Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 250: Chương 250: Báu vật




Dương Quang nói: “Quan hệ của nhà họ Dương chúng tôi và chủ tịch thị trấn luôn rất kì diệu, trong lúc chúng tôi điều tra mối quan hệ của chủ tịch thị trấn đã điều tra qua Viên Chính Dương”.

“Viên Chính Dương cũng có chút quan hệ với chủ tịch thị trấn, là ông ta chủ động lôi kéo quan hệ. Viên Chính Dương thích rào đất tuyên truyền, thu mua giá thấp, bán giá cao”.

“Mấy năm trước, Viên Chính Dương đã muốn với tay tới thị trấn của chúng ta, nhắm vào miếng đất mà nhà họ Dương chúng tôi nhắm đến, nhưng với chút bản lĩnh của ông ta vốn dĩ không mua được”.

Còn có chuyện này sao? Thảo nào ngày hôm đó Viên Chính Dương lại đưa con trai đến chúc thọ bà cụ.

Dương Quang tiếp tục: “Ngày tổ chức tiệc mừng thọ, Viên Chính Dương và con trai bị Sơn Thành đánh, chú ba lại không ra mặt giúp ông ta”.

“Nhưng chút chuyện nhỏ này không đến nỗi khiến Viên Chính Dương thuê sát thủ giết người vậy chứ?”

Tôi nói: “Trừ chuyện này ra đương nhiên còn chuyện khác nữa”.

Sau đó, tôi kể lại chi tiết chuyện bầu cử trưởng thôn.

Hai người nghe xong thì rơi vào trầm tư.

Dương Quang nói: “Bỏ ra năm triệu tệ mua chức trưởng thôn? Não có vấn đề hay sao? Hay là tiền nhiều quá không biết dùng đi đâu?”

“Còn cậu nữa, Sơn Thành, cậu bỏ ra mười triệu tệ để làm trưởng thôn sao?”

Tôi cạn lời, ý ông nói não tôi có vấn đề à?

Tôi đáp: “Mục đích của tôi là xây dựng thôn, hơn nữa, lúc đó Viên Chính Dương bỏ ra năm triệu tệ, tôi cảm thấy có gì đó không đúng, thế là tôi đấu với ông ta tới cùng!”

“Tôi cũng không thiếu tiền, chơi đùa với ông ta một chút không được sao?”

Ông cụ cũng lên tiếng: “Sự việc bất bình thường ắt có chỗ gian trá, chuyện này quá mức kì lạ”.

“Nhưng vì một vị trí trưởng thôn mà phải giết người lại càng kì lạ”.

Dương Quang hung dữ nói: “Điều tra!”

“Bố, con sẽ điều tra Viên Chính Dương. Nếu chuyện này đúng là do Viên Chính Dương làm, dù có phải trả giá đắt thế nào, con cũng sẽ không tha cho ông ta!”

“Con sẽ không để chú ba chết oan uổng!”

Ông cụ nói: “Thằng cả, con đừng kích động quá”.

“Viên Chính Dương là người trên huyện, dù tài sản không nhiều bằng chúng ta, nhưng quan hệ có lẽ là không thua kém gì, công khai điều tra Viên Chính Dương sẽ gặp rắc rối”.

“Bây giờ bên cảnh sát đang theo dõi chúng ta sát sao, đừng gây ra chuyện gì ngu ngốc nữa”.

“Hiện tại ngọn nguồn vấn đề không phải là Viên Chính Dương, mà là bí mật của thôn Lâm Thủy”.

“Bí mật?”, tôi và Dương Quang đều khó hiểu nhìn ông cụ, thôn chúng tôi có bí mật gì chứ?

Ông cụ nói: “Viên Chính Dương đồng ý bỏ ra năm triệu tệ để tranh đua, chứng tỏ thôn Lâm Thủy có lợi ích vượt gấp mấy lần năm triệu tệ này, nên ông ta mới sẵn lòng làm vậy”.

“Vả lại lợi ích này vô cùng lớn, thậm chí khiến Viên Chính Dương không tiếc giá nào giết chết Sơn Thành”.

“Sơn Thành chết đi, Lưu Đại Bảo sẽ thuận lợi trở thành trưởng thôn, mà kế hoạch của Viên Chính Dương rõ ràng là để Lưu Đại Bảo làm trưởng thôn, sau đó giở trò ở đằng sau”.

“Đó là cách giải thích hợp lý duy nhất”.

Dương Quang quay sang nhìn tôi, nói: “Sơn Thành, rốt cuộc thôn các cậu có bí mật gì? Mười triệu tệ cậu đưa ra là tiền của chúng tôi đúng chứ? Mau nói cho chúng tôi biết”.

Tôi nào biết gì, xòe tay bảo: “Tôi không biết trong thôn có bí mật gì cả, thôn chúng tôi nghèo như vậy, có lợi ích nào hơn năm triệu tệ được sao?”

Ông cụ thở dài, nói: “Xem ra Sơn Thành thật sự không biết, nhưng Viên Chính Dương lại không cho là vậy”.

“Chắc chắn Viên Chính Dương cho rằng Sơn Thành biết bí mật này, nếu không thì sao cứ bỏ ra nhiều tiền hơn để tranh giành với ông ta?”

