Tĩnh Nữ Truyền

Chương 79: Q.1 - Chương 79: Đường lang* đoạt bảo




*đường lang là bọ ngựa, có câu đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu, ý là bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau

Sau vòng hỗn chiến thứ nhất, trên trận chỉ còn lại bốn người, đợi sau khi tất cả những người còn lại đều lui ra, lụa đỏ trên đài tỷ võ cũng nhanh chóng thu vào, diện tích lại biến thành sân đá bóng lớn.

Giống như hôm qua, cách một ngày, vẫn là ba người kia, lần nữa đứng ở trên đài tỷ võ.

“Cheng!” Sau một tiếng chiêng vang lên, bốn đạo bóng dáng rất nhanh đã giao đấu với nhau.

Phượng Tĩnh Xu cũng không xem trong bọn họ rốt cuộc ai sẽ thắng, cuộc tỷ thí này, hoàn toàn không thể so sánh.

Coi như mấy người cao thủ trở lại, nhiều lắm cũng chỉ có thể đánh ngang hàng với Phượng Duy Tĩnh, căn bản không thể thắng được Phượng Duy Tĩnh.  Huống chi, bên cạnh Phượng Duy Tĩnh có Tử Linh lung bảo vệ, an toàn của hắn không cần lo lắng.

Phượng Tĩnh Xu quay đầu thấy Phong Bất Điên nhìn đến say sưa, giống như mình cũng tham gia vào trận luận võ trước mắt này, nhìn đến nỗi còn kích động đưa tay ra sau lưng lấy gậy trúc! Có điều, khi cái tay kia đưa ra sau lưng bắt hụt thì Phong Bất Điên chợt hồi hồn lại, vẻ mặt ngượng ngùng, nhìn thấy không có gì trên tay, lắc đầu một cái, tiếp tục xem trận tranh tài trước mắt.

Phượng Tĩnh Xu thu động tác của Phong Bất Điên vào đáy mắt, nhớ tới hôm qua, khi cây gậy trúc này dưới một kiếm của Phượng Duy Tĩnh đã vỡ nát, trong mắt Phong Bất Điên xẹt qua một chút không nỡ, trong lòngw vừa động, ngón trỏ chợt nhấc lên, trong Thấm Xu Văn vụt qua một tia sáng.

Sau một nén nhang, trên đài vẫn diễn ra trận đánh, kể từ sau khi Phượng Duy Tĩnh theo Lục Miểu chân nhân còn chưa bao giờ đánh thỏa thích như vậy, mặc dù thường ngày từng tỷ võ với Tĩnh Ảnh, nhưng hai bên xuống tay cũng rất có chừng mực, chưa từng dùng hết toàn lực, vì vậy lúc này một lần đối mặt với ba đại cao thủ, Phượng Duy Tĩnh càng đánh càng hưng phấn, xuống tay cũng càng ngày càng ác liệt!

Phong Bất Điên giật mình nhìn Phượng Duy Tĩnh trên đài, hắn đã giao thủ với hắn (Duy Tĩnh), biết thiếu niên này có võ công lợi hại phi phàm, nhưng mà, hắn lại không biết hắn (Duy Tĩnh) lợi hại như vậy! Dựa vào tình huống trước mắt này, xem ra, ngày hôm qua Phượng Duy Tĩnh cũng chưa dùng hết toàn lực đánh nhau với hắn. Phong Bất Điên thở dài, dieendaanleequuydonn xem ra, thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước rồi! Mới ngắn ngủn trong mười năm, trong chốn giang hồ lại xuất hiện nhân vật lợi hại như vậy, hơn nữa còn là tiểu vương gia Hiền vương phủ của Lộng Phong quốc! Ai, “lão nhân gia” hắn có phải nên thoái ẩn rồi hay không?

Trong lúc nhất thời Phong Bất Điên bị sự cường đại của Phượng Duy Tĩnh đả kích, sinh lòng nản chí.

