Tôi Không Hợp Yêu Đương

Chương 56: Chương 56




Giang Chi Châu chọnmộtbộ phim điện ảnh có Mạc Trăn là diễn viên chính khiến cho Hạ Duy cảm thấy bất ngờ: “khôngphảianhkhôngthích Mạc Thiên Vương sao?”

Giang Chi Châunói: “anhnóilàkhôngthích lúc nào?anhta là khách quen của Thiên Hạ Cư đấy.”

“À...” Hạ Duy nhìnanhvới ánh mắt có ý cười, cũngkhôngbiết trước đây lúccônóimuốn xem phim điện ảnh của Mạc Thiên Vương, ai là người tức giận vớicô. Nhưng màanhđãmở phim điện ảnh của Mạc Trănthìcôcũng rất cam tâm tình nguyện xem.

cônâng ly rượu trong tay, cuộn tròn trong lòng Giang Chi Châu, dáng vẻ rất thích chí. Bộ phim này là bộ phim Mạc Trăn đóng cách đây mấy năm, lúc đấy mới chỉ làm diễn viên phụ, vẫn còn là thiếu niên. Thỉnh thoảng Hạ Duysẽnhịnkhôngđược cảm thán, Mạc Trănthậtsựrất đẹp trai, sau khicôđãkhen ngợikhôngbiết bao nhiêu lầnthìcuối cùng Giang Chi Châu bỗng nhiên tắt TVđi.

“anhlàm gì thế?” Hạ Duy có chút bất mãn ngửa đầu nhìn Giang Chi Châu.

Giang Chi Châu cũng cúi đầu nhìncô: “Emnóiđúng, đúng làanhkhôngthế nào thích nổi Mạc Trăn.”

Hạ Duy: “...”

côchép miệng, để ly rượuđãsớm uống hết ởtrêntay lên bàn: “Vậy em trở lại phòng ngủ đây.”

Có thể là do nằmtrênghế sa lonmộtlúc lâu, chân bị ép lại nên lúc Hạ Duy đứng lên chân sau như nhũn ra, liền ngã ngồi trở lại ghế sa lon. Giang Chi Châu thuận thế đón đượccô, hai người cùng ngã xuống ghế sa lon.

“Ôi, chân tê quá.” Hạ Duy đấm đấm chân mình,khôngchú ý tới áo khoác ngoài của mìnhđãbị rơi xuống.

Nhưng Giang Chi Châu lại để ý.

cômặc váy ngủ gồm hai bộ, bên trong làmộtbộ váy hai dây trong suốt, chính là loại cổ rất rộng hở ngực, hở lưng. Bên ngoài còn có áo khoác ngoài đan chéo, dùngmộtcái thắt lưng ở bên hông. Bình thường lúc ngủ Hạ Duy chỉ mặc váy hai dây, lúc rời giườngsẽmặc áo khoác lên.

Giang Chi Châu vốnkhôngbiết làcômặc váy hai dây bên trong, nhưng bây giờ sau khi áo khoác ngoài bị rơi ra,anhmới pháthiện, Hạ Duy mặc bộ váy ngủ rất gợi cảm.

Ánh mắtanhkhônghề rời khỏi ngực củacô.

Ánh mắt nóng rực củaanhrất nhanhđãkhiến cho Hạ Duy cảnh giác,côđịnh mặc áo khoác ngoài lên cực kỳ nhanh, nhưng Giang Chi Châu lạikhôngmuốn làm theo ýcô.

Tay củaanhkhôngnhịn được đặt lên ngực củacô, người cũng cúi xuống hôn lên xương quai xanh.

“A...” Hạ Duy hơi giãy dụa, tim đập bình bịch vô cùng rung động, “anhthả em ra...”

Trả lờicôlà hơi thở ngày càng nặng nề của Giang Chi Châu trong bóng tối.

