Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 37: Chương 37: Em bị theo dõi






Edit: Dâu



Lúc mấy cảnh sát tuần tra gần bến Tam Nguyên vội vã chạy đến, họ phát hiện một thi thể cách bến xe gần 30 mét.

Người chết chưa được lâu, máu trên đất vẫn còn chảy.

Bầu không khí nặng nề hơn hẳn, các cảnh sát báo tình hình lên trên xong thì để lại một người trông coi hiện trường, những người còn lại chia nhau khám xét.

Vùng này rất hẻo lánh, có khu dân cư cũ kĩ, phải đi lên trên một đoạn rồi rẽ, đường gồ ghề lắm ổ, hai bên là cây cổ thụ cành lá sum suê, đằng sau là một cái kho bỏ hoang.

Tối trời, tầm mắt không rõ, muốn giấu người cực kì dễ dàng.

Gần đây không yên, chính phủ đã có biện pháp, đảm bảo mỗi con đường đều có đèn, cũng gắn camera, cố gắng hết sức thu hẹp phạm vi góc chết.

Thế nhưng vẫn chưa thực hiện đến đây được.

Vụ án phát sinh ở ngay bến xe, trên con đường này tất nhiên sẽ tìm được rất nhiều dấu chân lộn xộn, rất khó mà dùng phương pháp loại trừ để có được manh mối có giá trị.

Từ các yếu tố đó có thể thấy, đây là địa điểm tốt nhất để phạm tội, không phải là thủ phạm chọn bừa.

Không lâu sau, mấy chiếc xe cảnh sát từ các hướng khác nhau đổ lại, thành viên tổ khám xét và pháp y lập tức tiến vào trạng thái làm việc.

Lúc Cao Nhiên cùng Dương Chí đến đây, thấy người đàn ông đưa lưng về phía cậu ngồi trên bãi cỏ hút thuốc, tấm lưng dày rộng mang mấy phần hậm hực, cậu hướng lại gần, nuốt nước bọt, “Anh Tiểu Bắc.”

Lông mày Phong Bắc cau chặt, “Người chết thứ năm.”

Cao Nhiên khô hết cả cuống họng, cậu liếc nhìn sang bên kia, da đầu lạnh toát.

Trước đây Cao Nhiên đã từng đến hiện trường rồi, nhưng vết máu đều được dọn sạch, không cảm thấy choáng gì, lần này lại khác, thi thể nằm ngay trên đất, trên cổ có vết chém, máu chảy rất nhiều, một bãi lớn, che hết bụi đất, vài phiến lá khô, cùng ít hòn sỏi, túi rác.

Mùi máu tanh nồng đến nôn nao.

Người chết nằm nghiêng, đầu hướng về khách sạn Thiên Nguyên, quần áo còn nguyên, vết thương trí mạng là động mạch cổ bị cắt.

Thủ pháp gây án giống trước như đúc.

“Anh Tiểu Bắc, có truy được dấu vết của hung thủ không?”

“Không, chạy lâu rồi.”

Cao Nhiên cũng ngồi xuống, hỏi xin người đàn ông điếu thuốc, động tác đã chẳng còn bỡ ngỡ nữa, “Nếu như em sớm phát hiện được bí mật của ba con số kia, người của anh sớm mai phục ở đây, thì đã bắt được hung thủ rồi, người cũng không chết.”

Dù cho Cao Nhiên biết thừa rằng, trước hiện thực, giả thuyết là hoàn toàn không có ý nghĩa, nhưng cậu vẫn không kiềm được mà đau đáu trong lòng.

Dù là sớm mấy phút thôi, hi vọng vẫn sẽ lớn hơn nhiều.

Phong Bắc nghiêng đầu nhìn thiếu niên, khàn giọng, “Em không có gì phải tự trách cả.”

Tổ hợp ba số kia cực kì bình thường, nói trắng ra là chỉ có ba chữ số 0, 1, 2, chiều hôm qua mới phát hiện, đêm nay đã xảy ra án mạng, thời gian lực lượng cảnh sát có quá ít, căn bản không kịp phá giải hàm nghĩa trong đó.

Biểu hiện của thiếu niên vượt xa dự đoán của Phong Bắc.

Cao Nhiên nhìn chằm chằm một chỗ trong hư không, “Em chỉ là không cam lòng.”

Phong Bắc bắt được nét âm trầm u ám trên mặt thiếu niên, cực kì bất thường, anh thấp giọng quát, “Cao Nhiên!”

Cao Nhiên thoát ra khỏi tâm trạng kì quái nào đó, ánh mắt trở nên mờ mịt.

Phong Bắc dập tắt tàn thuốc, “Làm sao em nghĩ đến xe công cộng được vậy?”

Cao Nhiên cúi đầu, “Lúc đợi đèn, em thấy xe số 106 đi ngang qua trước mặt em, một suy nghĩa lóe lên trong đầu, liền bắt đầu suy đoán từ hướng đó.”

