Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 222: Chương 222: Thích nhất là em






Rốt cuộc, anh cũng đi tới trước mặt cô, cô cũng đi tới trước mặt anh.

Giữa hai người là khoảng cách cuối cùng, cũng là khoảng cách ngọt ngào nhất, đó là cục cưng của họ!

Đứa nhỏ mở hai mắt to tròn, nhìn ba một chút, rồi chớp mắt nhìn mẹ một hồi, sau đó chu miệng nhỏ, giống như thỏa mãn, lẩm bẩm một tiếng, lại nhắm mắt, bắt đầu ngủ.

Hạ Hải Dụ cùng Đường Húc Nghiêu cùng bật cười, một cỗ hạnh phúc cùng thỏa mãn tràn đầy lồng ngực.

Đường Húc Nghiêu vươn bàn tay, sờ lên gò má của Hạ Hải Dụ, tỉ mỉ vuốt ve đường cong của đôi môi, đã rất lâu rồi chưa được nhìn thấy cô tươi cười như vậy, lâu đến độ anh không còn nhớ rõ.

Đầu ngón tay anh có độ ấm, sự ấm áp, chậm rãi truyền vào trong lòng của cô.

"Hải Dụ. . . . . ." Anh nhẹ nhàng gọi cô , sau đó ấp úng nói, "Rất xin lỗi em. . . . . . Thật sự xin lỗi em. . . . . . anh đã làm em phải lo lắng nhiều rồi. . . . . ."

Hạ Hải Dụ lắc đầu, "Anh không cần nói xin lỗi! Anh không có lỗi gì với em cả! Không có! Một chút cũng không có!"

Ngược lại, cô còn phải cảm tạ anh, cảm tạ anh vẫn còn sống, cảm tạ anh vẫn còn ở bên cạnh cô cùng cục cưng!

Tay của anh chậm rãi buông, dọc theo khuôn mặt mảnh khảnh trượt xuống, kéo dài đến cổ, sau đó là bả vai, cánh tay, cuối cùng cuối cùng, đi tới bàn tay của cô.

Dùng sức, nắm thật chặt!

Hai bàn tay, mười ngón tay giao nhau, giống như trên thế giới không có cái gì có thể khiến bọn họ chia lìa!

Cảm nhận nhiệt độ lòng bàn tay của nhau, cảm xúc truyền đến rất chân thật, nhiệt độ chân thật, hết thảy đều chân thật!

Đây là mơ tưởng thật lâu thật lâu của cả hai, giờ đây rốt cuộc mơ tưởng ấy đã biến thành thực tế!

Kìm lòng không được, anh cúi đầu hướng môi mình tới gần môi của cô, mà cô cũng ngửa đầu tới gần, hai người đều rất ăn ý mà nhắm mắt lại, hai đôi môi ngày càng gần. . . . . .

Nhưng ——

"Hu hu . . . . ." Cục cưng bị kẹp giữa hai người chợt phát ra tiếng kháng nghị.

". . . . . ."

". . . . . ."

Thật sát phong cảnh!

Mặt Đường Húc Nghiêu đen đi, cúi đầu nhìn qua bảo bối trong lòng, không phải đã ngủ rồi sao, sao giờ lại quấy rối?

Hạ Hải Dụ cũng cảm thấy thất vọng, nhưng tầm mắt nhìn xuống thấy, thời điểm dừng lại cục cưng trên người, ánh mắt lại nhu hòa hơn.

Đôi mắt to tròn của cục cưng vụt sáng, miệng nhỏ chu lên, hinh như đang kháng nghị, ba mẹ không hôn con, con ghét hai người!

Hạ Hải Dụ mỉm cười ẵm tiểu cục cưng vào trong lòng mình, một cỗ ấm áp lan tỏa khắp trái tim, cô mang thai mười tháng, đau đến chết đi sống lại mới sinh ra được bảo bối, rốt cuộc cục cưng đã ở trong lòng cô rồi!

Hốc mắt ẩm ướn, nước mắt sắp rơi xuống, cô hít sâu vài cái mới khống chế được tâm tình của mình, cúi đầu thân tình nhìn bảo bối.

Đứa nhỏ như ngửi thấy hương vị đặc thụ trên người cô, đầu nhỏ lập tức cọ cọ trước ngực cô, cho thấy bộ dạng rất đói bụng!

Hạ Hải Dụ sâu sắc cảm nhận được, xem ra cục cưng là muốn bú sữa mẹ!

Cục cưng thật đáng thương, từ lúc sinh ra được tới giờ vẫn chưa được bú sữa mẹ!

