Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 229: Chương 229: Cục diện thay đổi không ngừng




Tất cả mọi người đều nhìn thấy tôi nắm tay Lâm Ngọc Lam, tuyên bố chúng tôi sẽ đính hôn...

Hiện trường một lần nữa sôi sục!

“Chuyện này là sao!”

“Lâm Ngọc Lam là con dâu nhà họ Trần mà? Sao hai người này lại yêu nhau?”

“Trương Sơn Thành làm cái gì thế? Sao có thể làm loại chuyện này chứ!”

“Trước đó phó chủ tịch huyện mới nói là Trương Sơn Thành đang yêu con gái chủ tịch thị trấn mà? Sao lại biến thành Lâm Ngọc Lam?”

“Tôi phản đối!”

“Tôi cũng phản đối!”

“Mọi người nhìn Trương Sơn Thành và Lâm Ngọc Lam đi, chắc chắn là qua lại với nhau lâu rồi!”

Tiếng phản đối, tiếng nghi vấn, thậm chí là cả tiếng mắng chửi dần nhấn chìm cả hiện trường.

“Quả bom” này có sức công phá hơn cả lúc tôi nói sẽ quyên góp cho thôn mười triệu tệ.

Những người ngồi trên bàn chủ toạ cũng vô cùng chấn động, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

Lúc này đột nhiên lại tuyên bố đính hôn với Lâm Ngọc Lam, đúng là tự gây phiền phức cho mình!

Nhất là Trần Mãn Quang, ánh mắt ông ấy nhìn tôi vô cùng phức tạp. Ông ấy đã chấp nhận cho tôi và Lâm Ngọc Lam bên nhau, còn nói sẽ giải quyết chuyện này thật nhanh.

Tại sao tôi lại nói ra mọi chuyện vào lúc này?

Việc tôi với Lâm Ngọc Lam bên nhau, chỉ có Trần Mãn Quang và Trần Kế Tần biết.

Trần Kế Tần cũng nhìn tôi với vẻ khó hiểu, không biết tôi muốn làm gì.

Lưu Đại Bảo lại càng kinh ngạc hơn. Anh ta không ngờ tôi sẽ đột ngột tuyên bố việc đính hôn với Lâm Ngọc Lam.

Còn Lâm Ngọc Lam cũng ngây người nhìn tôi, mãi một lúc vẫn chưa hoàn hồn. Sau đó, mắt cô ấy rưng rưng, nhìn tôi đầy cảm động.

“Mong mọi người trật tự!”, Trần Mãn Quang đứng lên, cầm micro nói vài câu, dân làng mới yên lặng lại.

Trần Mãn Quang nói: “Thưa các ông các bà, tôi biết nguyên nhân mọi người phản đối Trương Sơn Thành và Lâm Ngọc Lam lấy nhau”.

“Sau khi Trần Kế Văn con trai tôi qua đời, Lâm Ngọc Lam vẫn luôn ở nhà tôi, cực kỳ ngoan ngoãn biết điều”.

“Tôi cũng muốn giữ con bé lại làm con dâu tôi, nhờ nó chăm sóc hai ông bà già chúng tôi cả đời”.

“Nhưng... Lâm Ngọc Lam mới hai mươi tuổi. Nó còn trẻ như thế, sao có thể bắt nó thủ tiết thờ chồng ở nhà họ Trần cả đời được?”

“Như thế sẽ làm lỡ cả đời con bé mất”.

“Thế nên...”

“Tôi phản đối!”, Lưu Đại Bảo là người đầu tiên xông lên, cắt ngang lời của Trần Mãn Quang. Anh ta đã nhận ra có gì đó sai sai rồi!

“Chú Trần, Lâm Ngọc Lam là con dâu chú. Con trai chú mới qua đời mấy tháng, Lâm Ngọc Lam vẫn còn đang phải để tang, sao có thể qua lại với Trương Sơn Thành được!”