Đột nhiên, Phong Bất Điên cảm thấy được bên cạnh có một đồ vật đang lặng lẽ đâm mình, hắn tò mò nhìn qua, bị một vật dài màu xanh làm cho kinh ngạc —— một cây gậy trúc màu ngọc bích!

Phong Bất Điên dọc theo cây gậy ngẩng đầu nhìn Phượng Tĩnh Xu bên cạnh cười tủm tỉm, trong ánh mắt của Phượng Tĩnh Xu đột nhiên hiểu ý của nàng, hốc mắt hắn đỏ lên, chợt cảm thấy mũi chua xót, tay run run đưa về phía cây gậy trúc xanh biếc này. Cầm cây gậy lên, Phong Bất Điên liền có một cảm giác kỳ lạ vọt qua, hắn không tiếp tục nhìn về phía đài luận võ nữa, mà cặp mắt sáng lên quan sát đồ vật trước mắt.

Cây gậy này gần tương tự với cái gậy trúc kia của hắn, bất luận là từ hình dáng hay là những phương diện khác, ngay cả bởi vì mấy chỗ lõm xuống mà do mấy chục năm nay Phong Bất Điên cầm cũng giống nhau đúc, có thể thấy được người tặng lễ dụng tâm thế nào!

Cây gậy này lại còn tốt hơn so với cái gậy trúc trước kia, cảm giác cũng rất mượt mà, sẽ không gai tay, dựa vào cảm giác, lại có thể đoán được cây gậy này cứng cỏi thế nào, vũ khí sắc bén bình thường vốn không thể phá hỏng! Thân thể Phong Bất Điên hơi rung động, nhìn về phía Phượng Tĩnh Xu vẫn bình tĩnh,  cảm kích nhỏ giọng nói: “Tiểu Phong Điên, hôm nay lão Phong Điên ta cảm tạ tình cảm tri kỷ và ân tặng gậy của ngươi, ngày khác nếu có khó khăn, cứ việc tìm đến huynh đệ Cái Bang nhờ truyền lời, Phong Bất Điên ta nhất định hoàn thành toàn lực!”

Phượng Tĩnh Xu cười cười, nói: “Lão Phong Điên, tiểu Phong Điên có chuyện gì cần người giúp một tay chứ? Ta chỉ là bởi vì gậy trúc của người bị Duy nhi làm hỏng cho nên mới bồi thường cho người một cây, ngươi nhận lấy được rồi, cần gì nói nhảm nhiều như vậy!”

Phong Bất Điên vui mừng gật đầu, lại cúi đầu nhẹ ve vuốt cây gậy.

“Cheng!” Lại một tiếng chiêng vang lên, trong đám người bộc phát ra một hồi hoan hô và tiếng thét chói tai, Phượng Tĩnh Xu không nghe cũng biết, nhất định là Duy nhi thắng rồi.

Quả nhiên, chỉ nghe người chủ trì lớn tiếng tuyên bố: “Vòng hỗn chiến thứ hai, Phượng tiểu vương gia thắng!”

Nơi này có hai Phượng vương gia, vì để phân biệt, liền gọi theo bối phận, Phượng Duy Tĩnh ở vai vế thấp được gọi là “Phượng tiểu vương gia”, trải qua cuộc tuyên bố này, bảo vật rốt cuộc có chủ nhân!

Trên đài tỷ võ, Tuệ Năng được Tuệ Tĩnh đỡ lấy, thoạt nhìn là bị nội thương, có điều cũng đáng ngại, mà đổi thành Yến Phi ở bên cạnh, thì bị trọng thương, thương thế nghiêm trọng! Phượng Duy Tĩnh đứng ở trên đài, dáng người đĩnh đạc, cặp mắt vẫn thiêu đốt lửa mạnh hừng hực, trên mặt tràn đầy cảm giác hưng phấn, còn đắm chìm trong khoái cảm mà cuộc tỷ võ vừa rồi mang đến.

