Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 269: Chương 269: Bị Trọng Thương




- Tiểu tử! Chết đi!

Lâm Chấn khóe miệng hiện lên một vệt lạnh lẽo cười gằn

- Lâm Chấn ta nếu muốn giết người, không người nào có thể cứu đến rồi!

Vừa dứt lời, đấu khí trong cơ thể lão bàng bạc tăng lên, hai tay chậm rãi từ từ trong áo bào duỗi ra!

Lăng Huyền Phong cùng Cát Dụ Thành sắc mặt nghiêm nghị. Lão già gân này muốn tung đại chiêu?

Một vài giây sau, Lâm Chấn hai tay đột nhiên hướng lên trời, đánh ra một tia khí màu đen. Trên tay trái một luồng hỏa diễm màu tím bốc lên.

Vèo!

Hỏa Diễm màu tím trông thật chói mắt. Nhiệt độ tỏa ra vô cùng lớn nhất thời tràn ngập toàn bộ khuôn viên trăm mét. Nó phóng thích một luồng năng lượng hung hãn, cơ hồ không gian cũng bị đốt cháy đến có chút vặn vẹo.

Hít!

Nhất thời, Lăng Huyền Phong cùng Cát Dụ Thành hít vào một ngụm khí lạnh!

Đây là pháp quyết gì, sao có thể có thể ngưng luyện hỏa diễm uy lực kinh người đến thế? Quả thực chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy!

Cát Dụ Thành lông mày khẽ nhíu. Bôn tẩu giang hồ mấy chục năm, nhưng cũng chưa từng thấy loại hỏa diễm nào quỷ dị như thế, màu tím bên trong lộ ra thâm trầm u ám, còn có nhiệt lượng đáng sợ kia, đã vượt xa tầm nhận thức của lão!

- Lão già này, đến tột cùng muốn làm gì?

Lăng Huyền Phong con ngươi híp lại, trong thâm tâm càng sản sinh một ít bất an.

- Coi chừng! Đừng để hỏa diễm màu tím kia động phải! Cho dù là ta cũng chưa chắc cứu được đâu!

Ở trong đầu Lăng Huyền Phong, hệ thống lên tiếng cảnh báo.

Lăng Huyền Phong liền thay đổi sắc mặt, chấn động nhìn chằm chằm Lâm Chấn, thầm nghĩ trong lòng, lão bất tử này... Đến cùng là học được cái thứ tà môn này ở đâu?

Cho dù là có theo phe của Văn lão cẩu, cũng chưa chắc có thể học được nhanh như thế này chứ?

“Ầm!”

Hỏa diễm màu tím, bỗng dưng xao động bạo phát một đạo âm thanh như tiếng sấm vang vọng!

- Hỏng bét! Dừng tay, ngươi điên rồi? Lâm Chấn! Ngươi có biết là nếu ra một chiêu này, chính ngươi cũng phải bồi cái thân mình vào đó không?

Nhất thời, Lăng Huyền Phong thất kinh kêu lớn, trên mặt tràn ngập sợ hãi.

Mặt khác, bọn họ nhìn về phía Lâm Chấn ánh mắt đã triệt để thay đổi, phảng phất như nhìn thấy một người điên, một cái từ đầu đến đuôi người điên!

Lâm Chấn con ngươi bỗng chốc co lại nhanh chóng, chưởng pháp vung lên. Một mảnh ánh sáng lớn bao trùm không gian, hầu như tiêu hao hết phân nửa đấu khí trong cơ thể lão.

- Lâm lão đầu! Dừng tay! Ngươi muốn đồ sát toàn bộ người trong thành này sao?

Nhưng mà, Lâm Chấn cũng không có đình chỉ, cũng không thể đình chỉ! Ngày hôm nay, Lăng Huyền Phong, người trong số mệnh, phải chết!

Ầm!

Hai cỗ hỏa diễm lượn lờ ở hai tay của hắn bên trên, thanh trắng luân phiên, có vẻ cực kỳ quỷ dị cùng âm u, cuồng bạo năng lượng không ngừng xông tới, phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ ở trên tay hắn nổ tung!

Từ Khuyết mười ngón nhưng là nhanh chóng chuyển động, mặc diệp hái hoa bình thường linh hoạt, ở hỏa diễm đoàn trung phi nhanh lên một chút động, đem từng sợi từng sợi chân nguyên tưới trong đó, không ngừng đè ép này hai đám Dị Hỏa!

Chỉ một thoáng sau, dưới ánh mắt hoảng sợ của Lăng Huyền Phong, đoàn hỏa diễm màu tím ngưng tụ thành một đóa hoa sen màu tím yêu dị, không ngừng chuyển động, mỹ lệ nhưng trí mạng.

- Tiểu tử! Cho ngươi nếm mùi Tử Sắc Hỏa Liên của lão phu! Ngươi cùng từ trên xuống dưới mấy chục vạn nhân mạng ở Triều Ca, chôn cùng đi!

