Tinh Tế Chi Khí Tử Nghịch Tập

Chương 7: Chương 7




Ban đêm ———

Sau khi Tạ Dịch trở về phòng, lập tức lấy ra một lọ an thần tề, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Cảm giác mát lạnh thuận theo yết hầu trượt xuống, Tạ Dịch tinh thần chấn động, biển ý thức loạn thất bát tao cư nhiên dưới tác dụng của dược tề, dần trở nên bình lặng.

Tạ Dịch ngưng thần tĩnh khí, vội vàng đem tinh thần tham nhập đan điền, thúc đẩy Tiểu Đằng hấp thu năng lượng dược tề.

Tiểu Đằng vui sướng vừa nuốt vừa phun, khẽ lắc lư một cái như đang chào hỏi Tạ Dịch vậy.

Thời gian chậm rãi trôi đi.

Sau nửa giờ tác dụng của dược tề dần hết, tinh thần lực đã bị trấn áp cũng dần hỗn loạn trở lại, năng lượng trong cơ thể cũng tiêu hao hết sạch, Tiểu Đằng bất mãn lắc qua lắc lại, thân thể khô quắt queo vừa sáng lên một chút trong nháy mắt lại trở nên ảm đạm.

Tạ Dịch mở hai mắt ra, lại tiếp tục uống thêm một bình an thần tề.

Tiểu Đằng bắt đầu nhảy nhót cắn nuốt năng lượng dược tề, giữa lúc phun ra nuốt vào ấy, một đoàn linh khí trắng gần như trong suốt thong thả bơi lội trong cơ thể hắn, từng chút từng chút một chữa trị thương tổn.

Một lúc sau tác dụng của an thần tề lần nữa hao sạch.

Tiểu Đằng tham lam nhẹ nhàng đong đưa, giống như lưu luyến không rời, lại giống như vẫn có chút chưa đã thèm, Tiểu Đằng đung đưa thân mình như muốn biểu đạt ý nguyện của mình, vẫn muốn ———

Tạ Dịch khẽ cười, trong lòng có chút áy náy, đã lâu rồi hắn chưa cho Tiểu Đằng ăn no, sở dĩ hắn dùng an thần tề trước là do lo lắng năng lượng của ngũ cấp dược tề quá lớn, Tiểu Đằng sẽ không hấp thu nổi.

Chỉ có thể uẩn dưỡng Tiểu Đằng trước rồi hắn mới có thể uống uẩn dưỡng tề, nếu không sẽ lãng phí dược lực. Uẩn Thần tề có tác dụng chữa trị tinh thần lực, Tiểu Đằng cũng có công năng ngưng thần tĩnh khí, hai bên cùng hợp lực mới phát huy dược lực tới tận cùng được.

Tạ Dịch sắc mặt bình tĩnh, hắn đem năng lượng trong cơ thể dùng hết sạch rồi mới uống Uẩn Thần tề.

“Oanh!”

Năng lượng khổng lồ tràn ngập cơ thể, Tạ Dịch thoải mái cực kỳ, lỗ chân lông cả người dường như giãn ra. Uẩn Thần tề dược tính cực ôn hòa, nhu thuận một lần lại một lần chải vuốt biển ý thức hỗn loạn của hắn. Dần dần biển ý thức không còn bạo động nữa, an tĩnh nấp dưới ý thức của hắn y như một đứa trẻ nghe lời vậy.

Một lúc lâu sau...

Tiểu Đằng quả nhiên ăn no căng, thân thể khô quắt bẹp dúm hơi phồng lên xíu, vẫn không nhúc nhích mà nằm liệt trên đan điền hắn, trực tiếp bãi công.

Tạ Dịch có chút bất đắc dĩ, không để ý đến thực sủng nghịch ngợm, vẫn nhắm hai mắt lại như cũ, hắn định mượn dùng lực lượng của dược tề để vận hành công pháp thử. Cho dù không thể hấp thu năng lượng, chỉ cần có thể vận hành công pháp, hắn tự tin có thể đả thông kinh mạch.

Nhưng mà đáng tiếc, hắn lại thất bại.

Tạ Dịch thở dài, kinh mạch trong thân thể hắn không thông suốt, căn bản không có biện pháp vận hành công pháp. Xem ra về sau hắn chỉ có thể dựa vào Tiểu Đằng thôi.