“Loại chuyện vô liêm sỉ như thế, sao cô ta có thể làm được chứ!”

“Còn nữa...”, Lưu Đại Bảo nói với chủ tịch thị trấn: “Chủ tịch thị trấn, Trương Sơn Thành không phải con rể tương lai của ông à?”

Lưu Thiến đang đứng gần đó cũng lên tiếng ngay: “Không hề có chuyện này, tôi với Trương Sơn Thành chỉ là bạn bình thường thôi”.

Lúc này, một cụ già bước lên, nói: “Thất đức quá trời ơi! Lâm Ngọc Lam là con dâu nhà họ Trần. Trần Kế Văn mới mất được bao lâu chứ? Thân là con dâu nhà họ Trần lại dan díu với người đàn ông khác, sao cô có thể làm ra chuyện thất đức nhường này chứ”.

Nhưng người khác cũng gào lên mắng chửi Lâm Ngọc Lam không trọn đạo làm vợ, chửi tôi bị sắc đẹp làm cho mụ mị.

Người chỉ trích tôi thực ra không nhiều lắm, chủ yếu là chửi Lâm Ngọc Lam. Dù sao thì mười triệu tệ vẫn còn đó, họ cũng sợ nếu chọc tôi cáu lên thì tôi sẽ không đầu tư cho thôn nữa.

Nếu là trước đây, dân làng đã bắt tôi và Lâm Ngọc Lam lại, nhốt vào phòng tối từ lâu rồi.

Lần trước khi Trần Kế Văn xảy ra chuyện, tôi với Lâm Ngọc Lam đã bị nhốt một lần rồi.

Hiện trường trở nên mất kiểm soát, Trần Mãn Quang, chủ tịch thị trấn, chị Văn Nhã đều đang khuyên dân làng. Nhưng dân làng vẫn mỗi người một câu, tiếng tranh luận rào rào bao trùm cả không gian.

Tôi không hề lên tiếng ngăn cản mà cứ mặc kệ mọi người. Lâm Ngọc Lam lo lắng nhìn sang phía tôi, nói khẽ bên tai tôi: “Sơn Thành, làm thế nào bây giờ?”

Từ đầu đến cuối tôi vẫn không buông tay Lâm Ngọc Lam ra, tôi dịu dàng ghé vào tai cô ấy, nói: “Yên tâm, không sao, chị cứ coi như họ đang đánh rắm thôi, tôi sẽ khống chế được cục diện”.

Cứ để họ nói cho đã đi, tôi muốn xem Lưu Thành Hà với Lưu Đại Bảo có thể gây ra được chuyện gì.

Đột nhiên tôi chú ý đến một dáng người thon gầy đứng giữa đám đông. Ánh mắt của cô ấy xuyên qua biển người, chiếu thẳng vào tôi.

Tôi cũng nhìn qua bên đó, là Trương Lệ.

Trong mắt Trương Lệ ầng ậng nước mắt, nhìn chằm chằm vào tôi đầy căm hận.

Toi rồi!

Sau khi quan hệ với Trương Lệ, tôi cũng đã hứa sẽ chăm sóc cô ấy, tốt với cô ấy, sẽ ở bên cô ấy cả đời.

Nhưng bây giờ tôi lại nắm tay một cô gái khác, tuyên bố rằng muốn đính hôn với cô gái đó!

Trương Lệ đã đến đây rồi, sao cô ấy có thể nhẫn nhịn được, sao có thể chứ!

Trương Lệ cũng nhận ra tôi đang nhìn cô ấy. Cô ấy lau sạch nước mắt, xoay người bỏ đi, biến mất trong đám đông ồn ào.

Sau đó, tôi nghe được tiếng động cơ ô tô.

Tôi muốn đuổi theo, muốn giải thích, nhưng...

Lúc này, sao tôi có thể bỏ đi được!

Tôi đột nhiên cảm thấy rất đau lòng, rất khó chịu...

