời gian năm năm, vượt qua lời đồn đại Thẩm Mạn Vi uổng mạng ở vịnh Tokyo, có lẽ còn trải qua nhiều chuyện khác nữa mà chẳng ai biết rõ, cuối cùng cũng trở lại một lần nữa, vẫn thấy xúc động.

“Vậy thì, chúng ta hãy chứng kiến cho ‘Ny Thường’, các vị khách tôn quý tham gia cắt băng, xin hãy cầm lấy cây kéo trong tay, ủng hộ cho ‘Ny Thường’ hôm nay.”

Triết Dã vừa dứt lời, mấy vị khách quý cầm kéo, gần như chạm vào tơ lụa thượng hạng màu đỏ….

Tường Vi không khỏi run rẩy, nhìn mấy người khách đứng bên Triết Dã không hề do dự đã cắt xong băng, cô chợt có chút không xuống tay được.

Chuyện cũ hiện về trong đầu óc rõ mồn một, nhớ tới đêm ‘mạn đà la đẫm máu’ rung động đó, nhớ tới ‘dải ngân hà’ kinh ngạc đêm đó…. Nếu như không phải ‘Ny Thường’, nếu như không phải Dick, có lẽ cho tới bây giờ cô vẫn là một kẻ tóc tai bù xù, là một con vịt xấu xí không dám lấy mặt thật đi gặp ai…

Thì ra quá khứ đã khắc sâu trong đầu óc biết bao nhiêu, lòng cô buồn bã, vì sao mâu thuẫn giữa Tước và Triết càng lúc càng sâu?

Nếu như trong lòng có trăm nghìn mối kết, có thể nào giống như dây lụa đỏ thẫm trước mắt này, một nhát kéo là có thể cắt bỏ 3000 phiền não, thì tốt biết mấy!

Tường Vi vừa nghĩ ngợi, vừa chuẩn bị đưa kéo___

Đoàng!

Một tiếng vang thật lớn, chỉ một tiếng nổ nghe như tiếng pháo đốt nổ tung vang lên.

“A___”

“A___”

Đột nhiên tiếng kêu lớn phá vỡ khung cảnh buổi lễ!

Tường Vi còn chưa kịp phản ứng, ngay lúc cái kéo vừa chạm vào dây lụa cổ tay liền có một cảm giác tê dại một hồi, ngay sau đó là tiếng cái kéo rơi xuống đất!

Ầm! Ầm!

“Cứu mạng với, cứu mạng với!”

Tường Vi trố mắt, trơ mắt nhìn mấy người bên cạnh lập tức ngã xuống, ngay cả Triết Dã cũng quay đầu lại nhìn cô một cái đầy khổ sở, “Tường Vi….” Rầm một tiếng, thân thể cao lớn sóng xoài ra sàn nhà!

“A…” Toàn trường lập tức hỗn loạn.

Tường Vi hoảng sợ nhìn mấy vị khách đã ngã xuống, dây lụa đỏ rơi trên mặt đất đang xèo xèo cháy, cảm giác giống như dây điện đang cháy, phát ra tia lửa rực rỡ và mùi thuốc súng nồng nặc.

“Mọi người lui ra! Trên ruy băng có điện!”

“Gọi xe cấp cứu đi!”

Trong đám người có người hô to, hiện trường nhất thời loạn thành một đoàn.

“… Triết Dã….” Tường Vi run giọng, cảm giác tê liệt thật lâu sau mới thuyên giảm, cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt tái nhợt như bụi của Triết Dã, cô bị dọa sợ kinh khủng.

Triết Dã như đã bị dòng điện vạn vôn xuyên qua, thân thể không chút sức lực mà nằm trên sàn nhà, chỉ còn mở được đôi mắt, một ánh mắt vẫn không chớp dùng hết sức lực cuối cùng để nhìn Tường Vi.

“Triết Dã, anh đừng làm em sợ! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao ruy băng lại có điện?” Tường Vi hốt hoảng hỏi, tay bắt đầu đè lên ngực Triết Dã, làm các kiểu sơ cấp cứu khác nhau, dùng hết sức ép tim ngoài lồng ngực, “Anh nhất định phải chịu đựng, Triết Dã. Thật vất vả mới thấy ngày ‘Ny Thường’ lấy lại vinh quang, thật vất vả mới thấy anh khôi phục lại thần thái thường thấy, anh nhất định phải chịu đựng, Triết Dã, Triết Dã…”

Cô luống cuống, nhìn lướt qua những người tham gia cắt băng còn lại, trừ bỏ cô vì chậm chạp không xuống kéo mà thoát một kiếp, những người còn lại đều nằm trên mặt đất, người nào nghiêm trọng thì từ chi bị đốt cháy, Mỹ Nhi nằm trên mặt đất cũng không may mắn mà thoát được.

“Tôi xin các người, mau tới cứu người có được không, tôi cầu xin các người!” Tường Vi lo sợ hét lên với đám người. Ngay sau đó, lục tục có người tới giúp đỡ.

Dò hơi thở càng lúc càng yếu đuối của Triết Dã, nước mắt cô rối rít chảy xuống, cô không muốn lại mất đi thêm một người nữa, Triết Dã từng là người đối xử với cô tốt nhất, ông trời xin ông đừng tàn nhẫn như vậy, đừng mang Triết Dã đi…”

“Triết Dã, hãy chịu đựng có được không, không sao đâu, bác sĩ sẽ tới ngay lập tức, Triết Dã!”

Triết Dã dùng hết sức lực toàn thân, trong miệng nặn ra mấy chữ thều thào, “…. Tường …Vi … thật…. là … nhớ ….em….lần…nữa…được…. gặp….em…. thật …tuyệt…”

Thậm chí anh ta còn muốn cười nữa, như lần đầu tiên anh ta gặp gỡ cô vậy, anh ta vừa gặp cô đã thấy yêu, thế gian này không có ai khác có thể làm cho anh ta khuynh tình như vậy, anh ta vẫn luôn nghĩ đều đã qua rồi, anh ta chỉ có thể giữ những ký ức đẹp mà thôi, đã xác định rằng, không thể tiếp tục để giấc mộng hão huyền kia hủy diệt bản thân nữa, không thể chịu đựng được việc nữ thần của trái tim bị phá hủy….

“Triết Dã, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”

Cô hiểu rằng, trong quá khứ anh ta đã không oán không hối mà bỏ ra vì cô, nhưng đã bị Tước tàn nhẫn bóp chết nữ thần thánh khiết nhất trong lòng anh ta, đã dồn nén trong lòng nhiều năm, Triết Dã chưa bao giờ buông bỏ được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.