“Lúc em suy nghĩ cũng sẽ coi mình là hung thủ, viết tổ ba con số này là để các anh coi là ngày, hoặc thời gian, mọi người đều bị em đùa giỡn quay vòng vòng, chơi rất vui đó.”

Nói rồi, Cao Nhiên chẳng hay rằng trên khóe miệng mình nở một nụ cười.

Gân xanh trên trán Phong Bắc nhảy ra.

Thiên tài và thằng điên chỉ cách nhau có một đường kẻ thôi, cũng bởi vì thiên tài có rất nhiều điểm tương tự như thằng điên, giờ anh cũng hơi tin rồi.



“Được rồi, đừng cười nữa.”

Cao Nhiên ngẩng đầu, mặt đầy nghi ngờ, “Nói gì đó, em không cười mà.”

Tim Phong Bắc đánh thịch, tiêu rồi, cái đường kẻ kia mờ rồi.

Cao Nhiên bứt một cọng cỏ ném ra ngoài, “Anh Tiểu Bắc, kỳ thực lúc em gọi cho anh chỉ nắm chắc có 60% thôi, bảo anh điều tra lộ tuyến là muốn biết đáp án, cũng không chắc hung thủ sẽ ra tay ngay đêm nay, phán đoán của anh rất chính xác.”

Phong Bắc nhíu mày, vẫn để cho hung thủ chạy trốn thôi.

Hung thủ nắm cả cái huyện thành to nhỏ thế nào trong lòng bàn tay, ít nhất phải sống ở đây mười mấy hai mươi năm trở lên, biết chỗ nào dễ nấp, dễ trốn, chỗ nào là hiện trường dễ phá hoại.

Tổ khám xét kia có thu hoạch, họ phát hiện thảm cỏ gần đó có hai tổ hợp chữ số, theo thứ tự là 26, 96.

Sắc mặt của mọi người đều cực kì khó coi, lại là chiêu này, chơi đến nghiện rồi à!

Phong Bắc kêu người chụp ảnh, anh châm điếu thuốc, trong lòng là một ngọn lửa, “Mẹ nó!”

Những người khác đều yên lặng lui lại một chút.

Cao Nhiên nửa ngồi nửa quỳ nhìn hai tổ hợp số kia, vẫn viết bằng phấn đỏ, chỉ là chữ viết khác hẳn đi, là hung thủ cố tình, mục đích chỉ có một thôi, thêm phần thú vị.

Trò chơi vừa mới bắt đầu.

Nhưng mà, lần này lại là cái gì đây…

Phong Bắc đưa Cao Nhiên về nhà, còn mình thì trở về cục, tính thức thâu đêm.

Cánh tay bị kéo, Phong Bắc nghiêng đầu, “Hả?”

Cao Nhiên lắc đầu.

Phong Bắc búng một cái trên trán thiếu niên, “Lắc đầu là sao? Nói gì đi.”

Cao Nhiên nhìn người đàn ông, “Anh Tiểu Bắc, anh ngủ với em được không?”

“Tối nay thì không.”

Phong Bắc trấn an bằng cách nắn nắn cổ tay của thiếu niên, một giây sau thì quyết đoán lấy tay cậu xuống khỏi cánh tay mình, “Tắm xong nằm trên giường, nhắm mắt lại ngủ, đừng nghĩ gì cả.”

Cao Nhiên thầm nghĩ, sao mà có thể chứ, tối nay chắc chắn mất ngủ rồi.

“Anh Tiểu Bắc, thầy Tiền…”

“Đang trong quá trình giám sát.”

Cao Nhiên thở một hơi, không phải thầy thì tốt rồi.

Trải qua sự kiện bác cả và trưởng thôn kia, cậu sợ lại có người quen lộ ra sắc mặt vừa lạ lẫm vừa đáng sợ lắm.

Lưu Tú còn chưa ngủ, nghe tiếng mở cửa đóng cửa thì đi từ trong nhà ra, “Tiểu Nhiên, sao giờ con mới về? Soái Soái gọi qua, nói nó về đến nhà rồi.”

Cao Nhiên “Dạ” một tiếng.

Lưu Tú nhìn con trai đang cúi đầu ủ rũ, “Dạ cái gì, mẹ đang hỏi mày đấy, không phải mày ra ngoài với nó à? Soái Soái hứa với mẹ là nó sẽ đưa mày về, mẹ mới đồng ý cho mày ra ngoài với nó, hai đứa bây rốt cuộc…”

Cao Nhiên uể oải xua tay, “Mai nói đi, con lên gác đây.”

Lưu Tú nhíu đôi lông mày thanh mảnh, vào nhà đánh thức Cao Kiến Quân, “Ông lên xem tiểu Nhiên chút đi.”

Cao Kiến Quân đang ngủ say, thình lình bị gọi dậy, chú xoay người không phản ứng.

Lưu Tú lại đẩy.

Cao Kiến Quân thấy phiền, trùm chăn lên người, “Sáng mai tôi còn phải đi sửa điện ở quê, nếu bà muốn tôi ngã từ trên cột điện cao thế xuống, bà cứ đẩy nữa đi.”