Trong lòng hơi mất mát, nhưng rất nhanh Tạ Dịch lại cao hứng trở lại rồi. Sau khi uống Uẩn Thần tề, hắn có thể cảm nhận rõ ràng tinh thần mình bình ổn hơn, dựa theo cái tốc độ khôi phục này.

Tạ Dịch khóe môi cong lên, tâm tình vô cùng tốt!

Mở quang não ra nhìn thời gian, bây giờ đã là 4 giờ sáng rồi, Tạ Dịch có chút chột dạ, vội vàng đem dược tề giấu đi, sau đó hắn mới chuẩn bị ngủ.

Tạ Dịch trong lòng rất rõ ràng, cái loại phương pháp nốc thuốc này của hắn nhất định không thể để Lăng lão gia tử biết, bằng không ông khẳng định sẽ tức giận đến chửi ầm lên.

Lăng lão gia tử ngàn dặn vạn dặn, đống dược tề này là phân lượng cho ba tháng, bảo hắn không thể nóng vội, việc trị liệu thân thể phải từ từ tiến hành, chỉ có đem trạng thái thân thể điều dưỡng cho tốt, sau đó kết hợp với việc dùng dược tề thì cơ thể hắn mới khôi phục tốt được.

Lại không nghĩ rằng, chưa tới một đêm hắn đã đem chỗ dược liệu dùng cho nửa tháng nốc sạch rồi.

Nhưng kết quả lại phi thường khả quan.

Tạ Dịch một đêm ngủ ngon.

Sáng hôm sau, Tạ Dịch vừa mới xuống lầu, Lăng lão gia tử đã có thể cảm nhận rõ hơi thở của Tạ Dịch có sự khác biệt, tuy rằng vẫn có chút hư nhược, nhưng sắc mặt thoạt nhìn lại không còn tái nhợt như trước, hơn nữa

Lăng lão gia tử phi thường nghi hoặc, Tạ Dịch thân thể phế thành như vậy, dược tề thực sự có tác dụng lớn như vậy ư, một buổi tối đã có thể nhìn ra biến hóa.

Càng nghĩ càng cảm thấy không có khả năng.

Lăng lão gia tử nói: “Đưa tay để ông xem nào.”

Tạ Dịch thuận theo mà ngồi xuống, đưa tay cho Lăng lão gia tử kiểm tra.

Một cỗ tinh thần lực nhợt nhạt, từ cổ tay của hắn tham nhập vào trong cơ thể, trạng huống thân thế hiện tại của hắn không chút giấu diếm, nó chỉ tốt hơn cuộn chỉ rối một tẹo, mặt ngoài tạm thời bị Tiểu Đằng trấn áp, vẫn luôn duy trì trạng thái này, bị trấn áp □□ mới có thể khôi phục từ từ dưới từng đợt tẩy rửa của Tiểu Đằng.

(Cái đám vuông vuông kia t k biết là cái gì:((()

Lăng lão gia tử thu hồi tay, khẽ thở dài, thật phế! Chẳng qua thân thể phế tới vậy, vậy mà không lộ chút nguy cơ nào, toàn bộ đều an tĩnh ẩn núp, quả thực là một chuyện gần như bất khả thi. Lăng lão gia tử chớp mắt, tiểu tử này thân thể có vấn đề.

Lăng Dục cười nói: “Sắc mặt anh hôm nay nom không tồi.”

Tạ Dịch ôn hòa nói: “Đều nhờ công của em và ông cả.”

Lăng lão gia tử buông tay ra, không tiếp tục truy vấn nữa. Mặc kệ thân thể Tiểu Tạ có bí mật gì thì cũng là người của Lăng gia ông rồi.

Lăng Dục nói: “Chúng ta đi ăn sáng trước, tí nữa đi Cục Dân Chính lãnh chứng, mấy ngày nữa tôi muốn ra ngoài làm nhiệm vụ, có khả năng không bồi anh được.”

Tạ Dịch hiếu kỳ hỏi: “Đi làm nhiệm vụ á?”

Lăng Dục giải thích nói: “Tôi không có thiên phú luyện dược nên đã tự thành lập một đoàn đội, có đôi khi sẽ tới Hiệp Hội Lính Đánh Thuê nhận nhiệm vụ.”

