Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 407: Chương 407: Chôn theo




“Hắc tiên sinh ngài hãy yên tâm, đây là chức trách của tôi mà, tôi sẽ cố hết sức. Tôi đi trước thu xếp vài thứ, lát nữa tôi sẽ trở lại châm cứu ổn định thai nhi cho cô ấy.” Nói xong, bác sĩ Mạch xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Hắc Diêm Tước không biết là mình nên thấy buồn hay vui nữa, dịu dàng vuốt tóc Tường Vi một cái, đáy mắt có chút kinh ngạc, kích động, phức tạp, mơ hồ đè nén, bở môi cương nghị lơ đãng cong lên một đường cong nhỏ, cái cằm mỏng lạnh tiết lộ sự run rẩy nhè nhẹ, đầu ngón tay ấm áp, vừa định chạm vào gương mặt tái nhợt của Tường Vi ___

“Đừng có chạm vào tôi!”

Lại bị cô nhanh chóng xoay mặt, lạnh giọng cự tuyệt.

Ngón tay lần nữa dừng trong không trung, sắc mặt anh hoảng hốt, nhưng nhanh chóng trở nên ôn hòa, “Đừng ương bướng nữa, bác sĩ nói em không thể chịu thêm kích thích nữa, cho nên, em hãy tỉnh táo lại, nghe anh nói hết.”

“Nghe anh nói xấu ba mẹ tôi sao? Nếu quả thật như lời anh nói, vậy tại sao Tiểu Trạch không có chuyện gì?”

Bờ môi Tường Vi không có lấy một tia máu, cho dù có cắn phá bờ môi đó tới thế nào, nó vẫn phiếm một màu trắng thê lương, đôi mắt ngập nước cụp xuống, toát ra một ít hơi nước mỏng nhạt, lại tươi sáng lạnh lẽo, nếu như ngụy trang có thể khiến cho nỗi thù hận khắc sâu hơn, thì cô sẽ không chút do dự làm như vậy…

“Cho dù là có bị di truyền thì cũng chưa chắc đã là 100%, Tiểu Trạch là trường hợp may mắn. Còn bây giờ đứa bé này sẽ không thoát khỏi nguy hiểm.” Ngón tay Hắc Diêm Tước rất ấm, nắm chặt ngón tay xanh xao của Tường Vi, dùng sức vừa phải, không làm đau cô, cũng không cho cô vùng ra được, “Đối với chuyện ba mẹ em, anh chỉ có thể nói xin lỗi, anh sẽ không tùy tiện hứa hẹn với em, nhưng chuyện này anh có thể.”

“Hứa hẹn? Hứa hẹn của anh quá đáng sợ, mặc xác anh muốn gì, những gì anh cho, tôi đều không nhận nổi!”

Trong lòng co rút đau đớn, nhớ tới ba lời thề khắc cốt ghi tâm kia, ba lời hứa hẹn, liền dâng lên từng trận khó chịu, rợn cả tóc gáy. Người đàn ông này thật đáng sợ, anh muốn cướp đi, muốn hủy diệt, chưa từng thèm để ý tới nguyện vọng của người khác, không hỏi nguyên nhân, cũng không giải thích, tùy tâm tùy ý.

“Vậy thì em hãy nghiêm túc nghe cho anh! Đứa bé này___”

Anh không muốn dọa tới cô, nhưng cô nhiều lần không chịu nghe anh giải thích, điều này làm cho anh muốn nóng nảy!

Ngược lại, thái độ của anh mềm mỏng hơn, sợ hù dọa hai mẹ con. Một bàn tay khác nhẹ nhàng phủ lên trên bụng cô, cách tấm chăn mỏng, vẫn vẫn có thể cảm nhận được cơ thể dưới lớp chăn mỏng đang run rẩy, lần đầu tiên, anh không cách nào hình dung cái cảm giác máu mủ của mình đang dần thành hình, tay anh rất nhẹ, sợ không cẩn thận sẽ đè lên đứa trẻ yếu ớt kia. Nếu anh biết, cảm xúc sẽ như giây phút này, năm năm trước, có lẽ anh sẽ không tàn nhẫn như vậy buộc cô bỏ đứa bé đi.

“Cho dù là như thế nào, anh sẽ làm cho đứa trẻ này bình an ra đời. Huống chi, đứa bé phải theo họ anh, anh tuyệt đối không cho phép em gả cho người đàn ông khác.”

“Ngạc nhiên chưa, anh cư nhiên nhận đứa trẻ này là của anh!”

Cô cười lạnh, không thể phủ nhận, trong đáy lòng lạnh lẽo đang dâng lên một xíu ấm áp, cô nghĩ là với tính cách anh, chắc chắn sẽ chất vấn sự tồn tại của đứa bé này, dù sao trong một tháng ở Ả-rập Saudi, cô có qua lại với ai không, anh vốn chẳng hề hay biết.

