Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 242: Chương 242: Chăm sóc nhau






". . . . . ." Hạ Hải Dụ run lên, thật buồn nôn!

Khẽ lui về phía sau, cô duỗi ngón tay, chọc chọc lồng ngực anh, "Anh học được nói lời nịnh hót như vậy từ khi nào hả ? !"

"Nịnh hót gì, đây là lời ngon tiếng ngọt có biết không? !" Đường Húc Nghiêu biện hộ .

"Lời ngon tiếng ngọt đều là viên đạn bọc đường! Em không cần!" Hạ Hải Dụ nửa trách nửa giận nói .

Đường Húc Nghiêu khẽ nheo lại hai mắt, giả bộ tức giận, "Không cần không được! Viên đạn bọc đường của anh trong bọc chính là một viên thật lòng! Thành tâm của anh em không cần sao? ! Hả? !"

". . . . . ." Hạ Hải Dụ rụt bả vai, trời ạ, anh đây là thế nào? ! Thực hay giả? ! Về sau anh có phải hay không tính cả đời nói với cô như vậy, quá kinh khủng!

Hả? !

Cả đời? !

Cô mới vừa nghĩ tới 2 chữ này sao? !

Ừ, cả đời, thật tốt! ! !

Hai người ngưng mắt nhìn nhau, trong ánh mắt im lặng đầy ngọt ngào.

"Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Vân Tiểu Tiểu đi tới, làm bộ ho khan hai tiếng, phá vỡ không khí ngọt ngào giữa hai người.

Hạ Hải Dụ vội vàng đẩy Đường Húc Nghiêu ra, mặt đã đỏ hoàn toàn.

Vân Tiểu Tiểu rất muốn giễu cợt một phen, nhưng trước mắt có chuyện quan trọng muốn làm hơn!

"Ai, Đường Húc Nghiêu, tôi đã nói với anh, kiểu dáng cái áo cưới nào của Hải Dụ cũng thật là tốt ..., nhưng mà nhỏ hơn một chút thích hợp hơn, Hải Dụ có hơi gầy, chờ khi nhà thiết kế đến, anh phải nhớ nói cho anh ta biết, chỗ bả vai này phải thu nhỏ lại một cm, phần eo cũng cần thu nhỏ lại 0.5 cm!"

Nghe vậy, Hạ Hải Dụ ngẩn ra, lắc đầu liên tục, "Không cần phiền phức như vậy đâu ! Chỉ là một vài chỗ chênh lệch, không có quan hệ gì , tớ cảm thấy thật hợp với người!"

Đường Húc Nghiêu vẫn đứng cùng Vân Tiểu Tiểu ở bên này, quyết định dứt khoát, "Vậy nghe Tiểu Tiểu đi! Dù sao nhà thiết kế khi bắt đầu làm việc cũng phải tuỳ cơ ứng biến!"

Bắt đầu làm việc? !

Có ý tứ gì? !

Chẳng lẽ là nói áo cưới còn phải đặt làm lần nữa sao? !

Trời ạ, cô mặc thử cả nửa ngày, cư nhiên không phải là cái này !

". . . . . ." Xem ra mấy cái lẻ tẻ này cần phải bỏ bớt!

Vân Tiểu Tiểu cho cô một cái ánh mắt ngu ngốc, ngu ngốc, Đường Húc Nghiêu sao có thể để cho bà xã của anh mặc hàng mẫu chứ!

Cuối cùng, Hạ Hải Dụ chọn một bộ lụa trắng, sau đó lại chọn mấy bộ lễ phục nhỏ khác, Vân Tiểu Tiểu cũng chọn hai bộ y phục phù dâu, mà Đường Húc Nghiêu cùng Thiệu Hành thì đơn giản hơn nhiều, một bộ trắng một bộ đen là xong, dĩ nhiên, mỗi một bộ đều là giá trị xa xỉ đấy!

Sau mấy giờ, một nhóm bốn người rời khỏi tiệm áo cưới.

"A, nóng quá !" Thời gian đã đến buổi trưa, ánh mặt trời trở nên nóng bỏng, cộng thêm vừa mặc thử áo cưới thử đi thử lại, Hạ Hải Dụ không khỏi có cảm giác mệt mỏi.

Cô vừa muốn giơ tay lên che ánh mặt trời, không nghĩ tới một chiếc ô che ánh nắng bỗng trùm lên trên đầu.

Vân Tiểu Tiểu cười híp mắt hướng về phía cô nháy mắt, "Chuẩn bị làm cô dâu, cậu không thể bị phơi nắng, nếu không da sẽ trở nên đen sẫm, đến lúc đó có thể sẽ không đẹp!"