Lưu Tú, “…”

Một giờ sáng, Cao Nhiên nằm trên giường mà người mỏi nhừ, cậu ngồi dậy thở dài, rồi lại nằm xuống.

Ba giờ sáng, Cao Nhiên đi tới đi lui trong phòng, sợ làm ảnh hưởng đến ba mẹ ở dưới nhà, nên không đi dép, để chân trần, hơi lạnh thấu qua gang bàn chân.

Mặt trời vừa ló dạng, Cao Nhiên ném phăng cái bút bi, dựa vào lưng ghế thở dài.

Trên bài là mớ giấy nháp ngổn ngang, trên đó viết bốn chữ số 2, 6, 9, 6.

Tất cả tổ hợp đều trên đó, chẳng thiếu cái nào.

Theo suy đoán của Cao Nhiên, tin tức trong mấy chữ số này chắc chắn tám trên mười không phải là địa điểm, hung thủ đổi luật chơi rồi.

Rốt cuộc là cái gì chứ?

Cao Nhiên vò đầu, phát hiện trên tay có mấy cọng tóc, trên bàn cũng có.

Mắt cậu giật giật, lo lắng mình dùng não quá độ, tý tuổi đã hói đầu.

Chưa đến 6 giờ, Giả Soái tới.

Cao Nhiên ở trong sân vung tay vung chân, hỏi Giả Soái tối hôm qua đi đâu.

Giả Soái dắt xe đạp sang một bên, “Tôi đi vệ sinh xong về quán game, phát hiện ông không ở đó, liền ra ngoài tìm, tìm một vòng cũng không thấy, tôi bèn về lại quán game, thấy tờ giấy ông để lại, tôi liền tự về.”

“Không tìm được á?” Cao Nhiên liếc cậu, “Lúc đó tôi ở ngay cạnh quán game, chỗ bán hạt dẻ ấy.”

Giả Soái nói, “Trên đường nhiều người, tôi không thấy.”

Cao Nhiên trợn trắng mắt, “Tôi đẹp trai nhường này, ở trong đám đông rất dễ thấy, sao mà ông không thấy cho được? Ngay cả cảnh sát Dương cũng chẳng quen biết tôi cho lắm, vẫn có thể dễ dàng tìm được tôi, hai ta quen nhau bao năm rồi chứ.”

Giả Soái riết rồi cũng quen với cái trò tự yêu mình của cậu, nói là tối ánh sáng không tốt, “Ông cũng không nhìn thấy tôi sao?”

“Tôi nghĩ ông đang ngồi xổm trong nhà xí, đi thẳng ra đó.”

Cao Nhiên ép chân trái xong đổi sang ép chân phải, “Có một đống người đang đi vệ sinh, còn có mấy người đứng xếp hàng nữa, đèn trong đó chưa sửa, bên ngoài có mỗi cái bóng đèn tròn, ánh sáng nhìn như ma, tôi liếc mắt một cái là biết không có ông.”

Giả Soái câm nín một chốc, “Sao không chờ tôi?”

Cao Nhiên bĩu môi, “Chờ mà, mãi ông không về, cảnh sát Dương liền giục tôi.”

Cậu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, “Lúc thường thời gian ông ngồi bồn cầu cũng không lâu, không có chuyện ngồi là không đứng dậy nữa, lúc ông trở lại, tôi hẳn đang ở sảnh game chứ nhỉ, sao lại không thấy?”

Cao Nhiên nhớ lúc đó mình chơi máy đánh bạc một hồi lâu, thời gian đó đủ để Soái Soái đi xong rồi.

Chơi xong máy đánh bạc, Cao Nhiên còn gọi điện thoại trong quán game nữa, sau đó ở tại chỗ chờ, trước sau cộng lại thời gian rất dài.

Đừng nói là Soái Soái, còn đủ để cậu đi mấy lần cơ.

“Nói đê, có phải là lén tôi đi làm chuyện gì xấu không?”

Giả Soái nhíu mày, “Không có, tôi đau bụng.”

Cao Nhiên nghi ngờ nhìn cậu chằm chằm.

Giả Soái nói, “Ông không tìm được tôi trong nhà vệ sinh, không tìm quanh đó mà đã tự bỏ đi trước, không sợ tôi gặp chuyện gì à?”

Cao Nhiên phỉ phui cái mồm, “Anh hai à, đó là chỗ náo nhiệt nhất trong huyện ta, người đến người đi, cực kì đông đúc, mấy lần hung thủ ra tay đều ở chỗ vắng vẻ, trừ khi là chán sống, muốn bị cảnh sát bắt ngay tại chỗ, mới có thể chạy vào đó gây án.”

Cậu nói trật tự rõ ràng, “Cũng vì náo nhiệt, chủ lực của cảnh sát đều ở bên đó, hung thủ muốn hành động, chưa làm gì đã bị bắt rồi.”

Giả Soái chọn trọng điểm, “Mấy lần gây án?”

Khóe miệng Cao Nhiên khẽ giật, đệt mợ, hóa ra là đang thử cậu.