“Viên Chính Dương vừa thất bại, Sơn Thành đi xe lên thị trấn thì gặp phải sát thủ, trùng hợp liên tiếp như thế, xem ra đều đã lên kế hoạch sẵn”.

Phân tích của ba người chúng tôi cũng liên kết chặt chẽ với nhau, e rằng chúng tôi suy đoán không sai, bởi vì tôi không hề đắc tội với ai khác, trước mắt chỉ có thể nghĩ tới Viên Chính Dương.

Dương Quang lại châm một điếu thuốc, rít một hơi, nói: “Dù cho thôn Lâm Thủy có bí mật gì, chúng ta cũng phải điều tra, đem tất cả mọi chuyện ra ánh sáng”.

Tôi cũng mù mờ không hiểu, hỏi: “Thôn chúng tôi nghèo như vậy, có thể có bí mật và lợi ích gì được chứ?”

Ông cụ ngẫm nghĩ rồi đột nhiên nói: “Nếu nói thôn Lâm Thủy có bí mật gì khiến người ta phải mạo hiểm thì đúng là có một cái”.

“Nhưng bí mật này chỉ có rất ít người biết, e rằng hiện tại người già trong thôn Lâm Thủy cũng không mấy ai biết”.

Ông cụ dừng lại một lúc, tôi và Dương Quang vô cùng hiếu kì.

Ông cụ nói: “Nghe nói bên dưới đền thờ của thôn các cậu có vài báu vật, những báu vật này là vô giá”.

Đền thờ? Báu vật?

Thôn chúng tôi có một đền thờ, cũng chính là phòng khám tạm thời mà tôi đã làm việc trước đây. Phía sau đền thờ là hai căn nhà trệt vô cùng cũ kỹ.

Người già trong thôn từng nói, nhiều năm về trước, trong đền thờ có thờ cúng tổ tiên ông bà của thôn chúng tôi, vào dịp lễ tết mọi người đều đến cúng bái.

Sau này cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hình như là có người chết trong đền thờ, thế nên người dân trong thôn chuyển hết bài vị của tổ tiên mình về nhà thờ cúng.

Đền thờ được người ta quét dọn, mấy năm qua đã sửa chữa lại vài lần, lấp vết nứt trên tường, quét vôi tường bên trong, được người dân sử dụng làm nhà kho của thôn cùng với căn nhà ở phía sau.

Sau này, mãi đến khi ông trưởng thôn cũ cho tôi làm bác sĩ, đền thờ lại trở thành phòng khám nhỏ của tôi.

Từ khi tôi có được ngôi nhà của nhà họ Trương, tôi dọn phòng khám về cửa tiệm của họ nay đã được trang hoàng lại.

Tôi chưa bao giờ nghe nói dưới đền thờ ở thôn chúng tôi có báu vật.

Nếu thật sự có báu vật thì tiên nữ Thanh Thủy sẽ cảm nhận được.

Tôi lấy làm hiếu kì, hỏi: “Thưa ông, đền thờ mà ông nói là cái đền thờ cũ nát cách Ủy ban thôn không xa đấy sao?”

Ông cụ đáp: “Có nhiều thôn chỉ xây một đền thờ mà thôi, thôn các cậu cũng không ngoại lệ. Đã nhiều năm tôi không đến thôn của các cậu rồi. Từ khi cải cách kinh tế tới nay, đền thờ ở đa số các thôn cũng bị dỡ bỏ, hoặc là bỏ hoang không dùng”.

Bây giờ có thể khẳng định chính là cái đền thờ tôi dùng làm phòng khám đó.

Ông cụ sắp xếp lại suy nghĩ, tiếp tục nói: “Có chút chuyện chẳng hay ho mà tôi cũng không ngại nhắc tới, trước đây ông nội của tôi làm nghề trộm mộ, những ngôi mộ ở quanh đây đều đã bị nhóm trộm mộ của ông nội tôi đào lên mấy lần”.

“Đó là chuyện của rất nhiều năm về trước, lúc ấy tôi chỉ mới năm, sáu tuổi. Nghe ông nội nói dưới đền thờ của thôn Lâm Thủy là một ngôi mộ cổ có niên đại rất lâu đời, nhóm của ông nội lên kế hoạch xong xuôi thì đi đào mộ”.

“Vào thời đó, thôn Lâm Thủy có rất ít người, còn nghèo hơn bây giờ. Ban đầu nhóm trộm mộ đào được không ít thứ đắt tiền, nhóm của ông nội tôi bán chúng đi kiếm về một khoản tiền lớn”.

“Nhóm trộm mộ đi lần đầu nếm được quả ngọt, sau đó chuẩn bị lần hành động thứ hai, dự định đào sâu xuống dưới tìm xem có thứ gì đáng tiền hay không”.

“Lần thứ hai ông nội không tham gia, vì khi đó ông nội và bà nội chuẩn bị kết hôn. Kết hôn là chuyện mừng, không được làm những việc tùy tiện không tốt cho số mệnh, ảnh hưởng đến gia đình”.

“Trộm mộ là nghề có rất nhiều kiêng kị, vi phạm điều cấm kị sẽ gặp tai vạ, vậy nên lần đó ông nội không đi, còn những người đi thì...”

“Tất cả... đều chết hết...”

Tôi và Dương Quang đều kinh ngạc.

“Chết hết sao?”, Dương Quang vội hỏi tới: “Bố, rốt cuộc họ chết như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.