Tạ Dịch hỏi: “Tên của đoàn đội đấy là gì?”

Lăng Dục cao hứng lên, trong mắt chứa vài phần đắc ý: “Lăng Vân Tráng Chí Trùng Tiêu Hán, Hưởng Triệt Cửu Thiên Quán Trường Hồng, dễ nghe phải không?! Đây là tôi tìm được từ sách cổ đó, Lăng Tiêu dong binh đoàn.”

Tạ Dịch có chút kinh ngạc, trong trí nhớ nguyên chủ đã từng nghe qua cái tên Lăng Tiêu dong binh đoàn này, cười nói: “Dễ nghe, tiểu sinh cửu ngưỡng đại danh.”

Lăng Dục khó hiểu hỏi: “Tiểu sinh là cái gì?”

Tạ Dịch không nhịn được mà bật cười: “Tiểu sinh là một trong những cách mà người thư sinh xưa tự xưng ở cổ địa cầu.”

Lăng Dục vẻ mặt kinh ngạc cảm thán: “Đến cả cái này mà anh cũng biết hả?”

Tạ Dịch đã sớm nghĩ kỹ cái cớ: “Đừng quên, tôi là người Tạ gia đó.”

Lăng Dục thập phần ngạc nhiên: “Chẳng lẽ Tạ gia các anh thật sự là gia tộc truyền từ thời thượng cổ sao?” Sau đó y lại đầy mặt ghét bỏ: “Người Tạ gia các anh đúng là vấy bẩn uy danh của tổ tiên mà!”

Tạ Dịch bừng tỉnh hoàn hồn, lúc này mới nhớ ra thân thể này xác thật chảy huyết mạch Tạ gia, bằng không hắn cũng không thể đoạt xá trọng sinh, nhưng mà Tạ gia truyền lưu đến nay, trong trí nhớ nguyên chủ, phảng phất đích xác chưa từng nghe qua bất cứ chuyện nào liên quan tới địa cầu cổ.

Lăng lão gia tử nói: “Ba ngàn năm trước, Tạ gia dựa vào chế tạo cơ giáp mà nổi danh, phát minh một loại chữ khắc mới, cũng chính là khắc văn bây giờ, có lẽ, Tạ gia đúng là gia tộc truyền từ thượng cổ tới giờ. Không nghĩ tới, chi của các ngươi vẫn còn bảo tồn được cổ tịch.”

Tạ Dịch ánh mắt lóe lóe, cái gọi là khắc văn, nếu hắn không nhớ lầm thì đây hẳn là trận pháp bản tối giản, chẳng qua Tạ Dịch cũng không giải thích sai, có cái hiểu lầm này, về sau hắn có làm ra sự tình kỳ quái gì mới có thể giải thích hợp lý.

Mấy người cùng tới nhà ăn.

Tạ Dịch qua loa ăn một chút liền no.

Lăng Dục vội gắp thức ăn cho hắn, trong lòng thầm nghĩ, người này thật sự quá gầy, ăn nhiều một chút, nuôi cho mập lên một chút thì mới đẹp được.

Lăng lão gia tử mỉm cười nhìn động tác của cháu mình.

Tạ Dịch lại có chút khổ không nói nổi, hắn lại không phải thùng cơm thật, nào ăn được nhiều như vậy. Trên thực tế, có dược tề bổ sung năng lượng cho cơ thể rồi, Tạ Dịch có chút chướng mắt đống đồ ăn cấp thấp này, ăn cái gì đủ để chắc bụng, cũng chẳng cần để tâm quá làm gì.

Tạ Dịch bất đắc dĩ nói: “Thật sự no rồi!”

Lăng Dục có chút không cao hứng, không nhét đồ ăn thành công, trên sách có nói việc cho ăn có tác dụng thúc tiến tình cảm giữa chủ và sủng vật, nhịn không được nói: “Anh không thể ăn nhiều thêm chút sao?”

Tạ Dịch lắc đầu, hắn cũng đâu muốn vác trên lưng cái danh hiệu thùng cơm mãi mãi đâu.

Lăng Dục vẻ mặt thất vọng, trong lòng có chút mất mát.