“Là anh em phải không?”

“Đúng.”

Giả Soái nói, “Cả đời vẫn đúng.”

Ngắm nghía Giả Soái vài lần, Cao Nhiên huơ huơ tay chân, đột nhiên bật thốt ra, “Không đúng! Tối hôm qua tôi căn bản không rời đi, ở ngay ngã tư trước quán game mà!”

Đứng một lúc cực lâu, vẫn luôn suy nghĩ chuyện biển xe công cộng, theo lời của cảnh sát Dương thì, ai đi ngang qua cũng duỗi cổ nhìn, hai người họ như hai con tinh tinh một lớn một nhỏ vậy á.

Giả Soái khẽ cau mày, “Thật sự không thấy.”

Cao Nhiên híp mắt, tại sao cậu lại có cảm giác, tối hôm qua Soái Soái không đi vệ sinh, hoặc là có đi, nhưng căn bản không về quán game tìm cậu, mà là đi chỗ khác để làm chuyện khác nhỉ.

Hơi giống như là… đang lợi dụng cậu.

Giật mình tỉnh lại, Cao Nhiên ngạc nhiên tột độ, sao mình lại có thể nghi ngờ Soái Soái cơ chứ? Còn nghĩ xấu xa đến vậy.

Cực kì không nên.

Cao Nhiên chà chà ngón út, chẳng lẽ do cùng Phong Bắc phá án, tạo thành thói quen theo bản năng suy đoán tất cả mọi việc rồi?

Không thể để cho Soái Soái biết mình nghĩ như vậy, không thì nhất định cậu ấy sẽ giận mất.

Im lặng một lúc, Cao Nhiên chuyển đề tài, “Chỗ Tam Nguyên có án mạng.”

Giả Soái, “Có nghe nói.”

Cao Nhiên nói, “Nhưng mà hai đứa mình qua chỗ đó ba lần, lần thứ tư là đi về, quá vắng vẻ, thích hợp để giết người.”

Giả Soái công nhận, “Đúng vậy.”

Cao Nhiên đứng thẳng, tay xoa cổ, “Tôi với cảnh sát Dương đến hiện trường, người chết là nam, khoảng chừng hơn ba mươi, động mạch chỗ này bị cắt, chảy rất nhiều máu.”

Giả Soái nhìn thiếu niên, “Cao Nhiên, ông có nhận ra không? Ông thật sự rất nhạy cảm với chuyện phá án, cũng có một đam mê cuồng nhiệt không thể nào kiềm nén nổi.”

Cậu chỉ vào mắt thiếu niên, “Tâm trạng đó có trong mắt ông, càng ngày càng mãnh liệt.”

Cao Nhiên ngớ ra, “Thế à?”

Giả Soái nói ừ, cậu nhắc lại chuyện lúc trước đã từng hỏi, “Ông muốn thi vào trường cảnh sát à?”

“Đợi sang năm lên lớp 12 rồi tính, tôi phải nâng thành tích lên trước đã.”

Cao Nhiên khác với Giả Soái thích yên tĩnh, từ nhỏ cậu đã thích vận động, thể lực không phải là vấn đề.

Cũng không phải cậu nói khoác, nhưng mặt trí tuệ hẳn cũng sẽ ổn, nhờ người đàn ông huấn luyện một chút, khả năng thi đỗ rất cao, chính là lòng nhiệt huyết kia vẫn chưa đến mức sôi trào, vẫn còn thiếu một chút nữa.

“Ông thì sao? Ông tính làm gì?”

Giả Soái nói, “Bác sĩ.”

Cao Nhiên chép miệng, “Nghề này quá hợp với ông rồi, ông khoác áo blouse trắng vào chắc chắn là cực kì hết sức lạnh lùng.”

Giả Soái, “…”

Cao Nhiên thở dài, “Thế nếu tôi đỗ trường cảnh sát đi làm cảnh sát thật, sẽ tránh không khỏi mấy lúc bị thương này kia, số lần liên lạc với ông không thể ít đi được rồi.”

Giả Soái, “Ừm.”

Hai thiếu niên đứng dưới bầu trời thu lúc sáng sớm mơ về tương lai, trên gương mặt trẻ con còn vương nét ngây ngô là biết bao ảo tưởng và mong đợi.

Không khí trong phòng họp cực kì nặng nề.

Gương mặt đặc tả của nạn nhân thứ năm được chiếu trên màn hình lớn, đằng sau là hai tổ hợp số kia cùng với hoàn cảnh chung quanh.

Khuỷu tay Phong Bắc đặt lên bản báo cáo nghiệm thi và khám nghiệm hiện trường, anh phát hiện họ đang đâm đầu vào trong một cái vòng luẩn quẩn.

Lúc vụ án xảy ra, Tiền Túc ở nhà, Vương Đông Bình cũng ở nhà.

Đó nghĩa là, hai kẻ tình nghi đều bị loại trừ, những ngày qua đều là vô ích?

Phong Bắc hỏi lão Trương, “Chú theo dõi nhà Tiền Túc từ chỗ nào?”