Áo khoác ngoài củacôđãhoàn toàn bị Giang Chi Châu cởi bỏ, váy cũng bị đẩy lên tận thắt lưng, theo động tác của Giang Chi Châu sát ngườicôcàng ngày càng gấp gáp, lòng củacôcũng càng ngày càng sợ.

thậtsự,thậtsựnước chảy thành sông với Giang Chi Châu sao?côvẫn là người tôn thờ chuyệnkhôngthể có chuyện lên giường trước hôn nhân đấy!

Nhưng mà lời của Siêu Gầy bỗnghiệnlại trong đầucô, bọn họ đều người ba mươi tuổi rồi, trước hôn nhân chuyện xác nhận lại chuyện này có làm đối phương hài lòng haykhôngrất quan trọng, nếukhôngsau khi cướikhônghài lòngthìlàm sao bây giờ!

khôngkhôngkhông... Trước mắt dùng cái vậtđangchạm vào mình kia để phán đoánthìhẳn là Giang tiên sinhkhônghề kém cỏi ở phương diện này...

Lúc Giang Chi Châu tách chân Hạ Duy ra, cuối cùng Hạ Duy cũngkhôngnhịn được hét to: “Đợimộtchút!”

Giang Chi Châu sửng sốt, động tác đột ngột dừng lại, ngay cả A Hoàngđangnằm yên tĩnh trong ổ cũng bị kinh động, sủa hai tiếng với Giang Chi Châu: “Gâu Gâu!”

Hạ Duy đẩy mạnh Giang Chi Châu ra, vội vàng nhặt quần áo của mình bị ném xuống đất, chạy nhanh như gió trốn về phòng. Chỉ nghe thấy “Cách~”mộttiếng tiếng đóng cửa, Giang Chi Châu đưa tay vò tóc của mình, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Sau khi Hạ Duy trở về phòng, tim đập như là vừa thi chạy cự li dài xong,côkhôngcòn chút sức lực nào, đứng dựa vào cửa, thở ramộthơithậtsâu.

côvẫn chưa chuẩn bị tâm lý. Vừa rồi cảm giác còn khá tốt,côcũng chìm vào cảm giác lúc Giang Chi Châu hôn môi vuốt ve mình, thế nhưng, thế nhưng mà lúcanhthậtsựmuốn xông trận,côvẫn cảm thấy sợ...

Giang Chi Châu là người bạn trai đầu tiêncôyêulâu như thế này, cũng là người bạn trai đầu tiên phát triển đến bước này, rất may làcôkhônghế ghét chuyện gần gũi vớianh, thế nhưng đến bước này...thìcôvẫn sợ.

côcứ chạy trốn như thế,khôngbiết bây giờ Giang Chi Châu thế nào...

Vừa nghĩ tới đây,côchợt nghe đến phòng tắm bên cạnh có tiếng mở cửa,mộtlúc sau, tiếng nước chảy yếu ớt truyền đến taicô.

À... Đàn ông cũng có thể tự mình giải quyết,côcũngkhôngcần quan tâm nữa.

“Ôi.” Hít thở sâumộtlần nữa, Hạ Duy thả người xuống giường, trong lòng xoắn xuýtkhôngthôi.

Sáng ngày thứ hai lúc hai người gặp mặt liền rất ăn ý,khônghề nhắc đến chuyện xảy ra tối hôm qua nữa. Hạ Duy cũng thay đồ ngủ thànhmộtbộ có cả áo và quần, chắcsẽkhôngkhiến cho Giang tiên sinh xúc động nữa đâu nhỉ?

Giang Chi Châu nhìn thoáng qua áo ngủtrênngườicô,khôngnóigì, đặt bữa sángtrênmặt bàn.

“Cảm ơn.” Hạ Duy uốngmộthớp sữa bò, liếc mắt qua nhìnanh.thậtracôvẫn còn có hơi xấu hổ, đặc biệt là Giang Chi Châu còn để lạitrênngườicômộtvài dấu vết, quần áo cơ bảnkhôngđược che. Nhưng mà mọi người cũng đều là người trưởng thành rồi, coi như...khôngcó chuyện gìđi.

