Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 236: Chương 236: Tai nạn ô tô




Tôi vội nói: “Trương Lệ, không phải như em nghĩ đâu, tất cả mọi chuyện... Anh có nỗi khổ khó nói mà...”

“Anh lừa tôi, giấu giếm tôi, làm tôi tổn thương, đó là nỗi khổ của anh à?”, Trương Lệ tiếp tục gắt lên.

“Anh lợi hại đến độ nào, anh giàu có đến đâu, tôi có bao giờ quan tâm không?”

“Tôi chỉ muốn anh thật lòng tốt với tôi, thuỷ chung với một mình tôi, còn bây giờ thì sao? Anh lại muốn lấy cô gái khác!”

“Trương Sơn Thành, không cần nói gì nữa, chúng ta chia tay đi!”

“Đừng cho là anh có tiền, có năng lực thì anh muốn làm gì cũng được!”

“Tôi không phải loại phụ nữ hám vật chất đó!”

“Anh cút đi cho tôi!”

Bây giờ tôi nói gì thì cũng là sai, thậm chí thở cũng là tôi sai. Tôi càng giải thích thì chỉ càng khiến Trương Lệ nổi cáu hơn, buồn tủi hơn mà thôi.

“Trương Lệ, anh biết em đang rất buồn. Anh có lỗi với em. Nhưng mà tất cả những gì anh làm đều có lý do, đó là sự lựa chọn của anh”, giọng của tôi vẫn rất bình tĩnh, tôi nhìn Trương Lệ một cách nghiêm túc, nói: “Em nghe anh nói hết đã”.

“Cho anh một cơ hội được không?”

“Để anh giải thích hết rồi em hãy quyết định”.

Giọng của Trương Lệ vẫn lạnh như băng, cô ấy đã ngừng khóc, sắc mặt lạnh lẽo nói: “Tôi đã quyết tâm từ bỏ rồi. Anh nói đi, có gì thì anh nói hết đi, để tôi xem anh còn nói được gì nữa”.

“Tôi rửa tai lắng nghe đây!”

Sau đó, tôi chỉ đành kể lại đầu đuôi câu chuyện.

“Anh từng làm thầy khai quang, lúc làm thầy khai quang, anh gặp phải rất nhiều phiền phức...”

Lúc đó, Trần Kế Tần muốn cưỡng bức Lâm Ngọc Lam, tôi cứu Lâm Ngọc Lam, sau đó tôi với Trần Kế Tần đánh nhau, anh ta đẩy tôi rơi xuống vực.

Ở đó, tôi gặp được một cao nhân thần bí, cao nhân này đã dạy tôi tu luyện phép thuật, đó là lên giường với phụ nữ sẽ giúp tôi trở nên mạnh mẽ.

Tôi kể chuyện của Lâm Ngọc Lam, Lý Ngọc Liên, Triệu Linh Nhi, cả chuyện của Trần Thái Linh cho Trương Lệ nghe.

Tôi không giấu giếm cô ấy bất cứ điều gì.

Sau đó đến mâu thuẫn với Trương Vân Sơn, cục trưởng Viên, trưởng thôn. Sau khi tống họ vào tù, thì lại đến mâu thuẫn với nhà họ Dương.

Sau đó là đến tận bây giờ.

Trừ việc tiên nữ Thanh Thuỷ trú ngụ trong cơ thể tôi ra, tất cả mọi chuyện tôi đều nói thật với Trương Lệ.

Tôi cũng nói cho cô ấy biết suy nghĩ thật của mình, tôi muốn ở bên tất cả mấy người họ, yêu thương chăm sóc họ, sẽ không bỏ rơi ai hết.

Lượng thông tin này quá lớn, não của Trương Lệ nhất thời chưa tiếp nhận hết được.

“Trương Sơn Thành, câu chuyện của anh rất xuất sắc, rất cảm động!”

“Ý anh là, anh thay đổi nhiều như thế, anh có được tiền tài, quan hệ, kể cả sức mạnh, tất cả là nhờ có cao nhân chỉ điểm? Chính vị cao nhân đó đã giúp anh?”

“Phải”, tôi nghiêm túc gật đầu, nói: “Trước đây tôi là một thằng nhãi nghèo khổ, là kẻ ai cũng bắt nạt được. Giờ tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn, muốn đứng trên tất cả mọi người”.

“Nhưng để trở nên mạnh hơn thì tôi... Tôi phải lên giường với phụ nữ....”

Sắc mặt của Trương Lệ ngày càng khó coi, nói: “Đây là chiêu anh dùng để tán gái, là cái cớ anh dùng để lên giường với những cô gái khác nhau sao?”

“Cái lý do này quá vớ vẩn!”

“Anh cút đi cho tôi! Xuống xe ngay!”

Trương Lệ quay đầu lại, lườm tôi cháy sém. Từ trong ánh mắt cô ấy, tôi thấy được sự đau khổ, phẫn nộ, tổn thương, tuyệt vọng, có cả một chút... dao động.

Tôi lại chọc giận Trương Lệ thêm lần nữa.

Trương Lệ không phải hoàn toàn không tin tôi, chỉ là nhất thời cô ấy không chấp nhận nổi ngần ấy thông tin.

Dù là ai, khi nghe lý do tôi phải lên giường với nhiều người phụ nữ để trở nên mạnh mẽ, thì cũng sẽ không tin.