Hạ Hải Dụ dở khóc dở cười, "Không cần khoa trương như vậy chứ? !"

"Đâu có khoa trương, tớ nói đều là sự thật! Không tin cậu hỏi Đường Húc Nghiêu đi? !" Vân Tiểu Tiểu đem vấn đề khó khăn ném ra ngoài.

". . . . . ." Hạ Hải Dụ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đường Húc Nghiêu.

Nào biết anh cư nhiên thờ ơ, chỉ vỗ vỗ bả vai của cô, an ủi, "Tiểu Tiểu nói rất đúng!"

"Ai. . . . . ." Hạ Hải Dụ còn muốn phản bác, nhưng anh đã bước nhanh đi xa, đi lấy xe.

Xe dừng ở đường đối diện, đi bộ một đoạn ngắn, bốn người trước sau lên xe, máy lạnh trong buồng xe vừa mở, nhất thời thư thái không ít.

Nhưng, Hạ Hải Dụ không có thời gian hưởng thụ, móc quyển vở nhỏ trong túi ra, xem chỗ ghi chép, "Ừhm. . . . . . Kế tiếp. . . . . . Phải chọn thiệp mời cùng các loại đồ vật . . . . . ."

Đối với chuyện này, Hạ Hải Dụ rất thận trọng, bạn bè của cô không nhiều lắm, chỉ mời một ít đồng nghiệp ..., nhưng mà Đường Húc Nghiêu lại bất đông, những bằng hữu trên thương trường của anh khẳng định đều phải mời, đều là nhân vật lớn, nên không được qua loa!

Hơn hai mươi phút sau, bọn họ đến một cửa hàng đồ dùng hôn lễ rất có quy cách .

Hạ Hải Dụ lập tức phấn chấn tinh thần, so với lúc thử áo cưới còn phải nghiêm túc hơn gấp mấy lần!

"Tôi muốn xem những cái thiệp đắt tiền nhất ấy!" Cô hào phóng nói với nhân viên cửa hàng.

Một bên, Đường Húc Nghiêu nhíu mày, không trách được cô đau lòng tiền áo cưới đâu, hóa ra lai là nghĩ xài ở trong này cho anh chút mặt mũi đây!

Thật là một cô gái ngốc!

Cô đối anh rất tốt, chẳng lẽ cô không biết anh cũng muốn đối tốt với cô sao? !

Lại nói chút tiền này đối với anh mà nói không đáng kể chút nào!

Hạ Hải Dụ hồn nhiên không biết ý nghĩ của Đường Húc Nghiêu, cúi đầu nghiêm túc chọn kiểu dáng thiệp mời, thấy một cái được ý, ngẩng đầu hỏi anh, "Anh cảm thấy cái này như thế nào. . . . . . A . . . . . Anh làm gì nhìn em như vậy. . . . . ."

Ánh mắt của anh sáng quắc, làm cô có chút không tự nhiên.

Đường Húc Nghiêu không nói, tầm mắt lại càng ngày càng nóng bỏng, tiến lên hai bước, không để ý có người khác ở tại chỗ, liền ôm lấy cô, dùng sức hôn.

". . . . . ." Hạ Hải Dụ chợt trợn to hai mắt, đồ ở trên tay gì đó cũng rơi trên mặt đất.

"Ưmh. . . . . . anh làm gì thế. . . . . ."

"Để. . . . . . Buông em ra. . . . . ."

"Anh. . . . . . Rốt cuộc làm sao vậy. . . . . ."

". . . . . ."

Lúc đầu là nghi vấn, cuối cùng biến thành trầm mê, bởi vì anh hôn, làm cho người ta không cách nào tự kềm chế !

Săn sóc lẫn nhau, thật lâu, mới dừng lại .

Hạ Hải Dụ ngơ ngác mặc cho Đường Húc Nghiêu tiếp tục ôm, ai, mặc dù rất mất thể diện, nhưng lại cảm thấy như vậy rất ngọt ngào !

Bên cạnh đã sớm không có người khác, nhưng cô vẫn nhịn không được nhỏ giọng nỉ non, "Quá mất mặt !"

Đường Húc Nghiêu xem thường, mỉm cười nhìn cô, "Cái này thì có gì mất mặt , chúng ta sắp phải kết hôn ! Ông xã hôn bà xã không phải chuyện rất bình thường sao? !"

". . . . . ." Lời tuy là thế, nhưng cũng phải xem trường hợp chứ! Cô rất muốn nói như vậy, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

Gương mặt hoàn toàn đỏ ửng.

Ai ai ai, cô sẽ phải lập tức gả cho một ông xã bá đạo rồi !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.