Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 226: Chương 226: Có tiền làm ông nội cũng được




“Ha ha…...”, Viên Chính Dương nhìn tôi với vẻ khinh bỉ: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, trên thế giới này, ai có tiền thì người đó làm ông nội cũng được nhé!”

“Cậu xem phần lớn người dân giờ đây đều ủng hộ Lưu Đại Bảo, còn người ủng hộ cậu thì lác đác được mấy người”.

“Đây là hiện thực, ai có thể khiến người dân trong thôn trở nên giàu có, ai có thể mang lại lợi ích cho người dân thì người đó sẽ làm trưởng thôn!”

“Trương Sơn Thành, cậu có hài lòng với câu trả lời của tôi không!”

Viên Chính Dương ăn nói rất bá đạo nhưng tôi vẫn điềm tĩnh: “Vậy ông chuẩn bị làm cháu trai ngoan ngoãn đi, ha ha…...”

“Cậu có ý gì vậy!”

Viên Chính Dương tỏ ra tức giận: “Cậu định gây rối ở đây đấy à?”

Tôi cười nói: “Tôi sẽ không gây sự, ông đã nói ai có tiền thì làm ông nội, ai có tiền thì sẽ làm chủ, vậy hôm nay tôi sẽ cho ông thấy, ai mới là người có tiền!”

Tôi cầm micro trước mặt chị Văn Nhã, quay người nhìn đám đông một lượt, đặt micro gần miệng rồi lớn tiếng nói: “Tôi Trương Sơn Thành, tự nguyện bỏ ra mười triệu tệ đầu tư cho thôn chúng ta”.

“Yêu cầu duy nhất của tôi, đó là tôi sẽ làm trưởng thôn!”

Tôi vừa dứt lời thì có một bộ phận nhỏ phía dưới tỏ ra ngạc nhiên, còn lại rất nhiều người dân trong thôn cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là họ không tin tôi có mười triệu tệ.

Năm triệu tệ đã khiến người dân hào hứng tới mức xoắn xuýt cả lên, mười triệu tệ gấp đôi năm triệu tệ đấy.

Những người chủ tọa như phó chủ tịch huyện, Viên Chính Dương và Trần Mãn Quang đều tỏ ra kinh ngạc, còn chủ tịch thị trấn thì uống trà, cười khổ.

Chủ tịch thị trấn biết những nhân vật tầm cỡ trước đây đều do tôi mời đến, mười triệu tệ chẳng là gì đối với họ.

“Ha ha…...”, Viên Chính Dương cười nói: “Trương Sơn Thành, có những lời nói ra thì phải chịu trách nhiệm đấy, trong tấm thẻ trước mặt tôi có năm triệu tệ”.

Viên Chính Dương khoa trương giơ chiếc thẻ ngân hàng lên, khoe khoang trước mặt tôi.

“Mười triệu tệ là một khoản tiền cực lớn, cậu có mười triệu tệ thật sao?”

Lưu Đại Bảo bước tới, nhìn tôi với vẻ khinh thường rồi lớn tiếng nói: “Trương Sơn Thành, cậu đừng dây dưa, làm điều xằng bậy ở đây nữa!”

“Nếu cậu có mười triệu tệ, có giỏi thì bây giờ cậu mang ra đây!”

Trần Kế Tấn bước tới: “Lưu Đại Bảo, nếu chúng tôi bỏ tiền ra thì chắc chắn anh sẽ không thể làm trưởng thôn đâu!”

“Ha ha…...”, Lưu Đại Bảo bật cười: “Các cậu lấy ra đây, bây giờ lấy ra ngay mười triệu tệ, rồi tên của tôi sẽ viết ngược ngay lập tức!”

“Ha ha…...”, Trần Kế Tần còn cười lớn hơn cả Lưu Đại Bảo: “Anh nói đấy nhé, nói hẳn trước mặt bao nhiêu người ở đây nhé, tới lúc đó đừng có mà hối hận đấy!”

“Ai mà hối hận thì người đó không phải đàn ông!”