“Em nghe anh nói đã, anh nói thật đấy, Trương Lệ, em phải tin anh”, tôi lập tức mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái.

Tôi nắm lấy hai tay Trương Lệ, nhìn sâu vào mắt cô ấy, nói một cách nghiêm túc. Nhưng Trương Lệ lại đẩy tôi ra, mở cửa xe, hét lên: “Cút! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, tôi không muốn ngồi cùng một chỗ với anh”.

Tôi xuống xe, nắm chặt tay Trương Lệ, muốn ôm cô ấy, nhưng lại bị cô ấy hất ra.

Tôi muốn túm cô ấy lại, nhưng cô ấy lại chạy thật nhanh ra khỏi ngõ.

Tôi cũng đuổi theo sau.

Trương Lệ hét lên: “Đừng có chạy theo tôi. Trương Sơn Thành, anh đi đi, tôi muốn chia tay!”

Bây giờ tâm trạng của Trương Lệ không ổn định, thái độ cực kỳ kiên quyết.

Có phải tôi nên cho cô ấy thêm thời gian để cô ấy bình tĩnh lại, sau đó mới từ từ thuyết phục cô ấy không?

Trương Lệ mới ra khỏi ngõ thì tôi đã chạy ngay theo sau.

Tôi thấy Trương Lệ dùng hai tay ôm mặt, hình như cô ấy lại khóc... Có lẽ cô ấy không muốn khóc ngay trước mặt tôi.

Lúc tôi sắp đuổi kịp Trương Lệ, đột nhiên có một chiếc xe ô tô đen chạy vụt qua, tốc độ cực kỳ nhanh!

Tất cả xảy ra quá đột ngột, tôi với Trương Lệ đều không phản ứng kịp!

Trời đã tối từ lâu, nhưng chiếc xe đó không hề nhấn còi, cũng không bật đèn!

“Trương Lệ, cẩn thận!”

Tôi lao thẳng về phía Trương Lệ, nhưng không còn kịp nữa... Tôi vẫn chậm một bước.

Tôi với Trương Lệ bị đâm văng ra xa tận mười mấy mét!

Cơ thể tôi đập xuống đất, Trương Lệ nằm đè lên tôi, vì lực đâm quá mạnh khiến Trương Lệ cũng văng ra.

Tôi cảm nhận được cả người như vỡ vụn, Trương Lệ nằm sõng soài trên đất, kêu lên những tiếng đau đớn.

Tốc độ của chiếc xe đó đã vượt quá 80km/h, tôi lấy thân mình che cho Trương Lệ, nhưng phần bên phải cơ thể cô ấy vẫn bị chiếc xe đó đâm trúng.

Trương Lệ bị thương nặng!

Nếu không có tôi bảo vệ, e là Trương Lệ đã lành ít dữ nhiều!

Cơ thể của tôi được linh khí cải tạo, lại được tiên nữ Thanh Thuỷ bảo vệ, nên tôi không hề bị thương, chỉ là bị va chạm quá mạnh, mọi thứ lại diễn ra quá bất ngờ khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Tôi há miệng thở dốc, cả người đều đau. Tôi còn chưa kịp đứng lên thì chiếc ô tô đen đó đã tiếp tục lao về phía chúng tôi.

Nói chính xác hơn là lao về phía tôi.

Đây không chỉ là một tai nạn giao thông bình thường. Nếu định đâm vào tôi hai lần, thì chính là mưu sát!

Sắc trời đã tối hẳn, chiếc xe đó không có biển số.

Bây giờ tôi cũng không kịp tránh!

Tôi hít một hơi thật sâu, bật người từ dưới đất lên, giơ hai tay về phía chiếc xe, đẩy thật mạnh.

Hai cánh tay tôi ngập tràn sức mạnh của tiên nữ Thanh Thuỷ.

Ầm!

Ngay sau đó, mui xe lật hẳn lên, văng ra ngoài, một sức mạnh vô hình bùng lên từ bàn tay tôi, chặn đứng chiếc xe lại.

Chiếc xe đó giống như đâm phải một bức tường kiên cố, đầu xe móp méo, lệch hẳn về một bên.

Sau đó, chiếc ô tô bị lật, đập mạnh xuống đất, ma sát với nền đất đến toé lửa, kéo lê một đường bảy tám mét, cuối cùng “ầm” một tiếng rồi dừng lại.

Tôi cảm thấy hai tay mình như sắp đứt đôi, lúc nãy tốc độ của chiếc xe đó chắc chắn phải đạt 100km/h.

Một sức mạnh thần bí đang làm dịu cơ thể tôi. Tôi lao đến bên chiếc xe, một thanh niên tóc ngắn ở ghế lái đang cố sức bò ra ngoài.

Mặt anh ta đầy máu, nhìn thấy tôi, mặt anh ta biến sắc như nhìn thấy quỷ, lắp bắp: “Anh... Rốt cuộc anh là ai...”

“Tại sao anh không chết!”

Lúc tôi đang định tóm anh ta lại, thì đột nhiên có một chiếc xe khác lao đến từ phía sau tôi!

Mưu sát, đây chắc chắn là mưu sát!

Một kế hoạch mưu sát tinh vi!

Tôi không hề tránh đi. Lúc chiếc xe đó sắp đâm vào tôi, tôi nhấc chân, bật lên cao hơn ba mét, động tác nhẹ như chim, nhảy vọt qua đầu xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.