Sau khi tuyên bố người thắng, Tuệ Năng tiến lên, thi lễ chúc mừng, sau đó xuống đài luận võ; còn lại Yến Phi được Yến Vô Nhai lo lắng chạy tới đỡ lấy, nhưng hắn cũng không bày tỏ bất kỳ hành động gì với Phượng Duy Tĩnh, vẻ quật cường thoáng qua trong mắt hắn, đột nhiên chuyển thành ác độc!

Đợi sau khi ba người xuống đài, đài luận võ lập tức được dọn sạch sẽ, Phượng Duy Tĩnh đứng ở trên đài tiếp nhận hoan hô chúc phúc của mọi người, tình cảnh kia, càng oai phong hơn Tuệ Năng trở thành Minh chủ võ lâm lúc hôm qua, dù sao một hòa thượng làm minh chủ, cũng không phải là soái ca, những nữ đệ tử kia dĩ nhiên cũng sẽ hét lớn lên.

Quan Vân Nghĩa đi lên đài, lớn tiếng tuyên bố với người dưới đài: “Trải qua cuộc cạnh tranh công khai, công bằng, hôm nay, ở dưới sự chứng kiến của mọi người, bảo vật đã có chủ nhân mới ——vương gia Phượng Duy Tĩnh của Lộng Phong quốc!!!”

Dưới đài vang lên một mảnh tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mặc dù nơi này bao hàm nhiều tâm tư khác nhau, nhưng mà, bản lĩnh của Phượng Duy Tĩnh, trong ba ngày qua mọi người đều rõ như ban ngày, hơn nữa danh tiếng của Hiền vương phủ, di@en*dyan(lee^qu.donnn) dù sao những người giang hồ này cũng hơi kiêng kỵ, coi như trong lòng có tính toán gì, vào lúc này cũng không dám trắng trợn gây ra việc gì.

Quan Vân Nghĩa xoay người, tám đại cao thủ lập tức mang hộp gỗ tới đây. Quan Vân Nghĩa đưa tay về phía hộp gỗ, khóe môi mỉm cười, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, rốt cuộc, ném được củ khoai lang phỏng tay này ra ngoài rồi!

Chỉ là, sắc mặt thoáng qua nụ cười này, lại đột nhiên cứng lại, hai mắt Quan Vân Nghĩa trừng lớn, đôi môi run rẩy, hay tay cũng run lên kịch liệt, sau một khắc, “phụt!” một tiếng, phun ra một ngụm máu!

Người xung quanh, bị tình cảnh này làm kinh ngạc đến ngây người, không đợi phản ứng kịp, từng người một cũng trước sau ôm lấy ngực, một hồi đau nhức kịch liệt dâng lên, máu, cứ như vậy từ trong miệng mỗi người phun ra!

Quan Vân Nghĩa nhiễm đỏ máu tươi, nhân sĩ võ lâm dưới đài cũng nhiễm đỏ máu, trong lúc nhất thời, khắp trời đất, toàn màu đỏ tươi tràn ngập khắp nơi!

Phượng Tĩnh Xu trừng lớn mắt, đối với một màn đột nhiên tới này cảm thấy kinh ngạc, xung quanh đầy mùi máu tươi, làm người hãi hùng khiếp vía! Phượng Tĩnh Xu nhanh chóng lướt nhìn một vòng, tất cả mọi người đều phun máu tươi, Phượng Tĩnh Xu nhanh chóng thầm hạ xuống mệnh lệnh, chỉ thấy sau một khắc, Phượng Duy Tĩnh,  Tuân Thư và mấy người có quan hệ thân mật với Phượng Tĩnh Xu cũng đều không hẹn mà cùng phun ra một ngụm máu tươi!