“Trương Sơn Thành với Lâm Ngọc Lam dan díu với nhau, cậu ta không có tư cách làm trưởng thôn!”, Lưu Thành Hà nhân cơ hội này xông thẳng lên bàn chủ toạ, cướp micro mà phó chủ tịch huyện cầm lúc nãy, hét lên: “Nhân phẩm của Trương Sơn Thành thối nát như thế, không có tư cách làm trưởng thôn!”

Đột nhiên mọi người đều yên lặng lại. Lưu Đại Bảo cũng cầm lấy micro, nói: “Mọi người cũng thấy rồi đấy, chính Trương Sơn Thành thừa nhận cậu ta qua lại với Lâm Ngọc Lam, còn muốn đính hôn nữa!”

“Sao thôn chúng ta có thể để chuyện vô liêm sỉ như thế này tồn tại được!”

“Sao có thể để một người đàn ông đính hôn với vợ của một người khác chứ!”

“Họ không thấy có lỗi với chú Trần, với Trần Kế Văn đã khuất hay sao!”

Bố con Lưu Thành Hà vừa dứt lời, phía dưới đã có người ủng hộ họ, nhưng cũng không nhiều.

Mặt của Lâm Ngọc Lam ngày càng tối lại, cô ấy vô cùng lo lắng.

Lúc này tôi mới buông tay Lâm Ngọc Lam ra, cầm lấy micro, nói lớn: “Tôi thừa nhận mình đã phạm sai lầm. Vậy tại sao hôm nay tôi lại phải thừa nhận lỗi lầm của mình trước mặt tất cả dân làng chứ?”

“Bởi vì tôi không muốn lừa gạt bất cứ ai!”

“Hôm nay, tại đây, tôi muốn nói xin lỗi tất cả mọi người!”

Tôi cúi đầu, xin lỗi vô cùng thành khẩn, xin dân làng tha thứ.

Lưu Đại Bảo xông đến trước mặt tôi, gào lên: “Trương Sơn Thành, mày nghĩ xin lỗi là xong à? Làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế, xin lỗi một câu là qua chuyện à?”

“Mày muốn làm trưởng thôn à? Mơ đi!”

Tôi ngẩng đầu lên, mặt vẫn bình tĩnh, thản nhiên nhìn Lưu Đại Bảo mà nói: “Tôi có thể không làm trưởng thôn nữa”.

Lưu Đại Bảo ngây ra, nhìn tôi với vẻ hoài nghi.

Tôi cầm micro lên, nói với tất cả mọi người: “Nếu mọi người nghĩ tôi không đủ tư cách làm trưởng thôn, tôi có thể không làm nữa. Tôi vẫn sẽ quyên góp mười triệu tệ cho thôn, vẫn sẽ tạo phúc cho dân làng”.

Tôi không hề giải thích về quan hệ giữa tôi và Lâm Ngọc Lam. Gặp chuyện thế này tốt nhất là không nên giải thích, vì càng nói càng sai.

Nào là nam nữ tự do yêu đương, rồi Lâm Ngọc Lam là quả phụ, sau này cô ấy không thể không lấy ai... Người khác nói được, nhưng tôi thì không. Nếu tôi nói ra những lời đó, nó chỉ thành cái cớ để bố con Lưu Thành Hà công kích tôi mà thôi.

Nên chẳng thà cứ thành thật nhận lỗi, khẩn khoản xin được tha thứ cho rồi.

Tôi cũng không lấy mười triệu tệ ra ép dân làng, nói rằng nếu không làm trưởng thôn sẽ không đầu tư nữa. Nếu nói như thế, dân làng sẽ chỉ thêm hận tôi mà thôi.

Mà tôi phải nói với họ, dù tôi không làm trưởng thôn nữa, tôi vẫn sẽ đầu tư mười triệu tệ để xây dựng thôn.

Tôi vừa nói xong, rất nhiều người cảm thấy ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.