Lâm Chấn điên cuồng hét lớn, vung tay một cái, Tử Sắc Hỏa Liên phóng ra, quỷ dị xẹt qua hư không, bắn về Lăng Huyền Phong cùng với Cát Dụ Thành!

- Kháo! Bản thiếu gia hôm nay liều mạng với lão già ngươi!

Tử Sắc Hỏa Liên giữa hư không, ngay lập tức nổ tung, tại thành một vụ nổ có âm thanh kinh hoàng, hỏa diễm màu tím hừng hực bốc cháy. Lăng Huyền Phong cũng không chậm trễ, liền vội vàng tế ra Ỷ Thiên Kiếm.

- Mong rằng có thể đỡ được! - Trong lòng hắn nhủ thầm.

Không chậm trễ, hắn liền vung kiếm, tay bấm kiếm quyết. Một luồng khí màu trắng bao bọc phía trước hắn, tạo thành một vòng bảo vệ hình cầu. Lăng Huyền Phong liền đâm về phía Tử Sắc Hỏa Diễm.

Két!!!!

Một tiếng ma sát chói tai vang lên khiến cho người khác có xúc động muốn bịt hai lỗ tai lại. Ỷ Thiên Kiếm cùng tử sắc hỏa diễm va chạm với nhau. Lăng Huyền Phong liền cảm thấy một luồng áp lực khổng lồ đang đè nặng lên đôi cánh tay. Hắn cắn răng hét lớn, nhất thời sử dụng toàn bộ nội lực đang có trong người, nhưng thế công của hỏa diễm không hề chậm lại, mà nó còn chậm rãi tiến tới.

- Phát cho ta! Nghịch Thiên Nhất Kiếm!

Lăng Huyền Phong không biết lấy đâu ra khí lực, hai tay cầm kiếm đâm về phía trước.

Ầm! Ầm! Ầm!

Hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, không ngờ bằng mắt thường cũng có thể trông thấy hỏa diễm đã bắt đầu khựng lại và không tiến thêm nữa.

- Thêm một chút nữa thôi! Một chút nữa!

Lăng Huyền Phong liên tục nhủ thầm với bản thân. Hắn biết rằng, nếu như không ngăn chặn được đám hỏa diễm này, thì toàn bộ thành Triều Ca, bao gồm cả hắn sẽ bị đốt thành tro bụi!

- AAAAAAAAA~!!!!

Oanh!!!!!

Hắn rốt cục cũng thành công, Tử Sắc hỏa diễm bị một kiếm của hắn nhất cử đánh tan, biến thành vô số đốm sáng màu tím lung linh. Lăng Huyền Phong lĩnh trọn uy lực của vụ nổ, cả người bị đánh bay mà ra, đập ầm ầm vào mấy tòa nhà đằng sau, miệng không ngừng phun máu. Cũng may hắn đang mặc Phi Ngư Phục, nên cũng đỡ được đi một phần sát thương, nhưng cho dù là một chút uy lực cũng khiến hắn chịu không thấu.

- Giáo chủ!

Cát Dụ Thành kinh hãi hét lên, vội phi thân vào trong đám phế tích, dựng Lăng Huyền Phong dậy. Trông hắn lúc này chật vật không chịu được, hai tay cùng với miệng liên tục chảy máu, khuôn mặt trắng bệch. Trong cơ thể, lục phủ ngũ tạng như bị một cự chùy đánh phải, đau đớn vô cùng. Hắn cật lực dùng kiếm chống đỡ, một tay vịn lên vai của Cát Dụ Thành.

- Không ổn! Vừa mới một chiêu vừa rồi đã đánh ta thành thế này, nếu như để cho hắn ra chiêu một lần nữa, chắc chắn chịu chết!

Lăng Huyền Phong thở hổn hển, trong thâm tâm hiện lên một nỗi bất lực. Hiện tại hắn thân mình đã rệu rã, xương sườn của hắn bị đánh gãy mấy cái, chân cũng bị gãy một bên. Hiện tại lấy gì kháng địch?

Lâm Chấn ở trên cao tuy rằng cũng có hơi kinh ngạc khi Lăng Huyền Phong đỡ được một chiêu này, nhưng ngay lập tức cười lạnh:

- Không hổ danh là cái gai trong mắt của Thái Sư, một chiêu này của ngươi làm lão phu cũng không ngờ tới. Nhưng bây giờ thì hậu quả ngươi cũng đã nếm trải rồi chứ? Ha ha ha ha! Ồ? Thanh kiếm kia có chút bất phàm, giao nộp ra đây, lão phu cho ngươi chết tử tế một chút!

- Phi! Lão già mất nết! Có giỏi thì đánh với bản thiếu gia 300 hiệp!

- Miệng lưỡi cũng còn sắc bén lắm. Không hề gì, nếu như không chịu giao nộp ra đây, vậy thì lão phu đành phải lấy nó ra từ xác của tiểu tử ngươi vậy!

Hai tay của lão lại ngưng tụ pháp quyết. Tử sắc hỏa liên lại lập tức xuất hiện.

Lăng Huyền Phong sắc mặt trầm xuống.

Chẳng lẽ kết thúc rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.