Trần Kế Tần và Lưu Đại Bảo cãi nhau om sòm.

Tôi nói với Viên Chính Dương: “Chủ tịch Viên, ông bỏ ra năm triệu tệ chơi với tôi, vậy thì tôi phải hoàn lễ, nên tôi sẽ bỏ ra mười triệu tệ chơi với ông”.

Rõ ràng Viên Chính Dương chẳng coi tôi ra gì: “Lắm lời thế, nếu bây giờ cậu bỏ ra ngay đây mười triệu tệ thì tôi sẽ đi ngay!”

“Còn nếu không bỏ ra được thì cậu biến!”

Điều tôi chờ đợi chính là câu nói này.

Tôi quay lại nói với Trần Kế Tần: “Anh đi lấy mười triệu tệ tới đây”.

Xe của chúng tôi đậu bên vệ đường, Trần Kế Tần đi xuyên qua đám đông, mọi người bèn nhường đường.

Ngay sau đó, Trần Kế Tần khệ nệ xách hai vali đi vào, anh ta cẩn thận đặt vali lên trước mặt chủ tọa.

Tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào hai chiếc vali.

Viên Chính Dương chau mày: “Trương Sơn Thành, đây là mười triệu tệ mà cậu nói đấy à?”

“Tiền mặt sao?”

Tôi thản nhiên nói: “Ông sẽ biết nhanh thôi!”

Trần Kế Tần bắt đầu mở vali, bên trong là những xấp tiền được xếp ngay ngắn.

Trần Kế Tần lấy ra vài xấp, giơ cao như sợ người khác không nhìn thấy, anh ta hô lớn: “Mọi người xem đây, tiền mặt, thật trăm phần trăm, tổng cộng là mười triệu tệ!”

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, đám đông vội vàng vây quanh.

“Ôi trời ơi, tiền kìa!”

“Nhiều tiền quá!”

“Bên trong toàn là tiền kìa!”

“Ôi mẹ ơi, tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy!”

Người dân bắt đầu sôi sùng sục, mắt ai cũng sáng rực, họ nhìn số tiền trước mặt với vẻ không dám tin.

Trần Kế Tần tiếp tục mở vali thứ hai, bên trong cũng toàn là tiền!

Ai ai cũng thở dồn dập, kinh ngạc vô cùng, trong lòng như có từng cơn sóng cuộn trào, họ nhìn tôi bằng ánh mắt khác hẳn, cứ như họ đang nhìn một “ngọn núi vàng” vậy!

Mấy người như phó chủ tịch huyện, Viên Chính Dương, Lưu Đại Bảo và Lưu Thành Hà đều tái mặt.

Không ai ngờ tôi đã bỏ ra được mười triệu tệ, hơn nữa còn là tiền mặt!

Lưu Đại Bảo hét lớn: “Trương Sơn Thành, cậu lấy số tiền này ở đâu, cậu không thể nào có nhiều tiền như vậy được!”

“Cậu mau nói cho rõ ràng, số tiền này lấy từ đâu!”

Tôi lạnh lùng nói: “Lưu Đại Bảo, vậy tôi có nên hỏi, số tiền của chủ tịch Viên lấy từ đâu không?”

“Anh có tư cách gì hỏi tiền của tôi lấy từ đâu? Tôi lấy tiền từ đâu thì có liên quan gì tới anh?”

“Cậu…...”, Lưu Đại Bảo điên hết cả tiết.

“Đương nhiên là có liên quan rồi!”, Viên Chính Dương tiếp lời tôi: “Tiền của tôi kiếm được từ việc kinh doanh, còn tiền của cậu thì sao?”

“Cậu không kinh doanh gì, thu nhập của phòng khám thì có hạn, đừng nói là mười triệu tệ mà ngay cả đến một triệu tệ cậu cũng chẳng có nổi!”

“Tự nhiên cậu đưa ra nhiều tiền thế này, hơn nữa còn là tiền mặt, chắc chắn là có vấn đề!”