Lão Trương nói là ngay góc tường ngoài cửa sổ, “Cửa sổ phòng Tiền Túc mở, tôi có thể thấy từng hành vi cử chỉ của anh ta trong phòng, hoặc là tôi gặp ảo giác, hoặc là anh ta có thuật phân thân, không thì tuyệt đối không có vấn đề gì.”

Phong Bắc hỏi, “Tối qua gió lớn như vậy, anh ta không đóng cửa sổ sao?”

Lão Trương nói, “Chắc thấy trong phòng bí quá.”

Phong Bắc hỏi người còn lại, “Vương Đông Bình thì sao, cũng vẫn luôn trong tầm mắt chứ?”

Người kia nói, “Không, nhà Vương Đông Bình có mỗi một cái cửa, lúc chạng vạng ông ta về nhà rồi cũng không ra nữa.”

Dương Chí sờ gáy, “Nói vậy, tối hôm qua lọai trừ được hai người rồi, hết sạch.”

Trước mắt cả hai người đều được loại bỏ hiềm nghi, không tìm ra nghi phạm mới, lại vòng về trạng thái hai mắt tối thui ban đầu.



Phong Bắc nói, “Hung thủ là nam, thân hình cường tráng, có quan hệ với khách sạn Thiên Nguyên, sống ở đây mười mấy hai mươi năm rồi, dùng mấy thông tin này kiểm tra thử xem.”

Anh bổ sung, “Lần này không đi đường sáng, đi trong tối, nếu tra được đối tượng phù hợp những đặc điểm đấy, nghĩ cách lấy được chữ viết của kẻ đó.”

Dương Chí nhận một cuộc điện thoại, “Đội trưởng, có phát hiện mới, có một cô gái đến nói rằng hôm qua đã gặp nạn nhân.”

Cô gái được lấy khẩu cung, bị giữ lại, nói đội trưởng đội hình cảnh muốn gặp cô, sẽ tới ngay thôi.

Phong Bắc chào buổi sáng, anh nhìn thấy cô ở một gian văn phòng, không khác mấy so với mình tưởng tượng, ra đời chưa lâu, trong mắt toàn là sợ hãi và bất an.

Cô gái nhìn thấy Phong Bắc, lòng cảnh giác tan biến đi nhiều, cô kể lại tình hình tối qua một lần, không khác mấy so với khẩu cung.

Gặp một lần, hỏi đường, cảm ơn, qua loa kiểu bèo nước gặp nhau.

Phong Bắc chống trán, vụ án bị chính phủ ép xuống, không đăng báo, cũng không xuất hiện trên bản tin, người dân quanh đây cũng chưa chắc là biết có án mạng xảy ra.

Sao cô gái này lại biết?

Cô gái dưới ánh mắt sắc bén của người đàn ông mà tái mặt, cô rũ đầu, lông mi run rẩy, nhỏ giọng nói, “Em bị mù đường, tối hôm qua theo chỉ dẫn của người kia tìm chợ trời đường Đông Hoa, cuối cùng tìm không thấy, em theo đường cũ trở về.”

Phong Bắc thấy thân mình run rẩy của cô gái, “Lúc cô về, thấy người chỉ đường đang nằm trên đất?”

Cô gái gật đầu, “Chỗ bến không có ai, em đi về phía trước, muốn tìm người khác để hỏi, đi một đoạn ngắn, em liền thấy… thấy người trên mặt đất.”

Cô cắn môi dưới, “Lúc đó em rất sợ, em không nghĩ tới việc báo cảnh sát, mà xoay người chạy đi.”

Phong Bắc áng chừng được chuyện gì đã xảy ra, anh nhìn quầng thâm dưới mắt cô gái, “Cô trở về, lương tâm bất an, cả một tối không ngủ, hôm sau hạ quyết tâm đến cục cảnh sát.”

Đầu cô gái càng cúi thấp hơn, xấu hổ nói, “Xin lỗi.”

Phong Bắc cười nói, “Cô đã rất dũng cảm, chỉ bằng việc cô xuất hiện ở đây, ngồi trước mặt tôi này thôi, rất nhiều người chưa chắc đã làm được đâu.”

Cô gái ngẩn ngơ.

Phong Bắc đổi đề tài, “Trên đường cô trở lại đường cũ không thấy người nào sao?”

Cô gái nói hình như không, còn nói cô không để ý, “Đã muộn lắm rồi, em cũng hơi sợ nữa, vừa đi vừa nghĩ chuyện gì đó phân tán sự chú ý của mình, cho nên không…”

Phong Bắc ngắt lời cô, “Cô từ từ suy nghĩ.”

Anh đứng dậy, “Có muốn uống gì không? Nước sôi, hay là nước ngọt? Mấy món giới trẻ các cô thích, ông chú này cũng không hiểu lắm đâu.”

Cô gái ngượng ngùng nói, “Nước sôi là được rồi ạ, cảm ơn.”

Phong Bắc tìm cốc dùng một lần, đến chỗ bình nước rót một cốc đưa đến trước mặt cô gái, anh cũng không ở đó nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, mà đứng dậy ra ngoài hút thuốc.