“Hôm nay có thể tốianhmới về, nếu em đói bụngthìtự mình nấu chút gì đó ăn nhé, buổi tốianhsẽtrở về nấu cơm.” Giang Chi Châu nói.

“A, được.” Giang Chi Châukhôngtrở về nấu cơmthìcôcũngkhôngmuốn về nhà lắm, dù sao bây giờ trời cũng rất nóng nực, nhưng mà trong nhà còn có A Hoàng và A Quất,côvẫn phải là trở vềmộtchuyến.

Sau khi đưa chóđidạo, Giang Chi Châu đưa Hạ Duyđilàm, nhân viên trong cửa hàng cũngđãnhớ được xe của Giang Chi Châu rồi, lúc mới nhìn thấy mỗi ngàyanhđều đưa đón Hạ Duy, cáccôcòn ồn ào mấy lần,hiệngiờthìnhìn thấy cũngkhôngnóigì nữa. Ngược lại là nếu giữa trưa Giang Chi Châukhôngtới đón Hạ Duy, cáccôlại cảm thấy lạ lùng.

trênđường về nhà, Hạ Duy nhìn thấy có chỗ bán dứa, liền muamộtquả về nhà, buổi trưa định nấu món cơm quả dứa, vừa có cơm vừa có thức ăn, lạikhôngcần xào thêm rau nữa.

côthậtquá thông minh.

côlên mạng tìm cách nấu món cơm quả dứa, đọc qua đơn giản các bước nấumộtlần, rồi dán lêntrêncửa tủ lạnh: “Đậu nành, cà rốt, ngô, cà rốt, chân giò hun khói...”

Nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp của Giang Chi Châu rất đầy đủ, Hạ Duy đếmthìthấy cái gì cần dùng cũng có.côlấy dao bổ quả dứa ra, mặc tạp dề vào rồi bắt đầu làm việc.

Giang Chi Châu vừa vào cửađãngửi thấy mùi đồ ăn,anhcó hơi ngạc nhiên,anhnghĩ rằng Hạ Duy lười như thế, chắc chắnsẽgọi người giao đồ ăn,khôngngờcôlại tự mình nấu cơm trong phòng bếp.

anhđổi dép lêđiđến cửa phòng bếpđinhìn thoáng qua, Hạ Duyđangchiên cơm.

Nhìn thoáng qua bông hoatrênquả dứa,anhbèn hỏi: “Em nấu cơm chiên dứa à?”

“Đúng thế.” Hạ Duy quay đầu cười cười vớianh, “trênđường trở về em trông thấy có bán dứa, cảm thấy khá ngon nên liền muamộtquả. Em sắp nấu xong rồi,anhăn cơm chưa?”

“Chưa.”

“Vậythìtốt quá, em nấu vừa đúng cho hai người ăn.”

Giang Chi Châu cườiđiđến, ôm lấycôtừ phía sau: “Đây là em thả bồ câu xin lỗianhchuyện tối qua hả?”

Hạ Duy: “...”

“khôngphải, tại sao em phải xin lỗianhchứ?” Hạ Duy ngoài miệng cứng rắn, nhưng tai lại bắt đầu đỏ lên. Giang Chi Châu càng cố tình trêucô, cằm khẽ để lên vaicônhẹnhàng hít hà: “Mùi thơmthìkhá ổn,khôngbiết lúc ănthìvị như thế nào.”

“Nhất định làkhôngthể so sánh được với tay nghề đầu bếp củaanh.” Hạ Duy bĩu môi, rốt cục cũng hiểu được tại sao trong nhà người nấu cơm lại là bố Giang Chi Châu rồi. Bởi vì có bố làm đầu bếpthìmẹ vốnkhôngcó ý định nấu cơm!

Cũngkhôngphải vìkhôngbiết chăm sóc!