"cục cưng, không cần gấp gáp nha, mẹ liền cho con ăn, để con ăn thỏa thuê thì thôi!" Cổ họng có chút chua xót, lại tràn ngập mùi vị hạnh phúc.

Đường Húc Nghiêu khoác tay lên vai cô, cười nói, "Đi thôi, chúng ta tới khách sạn trước."

"Được!"

Chỉ chốc lát sau, một nhà ba người liền tới đích.

Toàn bộ khách sạn được che phủ dưới bóng cây sum xuê, khách sạn đều được làm bằng gỗ nhiệt đới, chất gỗ thô, thuần phác và tự nhiên.

Gian phòng của bọn họ rất lớn, có bể bơi riêng, gió biển thổi từ cửa sổ sát đất vào, mằn mặn, ẩm ướt , rèm cửa màu trắng phiêu động theo gió, cảnh sắc thật tươi đẹp.

Bên tai là tiếng sóng biển đập vào bờ, như đang triền miên diễn tấu âm nhạc.

"Hu hu. . . . . . hu hu. . . . . ." Cục cưng đã không còn chờ được nữa.

"Hải Dụ, nhanh lên, em mau cho con ăn đi!" Đường Húc Nghiêu đưa tay cởi áo cô ra.

Hạ Hải Dụ mắc cỡ vội vàng đè tay anh lại, "Anh làm gì thế?"

"Anh giúp em cởi áo mà!" Anh một bộ giọng điệu hùng khí.

"Để tự em cởi là được!" Mặt của cô hơi đỏ lên.

"Còn thẹn thùng gì nữa, em đã là mẹ rồi!" Anh không thèm để ý đến cô nữa, trực tiếp đưa tay cởi áo cô ra.

Cục cưng theo bản năng tìm kiếm mục tiêu, sau khi ngậm được rồi, liền không khách khí mút vào, đối mặt với sữa mẹ thơm ngon hơn sữa bột biết bao nhiêu, đứa nhỏ liền ra sức ăn!

Hạ Hải Dụ lại hơi đau, lần đầu tiên cho cục cưng bú sữa mẹ, cô có chút không thích ứng được, mi tâm hơi xiết lại.

"Hải Dụ, em sao vậy?" Đường Húc Nghiêu lập tức nhận thấy cô có điểm không thích hợp.

"Không sao cả!" cô lắc đầu một cái, cười an ủi anh rồi nói, "Lần đầu tiên đều như vậy, từ từ có thói quen sẽ tốt thôi."

"Em đau?" sắc mặt Đường Húc Nghiêu lập tức đại biến, đưa tay muốn ẵm cục cưng, "Cứ để anh cho con ăn sữa bột cũng được!"

"Không cần!" Hạ Hải Dụ dùng một tay đè tay anh lại, "Em muốn cho cục cưng thứ tốt nhất!"

Đường Húc Nghiêu khẽ thở dài, nhìn bộ dáng cục cưng ăn ngon ngọt trong lòng cô, lòng của anh tràn đầy cảm động, anh biết cô kiên trì, nhưng anh không muốn cô phải đau đớn!

Đưa tay ôm bả vai cô, rồi ôm cô vào lòng, mà cô đem cục cưng ôm vào trong ngực, một nhà ba người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, làm thời gian cũng như dừng lại.

Anh đưa tay lên vuốt tóc cô, động tác êm ái, lại mang theo thương tiếc.

"Hải Dụ. . . . . ."

"Sao?" Thanh âm của anh giảm xuống thấp, mang theo từ tính trí mạng, dễ nghe lại mê người.

"Anh yêu em, yêu em nhất!" sáu chữ rất đơn giản nhưng biểu đạt được tâm ý của anh, mặc dù anh cũng yêu cục cưng, nhưng anh vẫn yêu cô hơn!

Hạ Hải Dụ ngơ ngẩn, tựa vào trong lòng Đường Húc Nghiêu, cảm nhận được từng nhịp đập của anh, khẽ cười.

Qua một lúc lâu, cục cưng ăn xong liền say sưa ngủ, Hạ Hải Dụ đặt cục cưng vào giữa giường lớn, hai người bọn họ, một người ở bên trái, một người ở bên phải, cùng nghiêng đầu, nhìn về nhau, cảm thụ hạnh phúc cùng an lòng trước nay chưa từng có.

Bóng đêm dần dần kéo đến, chiều nay, bọn họ đều ngủ rất ngon, bởi vì bên họ có tình yêu làm bạn. . . . . .

Bên ngoài, Vân Tiểu Tiểu lén lén lút lút, cười đến giảo hoạt, nghiêng đầu hỏi Thiệu Hành phía sau lưng, "Thiệu Hành, bọn họ nên kết hôn rồi phải không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.