Hơn nửa tiếng sau, Phong Bắc về lại văn phòng, hỏi cô gái có nhớ ra cái gì không.

Cô gái nói có, rồi lại bảo không có, xong lại nói có, lắp ba lắp bắp, lúng túng đến mặt đỏ lựng.

Phong Bắc nhìn cô gái nói lắp, nghĩ ngay đến thằng oắt kia, “Đừng cuống.”

Cô gái sắp xếp từ vựng một chút, “Em theo đường cũ trở lại không nhìn thấy ai, phát hiện người chết xong thì càng hoảng không chọn đường, lúc đó cũng không gặp được ai, nhưng trước khi em hỏi đường thì có thấy một người, là nam.”

“Em định hỏi đường anh ta, nhưng anh ta đi rất nhanh, luôn cúi đầu, cả một đường vừa đi vừa tự hỏi tự trả lời, em thấy rất quái lạ, lo là kẻ đầu óc có vấn đề, nên không dám đi lên.”

Phong Bắc không để lộ quá nhiều cảm xúc, sợ dọa đến cô gái, “Cô có nghe được anh ta tự hỏi tự trả lời chuyện gì không?”

Cô gái lắc đầu.

Phong Bắc trầm giọng nói, “Thế anh ta mặc quần áo gì?”

Cô gái cố gắng nhớ lại, “Hơi quê mùa.”

Quê mùa? Trong đầu Phong Bắc hiện lên một người, “Thân hình, kiểu tóc, tư thế đi đường, cô nhớ được bao nhiêu, thì nói với tôi bấy nhiêu.”

Cô gái nói từ đầu tới đuôi.

Cô thấp thỏm, hỏi mà mắt đỏ hoe, “Đội trưởng Phong, liệu em có bị… có bị diệt khẩu không?”

Sợ hãi là chuyện rất đỗi bình thường.

Cho nên xuất hiện ở đây, đã là can đảm lắm thay.

Phong Bắc nói, “Trước khi vụ án được điều tra rõ, tôi sẽ sắp xếp người bảo vệ cô, hi vọng cô hợp tác một chút.”

Cô gái lúc này mới yên lòng, “Em nhất định sẽ hợp tác, cảm ơn.”

Hai ngày không tắm rửa, quần áo cũng không thay, nhăm nhúm, còn bốc mùi nữa, anh dội nước, thay quần áo sạch sẽ rồi đến chỗ thiếu niên.

Cao Nhiên đọc từ đơn tiếng Anh, đưa một quả táo đỏ cho anh, “Bổ máu nè.”

“Anh không cần.”

Nói thì nói vậy, Phong Bắc vẫn nhét vào miệng một quả, anh phun hạt vào thùng rác, “Quá ngọt, ê răng.”

Cao Nhiên tẩy sạch phần viết chính tả từ đơn trên vở, “Với cái thói nghiện thuốc lá của anh, răng tốt được mới lạ.”

“…”

Từ nhỏ Phong Bắc đã không thích ăn ngọt, nhưng anh vẫn ăn hết chỗ táo còn lại, coi như là quà sinh nhật thiếu niên tặng anh.

Lúc ăn còn vui vẻ trong lòng.

Cao Nhiên đặt bút xuống, “Anh Tiểu Bắc, tối nay anh không đi chứ?”

Phong Bắc dựa vào bàn lật vở bài tập của cậu, “Không đi.”

Cao Nhiên nghe xong, khóe miệng nhịn không nổi mà nhếch lên, rồi lại mím lại, cậu vò đầu bứt tai, “Làm sao giờ? Em thật không nghĩ ra 2696 là cái gì.”

Phong Bắc lấy từ trong hộp bút ra cái bút chì khoanh lại những câu giải sai, “Không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa, đầu em đã ít tóc hơn người thường rồi, nếu còn nghĩ nữa, sẽ hói đấy.”

Cao Nhiên nói, “Điêu, em không tin.”

Phong Bắc nói, “Thật đấy, em tin thì hơn.”

Cao Nhiên lập tức vào phòng vệ sinh xoay lưng soi gương, cổ xoay đến mỏi nhừ mà vẫn không tìm thấy, cậu quay lại hỏi, “Diện tích lớn chừng nào?”

Phong Bắc thò tay vén vén, “Cỡ đồng 5 xu.”

Anh ối chà một tiếng.

Cao Nhiên run người, hậm hực, “Làm giật hết cả mình, lại làm sao nữa?”

Sắc mặt Phong Bắc nặng nề, “Có ba chỗ.”

“Ba chỗ?” Cao Nhiên sợ hãi kêu lên, “Lẽ nào thận em có vấn đề?”

Mặt Phong Bắc đen xì, “Em bị thận hư à?”

Cao Nhiên nói, “Không mà.”

“Thế thì chả có vấn đề gì đâu.”