Anh giận quá hóa cười. Bờ môi gợi cảm kéo lên một đường cong xinh đẹp, người đàn ông này, cho dù trong tình trạng tóc tai xộc xệch, râu ria chưa cạo, cũng có thể nở nụ cười tuấn lãng như thế, hàm răng trắng bóng đều đặn, dưới ánh sáng như phát sáng lên, giống như mấy vai nam chính trong phim Hàn, nụ cười kia còn có sức hấp dẫn hơn cả chính khuôn mặt anh.

Khẽ nhướn mày, giọng nói thu hút như một khối nam châm, cong môi, chậm rãi nói: “Do hận anh, có lẽ em sẽ lấy Tưởng Diệp hoặc một người đàn ông nào khác, ví như Triết lúc năm năm trước. Nhưng tuyệt đối là em sẽ không mang thai con của người khác, ngoại trừ của anh đây!”

Hơi thở bá đạo, phất qua gương mặt cô, mang tới một cảm giác ấm áp, có mùi thuốc lá thơm thoang thoảng, lời nói của anh làm tim Tường Vi đập nhanh một hồi, anh dịu dàng, còn đáng sợ hơn cả khi anh tàn nhẫn, luôn luôn dễ dàng đánh tan phòng bị của cô, chạm thẳng vào đáy lòng cô!

“Nực cười!”

Nhớ tới vẻ mặt chán chường hôm đó của Triết, trong lòng không khỏi chua xót. Đó là sai lầm lớn nhất mà cô phạm phải trong cuộc đời này, đã cuốn Triết vào, tàn nhẫn biến người con trai dịu dàng như ánh mặt trời ấy thành một đống tro tàn.

“Buồn cười cũng được, đáng hận cũng được. Trực giác của anh nói cho anh biết, đứa bé này là của anh, bởi vì anh đã thấy được sự giãy dụa trong mắt em, chỉ có đứa bé của anh, mới làm cho em khổ sở như vậy. Nhưng….” Anh ngừng lại, nặm chặt cánh tay nhỏ bé của cô, “Anh vẫn phải nói, tai nạn giao thông của ba mẹ em, là do một tay ba em sắp đặt…”

Kinh ngạc thở dốc một mạch, Tường Vi không khỏi trợn to đôi mắt trong suốt, ….”Làm sao mà vậy được?”

Anh nắm tay cô thật chặt, muốn tiếp cho cô ít sức lực để chống đỡ, khẽ gật đầu, đáy mắt xẹt qua một tia trầm thống, mới tiếp tục kể lại một đoạn chuyện cũ: “Năm đó nhà họ Thẩm đã thất bại rất thảm hại, anh thừa nhận, làm cho nhà họ Thẩm bị phá sản thật sự là do một tay anh bày ra, gồm cả việc đưa cô em vào tù nữa.”

“Do ba em quanh năm say sỉn, thần kinh đã bắt đầu xuất hiện tình trạng hỗn loạn, thường thường không biết bản thân đang làm những gì, thường nóng nảy không có nguyên nhân, cáu kỉnh với bất kỳ ai tới gần ông ta. Năm đó, anh cũng đã lợi dụng điểm này ở ba em, khi ông ta sắp lâm vào đường cùng, anh bảo những chủ nợ kia tìm tới tận nhà… Em nên biết, anh sẽ không bao giờ nương tay với kẻ thù. Cuối cùng cũng có một ngày, ba em đột nhiên tìm tới cửa, cầu xin anh tha cho ông ta một lần, bỏ qua cho nhà họ Thẩm. Nhưng anh không thể nào bỏ qua được! Thậm chí anh đã nghĩ…”

Âm thanh ngừng lại, ấn đường của anh buộc chặt, chưa bao giờ ngờ tới, chuyện năm đó anh nghĩ mình sẽ tuyệt không hối hận, hôm nay lại làm anh cực kỳ khổ sở. Đôi mắt ưng nhìn người phụ nữ đã tái nhợt trước mắt, có lẽ sự mềm yếu này, sự tái nhợt này, qua bao nhiêu năm, từng giọt từng giọt thấm vào trong ngực anh, hóa thạch cũng có thể bị nó làm cho mềm tan ra, nói gì tới trái tim anh?

“Thậm chí anh đã nghĩ rằng, tất cả đều là quả đắng mà nhà họ Thẩm chúng tôi đáng phải nhận, đúng không?”

Tường Vi sâu kín nói ra, thống khổ nhắm mắt lại, cơ thể không khỏe lại rét run. Có lẽ ba cô thật sự không phải là một người tốt, nhưng cô không có sự lựa chọn khác, mẹ cô cũng không có sự lựa chọn nào khác, cho dù ông ta thật sự có tự tay sắp xếp tai nạn giao thông đó, thì cũng sẽ không để cho mẹ cô bị cuốn vào bị …

Chôn theo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.