Mắt Lăng lão gia tử tinh quang chợt lóe, ông đã biết thân thể thằng oắt này bất thường mà. Ngày hôm qua ăn lắm như vậy, hôm nay lại ăn ít đến thế, nơi nơi chốn chốn đều lộ ra sự bất thường mà.

Có điều, Lăng lão gia tử không định truy vấn, vô luận thân thể Tạ Dịch phát triển theo chiều hướng nào, mà có hỏng thì cũng chẳng thể hỏng thêm nữa, dù sao hắn vốn dĩ không có cách nào khỏi hẳn, mà có tốt lên thì cũng là Lăng gia kiếm lời, việc quái gì phải truy cứu cơ nguyên chứ.

Dùng xong bữa sáng, hai người cùng đi Cục Dân Chính.

Kết hôn ở thời đại tinh tế gồm ba bước, đầu tiên bọn họ phải đi chụp ảnh thẻ, tiếp theo là kiểm tra đo lường gen để chứng thực thân phận, sau đó mới có thể tiến hành đăng ký.

Sau khi đăng ký xong, phương thức kết đính là ở rể, hộ tịch của hắn sẽ được trực tiếp chuyển sang danh nghĩa của Lăng gia, Cục Dân Chính sẽ cấp cho họ một quyển vở bìa đỏ chữ vàng, đây chính là giấy hôn thú.

Hai người từ Cục Dân Chính bước ra.

Tạ Dịch tâm thần hoảng hốt, bọn họ vậy là đã kết hôn rồi.

Lăng Dục nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Dịch, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác xa lạ, người này là trách nghiệm của y, là người mà y cần phải bảo hộ, bọn họ là phu phu hợp pháp, là người một nhà.

Một quyển vở hồng nho nhỏ đưa bọn họ sát gần bên nhau, trong nháy mắt, cảm giác xa lạ giữa hai người dường như biến mất không vết tích.

Có điều sau khi Tạ Dịch mở giấy hôn thú ra lại có chút mất hứng, hôm nay hắn vẫn chưa phải soái ca, hai người trên ảnh chụp thật không tương xứng, một người thì trương dương diễm lệ, một người lại gầy nhẳng gầy nhơ, Tạ Dịch tỏ vẻ phi thường bất mãn.

Lăng Dục cảm thấy không sao cả, nếu y thích trai đẹp thì tự mình soi gương là được, Lăng Dục trước nay đều không cảm thấy sẽ có người đẹp trai được như mình. Không sai, Lăng Dục chính là tự luyến như vậy đấy, y cảm thấy Tạ Dịch xấu một chút thì cứ xấu một chút thôi, sau này y vẫn sẽ chăm sóc hắn thật tốt mà.

Lăng Dục thấy Tạ Dịch không cao hứng, ôn tồn dỗ dành: “Có chỗ nào muốn tới chơi không?”

Tạ Dịch nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi vốn cũng không quen thuộc Thiên Vận thành lắm.”

Đâu chỉ mỗi chỗ này không quen, hắn đối với cả cái tinh tế này đều không quen.

Lăng Dục nghĩ nghĩ, dò hỏi: “Nếu không Chúng ta đi xem phim đi?” Thân thể Tạ Dịch không tốt, rất nhiều thứ đều không thể chơi, xem phim miễn cưỡng cũng coi như hạng mục giải trí hàng đầu.

Tạ Dịch cười nhìn y một cái, tâm tình đột nhiên thì tốt lên, nhợt nhạt cười nói: “Được!”

Kỳ thật, có người nguyện ý dỗ hắn vui vẻ, xác thật là một chuyện đáng để cao hứng.

Một ngày này Lăng Dục dẫn hắn đi rất nhiều nơi, đầu tiên là đi xem phim, sau đó lại đi tới tầng cao nhất của Thiên Hồng khách sạn dùng bữa, tiếp đó, còn đi nhà tắm công cộng ngâm dược tuyền, nguyên bản còn tính dẫn hắn đi mua nhẫn cưới nhưng Tạ Dịch cự tuyệt.

Tạ Dịch cảm thấy nhẫn cưới ấy mà, nhất định phải là độc nhất vô nhị, nếu không hắn thà thiếu cũng không chịu ẩu, hắn mới không thèm đám nhẫn phổ thông bán đầy đường đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.