“Nói cách khác, có một số loại tiền có nguồn gốc không rõ ràng, chẳng sạch sẽ gì cho cam!”

Đúng là số tiền này không sạch sẽ gì, nhưng không phải do Viên Chính Dương nói như nào thì sẽ là thế đó.

Tôi nói: “Chủ tịch Viên, tiền của tôi bỏ ra là để kiến thiết thôn làng, tạo phúc cho người dân trong thôn, nếu tiền của tôi không sạch sẽ thì tôi dám lấy ra sao?”

“Hơn nữa, tiền của tôi sạch hay bẩn không phải là chuyện mà ông có thể quản lý, ở đây còn có chủ tịch huyện, chủ tịch thị trấn và cả cảnh sát”.

“Nếu có ai nghi ngờ tôi thì có thể điều tra!”

Chuyện này cực dễ giải quyết, dễ là ở chỗ nếu có người điều tra thì tôi chỉ cần gọi điện cho Âu Dương Bác là được, Âu Dương Bác có thể nói là tiền ông ấy mượn tôi, chỉ một câu nói là xong.

Mặt Viên Chính Dương tái mét, còn sắc mặt hai bố con Lưu Thành Hà thì xám ngắt.

Bọn họ lấy tiền chèn ép tôi, thì bây giờ, tôi cũng lấy tiền ra đập vào mặt họ!

Các ông muốn so tiền, so người, so thế lực, tôi đều không sợ!

Chuyện ngày hôm nay náo loạn hết cả lên, bây giờ người dân trong thôn đã hiểu chuyện này không hề đơn giản, hai bên chúng tôi đấu đá vô cùng quyết liệt.

Viên Chính Dương nói: “Dù cậu có bỏ ra được mười triệu tệ thì Trương Sơn Thành, cậu không kinh doanh, không thể cung cấp công ăn việc làm cho người dân, không thể giải quyết tận gốc vấn đề”.

Viên Chính Dương đã bắt đầu yếu thế.

Chị Văn Nhã bèn lên tiếng: “Tôi sẽ hợp tác với Trương Sơn Thành, tôi muốn chuyển kế hoạch kinh doanh trên thị trấn thành kế hoạch đồng hợp tác trong thôn chúng ta, mỗi hộ đều có cổ phần”.

“Để mỗi hộ gia đình trong thôn chúng ta đều được làm chủ!”

Chủ tịch thị trấn lập tức nói: “Tiền của Sơn Thành, cộng với tiền của chủ tịch Viên thì tiền đồ của thôn Lâm Thủy sẽ vô cùng xán lạn!”

“Tôi hoàn toàn ủng hộ Trương Sơn Thành làm trưởng thôn!”

Người dân đều cực kỳ hào hứng, đôi bên chúng tôi càng đấu thì sẽ càng mang tới nhiều lợi ích cho người dân.

Viên Chính Dương có kinh doanh nhưng việc kinh doanh của ông ta không giống của chị Văn Nhã, đó là tạo sự nghiệp kinh doanh cho toàn thôn chúng tôi, mỗi hộ gia đình đều được chia cổ phần.

Với cục diện hiện tại thì phía bên Lưu Đại Bảo đã bị chúng tôi ép bẹp dí rồi!

Tôi và chị Văn Nhã đều là người dân trong thôn, còn Viên Chính Dương thì không, bây giờ dù Viên Chính Dương có bỏ ra mười triệu tệ thì e rằng cũng vô ích, vì tôi sẽ bỏ ra hai mươi triệu tệ.

Bầu không khí hết sức căng thẳng, Viên Chính Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Thưa mọi người, tôi cũng tự nguyện bỏ ra mười triệu tệ! Tôi sẽ mang lại phúc lợi và quyền lợi tốt hơn cho mọi người!”

“Chỉ cần mọi người đồng ý để Lưu Đại Bảo làm trưởng thôn, sau này cùng với sự phát triển của thôn, tôi sẽ còn đầu tư nữa!”

Một lần nữa người dân trong thôn lại há mồm trợn mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.