Phong Bắc thở dài, “Anh thấy là do chất lượng giấc ngủ của em kém trong thời gian dài, mà cũng dùng não trong thời gian dài, không kết hợp nghỉ ngơi điều độ, vì lý do an toàn, kiếm thời gian đến viện kiểm tra đi.”

“Kiểm tra thì kiểm tra, nhưng chắc chẳng tìm được lí do đâu.”

Cao Nhiên nằm xoài trên ghế, “Bảo sao bạn gái ngồi sau em hôm nay cứ chọc vào lưng em mấy lần, em hỏi nó làm gì thế, nó chẳng nói gì, cứ ấp a ấp úng, hóa ra là sợ em xấu hổ.”

Phong Bắc không nhịn cười nổi, anh xoa tóc thiếu niên, tránh ba chỗ không có tóc kia, “Lấy gừng chà lên.”

Mắt Cao Nhiên sáng lên, “Có lý.”

Phong Bắc phát hiện đuôi tóc thiếu niên hơi dài, mọc một đoạn ở gáy, tóc mái cũng không ngắn, đủ để đốt một cái pháo trùng thiên ấy chứ.

“Không tính đến chuyện cắt đầu đinh giống anh em à?”

Cao Nhiên lắc đầu, “Tuyệt đối không!”

Tuy rằng để đầu đinh rất đàn ông, rất kiên cường, nhưng quá là thử thách khuôn mặt, cậu không hợp.

Phong Bắc chậc chậc, “Không có mắt.”

Nói chuyện chưa được bao lâu, Cao Nhiên đã bị Phong Bắc giục lên giường.

Cao Nhiên bọc chăn, không nén được mà thở dài, đêm nay cuối cùng cũng có thể ngủ ngon.

“Anh Tiểu Bắc, hai tổ con số hung thủ để lại…”

Phong Bắc nghiêm túc quát lên, “Ngủ!”

Cao Nhiên nhịn nữa nhịn mãi, rồi cuối cùng không nhịn nổi, “Em nghĩ là, lần này có thể hung thủ…”

Phong Bắc ngắt lời thiếu niên, “Anh hỏi em, hôm qua em có ngủ không?”

Cao Nhiên cả một đêm không ngủ.

Phong Bắc mắng cho, “Thế mà còn không ngủ cho anh, muốn chết đúng không?”

Cao Nhiên ngậm miệng.

Kỳ thực cậu rất rất rất buồn ngủ, nhưng đầu lại căng như dây cung, thần kinh lại cứ nghĩ vụ án, nhập vai hung thủ, cảm thấy mình cứ tiếp tục thế, sẽ đột tử mất thôi.

Hầy.

Một lát sau, Cao Nhiên nghiêng người, “Anh Tiểu Bắc.”

Người đàn ông không đáp lại.

Cao Nhiên dịch lại gần chút nữa, dài giọng, “Anh… Tiểu… Bắc…”

Một âm thanh vang lên trong bóng tối, “Gọi hồn à?”

Cao Nhiên nói, “Sinh nhật vui vẻ nha.”

Phong Bắc sững sờ, cứ như vừa ăn một lọ táo đỏ to đùng vậy, ngọt lịm.

Cao Nhiên cười nói, “Chú ơi, chú vừa già thêm một tuổi nhá.”

Phong Bắc nuốt nước bọt, “Chú cái gì, gọi anh.”

Cao Nhiên bĩu môi, “Lừa mình dối người.”

Phong Bắc nghe thấy, lại làm như không, “Lẩm bẩm cái gì đó?”

Cao Nhiên nói, “Không có gì.”

Phong Bắc nghe tiếng thở bên tai, đợi đến khi tiếng thở trở nên sâu và đều, anh mới xoay người, nương theo ánh trăng lờ mờ mà nhìn chăm chú thiếu niên trước mắt.

“Anh Tiểu Bắc…”

Phong Bắc thả lỏng cơ bắp đang căng lên, “Ừm.”

Thiếu niên không nói tiếp.

Đây là mơ thấy anh? Hay là một sự ỷ lại vô thức?

Phong Bắc nhếch môi, nhưng dù là cái nào, thì đối với anh vẫn là việc vui.

“Rụng tóc nhất định là chỗ nào trong cơ thể phát ra tín hiệu, em không thể đối với mình tốt hơn một chút sao?”

Phong Bắc thở dài một tiếng, nhéo mặt thiếu niên, “Anh vẫn đang chờ em lớn lên, sóng vai với anh đây.”

Thiếu niên nằm yên tĩnh, tóc mái dán lên trán, sức sống bừng bừng rút đi, có vẻ cực kì dịu ngoan.

Phong Bắc nhìn đôi môi khẽ nhếch của thiếu niên, anh ghé lại gần, ngửi thấy hơi thở sạch sẽ, ướt át.

Dục vọng trong lòng sống bừng lên trong tích tắc.

Vô liêm sỉ.

Phong Bắc tự mắng mình, cảm giác tội lỗi càn quét đến, nuốt trọn anh.

Anh nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn đặt nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán thiếu niên.