“anhđừng ôm em nữa, em còn chưa nấu cơm xong.”

“anhcứ muốn ôm em.” Giang Chi Châu lại bắt đầu chơi xấu.

Hạ Duy: “...”

Thế nêncôcứ kéo theo chú chó lớn Giang Chi Châu, cuối cùng cũng nấu xong món cơm xào dứa.

Giang Chi Châu cầm lấy thìa muốn nếm thử, bị Hạ Duy kéo lại: “Để em nếm trước.”

Cười đưa thìa cho Hạ Duy, Giang Chi Châunói: “Mời.”

Hạ Duy cảm thấy chính mình làm cơm quả dứa, bề ngoàithìcó vẻ khá đẹp nên chắc hương vị cũngkhôngđến nỗi nào đâu.côhơi lo lắng nếmmộtmiếng cơm chính mình xào, tinh tế thưởng thức.

“Vị như thế nào?” Giang Chi Châu hỏi.

Hạ Duynói: “A...,khôngkhó ăn, nhưng cũngkhôngphải quá ngon.”

Giang Chi Châu cườimộttiếng, lấy thìa trong taycô, cũng nếmmộtmiếng: “Tài nấu nướng của em tốt hơn tưởng tượng củaanhnhiều.”

Hạ Duy: “...”

Vậythìtrong tưởng tượng củaanhsẽnát bét như thế nào chứ!

“Đúng rồi,khôngphải em muốn ăn dâu tây à,anhmua dâu tây về đấy.” Cuối cùng Giang Chi Châu cũng buông Hạ Duy ra, đưa dâu tây vừa mua được vào phòng bếp. Hạ Duy nhìn xem từng quả dâu tây đángyêu, tâm tình cũng bắt đầu tốt lên: “Vậyanhmau rửađi, em muốn ăn.”

“Ừ.” Giang Chi Châu để dâu tây vào bát lớn, còn cố ý để lạimộtphần. Hạ Duy khó hiểu nhìnanh: “Những quả nàykhôngrửa à? Em ăn hết được đấy.”

“...” Giang Chi Châu dừng tay lạimộtlúc, mớinói, “Những quả này là giữ lại làm dâu tây Whiskey.”

Hạ Duy: “...”

À, dâu tây Whiskey. Hóa ra Giang tiên sinh còn chưa hết hy vọng.

Chắc hẳn là mùi thơm ở phòng bếp hấp dẫn A Hoàng, nó cũng chạy tới phòng bếp, muốn xin đượcmộtít thức ăn. Giang Chi Châu bắt nó ra ngoài, lấy thức ăn của chó cho nó ăn.

“Meow ~” A Quất trông thấy A Hoàng có đồ ănthìcũng tới cọ cọ để chứng minhsựtồn tại của mình. Giang Chi Châu nhìn nhìn dáng người mập mạp của nó liền bật cườinói: “Mày còn muốn ăn sao? Màykhôngsợ béo chết à?”

A Quất: “...”

Hạ Duy bưng cơm quả dứađitới, nhìnmộtngườimộtmèo trong phòng khách: “Emđangnghĩ có phảithậtra A Quấtkhônghề mập như thế? Dù sao bây giờ cũng sắp đến mùa hè rồi, chúng ta cạo ngắn lông của nómộtchút,khôngchừng có thể gầyđi!”

Giang Chi Châu nghiêm túc tự hỏi: “Đúng là có thể cạomộtít lông.”

A Quất: “...”

Loại cảm giác nguy hiểm quen thuộc này, rốt cuộc là có chuyện gì sắp xảy ra vậy? Đồ loài người ngu xuẩn, các ngươi lại muốn làm cái gì với trẫm!

Giang Chi Châu ngồi xổm xuống, véo véo khuôn mặt béo mập của A Quất: “Đợi ngày mai bớt thời gianđicạo lông nhé.”

A Quất: “...”

không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.