Cảnh sát liên hệ với bến xe công cộng trên trấn, qua điều tra phát hiện xe 962 và 269 có hai bến trùng nhau, xe số 2 và 69 có một bến trùng, số 29 và 2 cũng có một bến trùng.

Cảnh sát biết hung thủ hẳn sẽ không làm vậy lần nữa, nhưng họ nhất định phải bố trí người mai phục cả ngày hai mươi tư tiếng, ngoài ra chẳng còn biện pháp khác.



Vì họ không có cách nào xác định được bốn con số kia rốt cuộc là đại diện cho cái gì.

Mỗi người đều có suy đoán của mình, muốn thông qua mấy con số nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, tỷ lệ quá thấp.

Giả như cảnh sát cho là khả năng hung thủ dùng lại một chiêu là không lớn, không mai phục, hung thủ đoán trước họ sẽ nghĩ vậy, tương kế tựu kế thì sao?

Cho nên dù chỉ có một phần vạn khả năng, cảnh sát cũng không dám mạo hiểm.

Mạng người đối với hung thủ mà nói, chỉ là đạo cụ trò chơi, hắn ta có thể không kiêng dè gì, muốn làm thế nào thì làm, cảnh sát lại không thể.

Điều này dẫn tới cảnh sát hết sức bị động.

Lúc Tiền Túc một lần nữa xuất hiện trong lớp, không khác gì lúc thường, vẫn rất chi là lịch sự thanh lịch, tri thức uyên thâm.

Cao Nhiên chăm chăm nhìn Tiền Túc, rồi nâng sách lên lét lút đánh giá.

Ngoại trừ Cao Nhiên, không ai biết lí do Tiền Túc hai ngày nay xin nghỉ ở nhà là gì.

Lên lớp, giảng bài, tan học, tất cả vẫn như trước, không có bất cứ thay đổi nào.

Tiết học cuối cùng buổi chiều, Giả Soái đột nhiên bị gọi đi, mẹ cậu bị ngã, phải vào viện.

Cao Nhiên xoay bút, lòng rối bời, không biết mẹ Soái Soái ngã có nghiêm trọng không.

Bà nội ngã một cái, đầu óc không còn tỉnh táo nữa.

Cao Nhiên nghĩ tới đó, lòng càng hoảng hốt, cậu ném bút lên sách giáo khoa, chống trán chờ hết giờ.

Chuông tan học vừa reo, Cao Nhiên lập tức thu dọn sách vở, giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục nói một tràng nữa, vẻ như phải kéo dài đến mười mấy phút.

Cái gì mà “Cô chỉ nói hai câu nữa thôi”, toàn là chém gió cả.

Bút bi xoay mòng mòng trên đầu ngón tay Cao Nhiên, cậu nghe tai này lọt tai kia, tâm tư đã bay đi từ lâu.

“Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi.”

Giáo viên chủ nhiệm vừa đi.

Học ngoại trú thì về nhà, sống trong trường thì đến căng-tin lấy cơm, loạn tùng phèo cả lên.

Lúc Cao Nhiên đi ra, thoáng thấy trên hành lang lớp bên Trương Nhung đang đứng cùng bạn trai, hai người vừa nói vừa cười, vẻ như “Chúng tớ chỉ là bạn bè bình thường”.

Cậu không chào.

Trương Nhung có bạn trai đưa, không cần cậu.

Người xui xẻo, uống nước cũng mắc nghẹn.

Cao Nhiên phát hiện bánh sau của xe đạp hỏng rồi, cậu hậm hực dắt ra khỏi cổng trường.

Trường học ở trong ngõ, xung quanh là khu dân cư, các bạn nhà gần thì dễ rồi, rẽ trái rẽ phải là đến.

Ở xa thì phiền phức hơn.

Cao Nhiên rẽ vào một con ngõ, đi được một nửa, bỗng nhiên cậu dừng bước.

Một cơn gió lạnh thổi đến từ phía sau, trong nháy mắt tỏa ra, khiến lỗ chân lông khắp người nở ra.

Đằng sau có người!

Cao Nhiên quay phắt đầu lại, không có ai, nhưng cảm giác rợn tóc gáy đó vẫn còn, thậm chí còn nhanh chóng tăng lên.

Hôm vẽ bích báo ở trường xong cậu và Giả Soái cùng nhau về, loáng thoáng cảm thấy có người nhìn trộm, lúc đó cậu còn nói cho Giả Soái, đó là lần đầu tiên.

Từ nhà của vợ chồng Vương Đông Bình và Lý Quyên đi ra, lúc ở trong ngõ, phát hiện có người nhìn cậu, đó là lần thứ hai.

Đây là lần thứ ba.

Cao Nhiên liều mạng dắt xe chạy về phía trước, rẽ trái rẽ phải mấy cái ngõ hẻm, chạy thẳng vào một tiệm thuê sách không xa đằng trước.

Cậu quăng xe đạp lên đất, nằm nhoài trên quầy thở hồng hộc, mồ hôi chảy ròng ròng, trên mặt không giấu được sự kinh hãi.

Hung thủ thật sự đang theo dõi cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.