Thời khắc mấu chốt, thương bắn chim đầu đàn, bên trong tràn ngập đầy máu, nếu như chỉ có mấy người bọn hắn không có việc gì, nhất định sẽ bị người ta nghi ngờ, nói không chừng sẽ vu cho bọn họ hạ độc, vì vậy, Phượng Tĩnh Xu đặc biệt ra lệnh cho Linh Lung, để đoàn người bọn họ phun ra máu giả, ngay cả Đệ Ngũ Long Quỳ hôm nay mới đi theo nàng cũng không ngoại lệ cống hiến một ngụm máu tươi!

“Xảy ra chuyện gì vậy!?” Quan Vân Nghĩa che ngực quặn đau, không thể tin được kêu lên.

“Quan bảo chủ! Chúng ta cũng muốn hỏi người đây ? Xảy ra chuyện gì vậy!?” Một tên nam nhân thở hổn hển tức giận hỏi.

“Này, ta cũng không biết!” Giờ phút này Quan Vân Nghĩa cũng chợt hoang mang lo sợ, hoàn toàn không biết tại sao lại biến thành như vậy?

“Bọn họ trúng độc!” Một giọng nói vang lên, mọi người men theo tầm mắt nhìn lại, thấy một người áo lam lau đi một ít máu trên khóe miệng, sau đó nắm lấy cổ tay một người bên cạnh hắn, dường như đang chẩn mạch, rất nhanh, hắn đưa ra kết luận, nhanh chóng nói: “Mọi người đừng vận công bức độc! Loại độc này rất bá đạo, là Lưu Phương Bách Thệ thất truyền đã lâu!”

“Lưu Phương Bách Thệ !?” Người ở chỗ này vừa nghe thấy, sắc mặt kịch biến, vội vàng áp xuống chân khí vừa mới nổi lên, trong miệng lại “phụt” phun ra một ngụm máu, hơn nữa, màu sắc ngụm máu này còn đỏ hơn vài phần so với ngụm lúc nãy nhổ ra, dfienddn lieqiudoon mơ hồ còn có một mùi thơm chui vào trong mũi, sắc mặt mọi người tái mét, quả nhiên là Lưu Phương Bách Thệ!

Loại độc này, hơn hai mươi năm trước được giáo chủ tà giáo luyện chế, độc tính rất là ác độc, loại độc này vô sắc vô vị, khiến cho người ta khó lòng phòng bị, phàm là kẻ trúng độc, bình thường bụng sẽ không ngừng co thắt, đau đớn không chịu nổi, một khi vận công bức độc, độc tính sẽ càng ngấm sâu một phần, hơn nữa sẽ theo chân khí vận hành bám vào kinh mạch, ăn mòn lục phủ ngũ tạng. Mỗi lần hộc máu, chỉ cần mùi thơm trong máu càng nồng, cũng có nghĩa là trúng độc càng sâu, hơn nữa, loại độc này không có thuốc giải, chỉ có thuốc làm giảm, nhưng mỗi một lần dùng, sẽ càng lệ thuộc vào thuốc này hơn. Loại độc dược này, cao thủ có nội lực càng thâm hậu, sau hiệu quả trúng độc càng rõ ràng. Lúc ấy, giáo chủ tà giáo dùng loại độc dược này hại phần lớn người trong võ lâm, ý đồ khống chế võ lâm, dẫn tới nhân sĩ võ lâm khủng hoảng sợ hãi, cuối cùng liên hiệp lại tiến hành dẹp loạn, cuối cùng giết được tên có lòng dạ ác độc gây hại cho võ lâm này! Chỉ là, những đồng đạo võ lâm bị hắn hạ độc, cuối cùng bởi vì không có thuốc giải, hoặc khổ sở tự sát, hoặc chết thảm ở thời điểm phát độc.

Chuyện này cách hiện tại chục năm không dài, ký ức của rất nhiều người ở đây vẫn còn mới mẻ, vì vậy, vừa nghe đến là “Lưu Phương Bách Thệ ”, sắc mặt mọi người đại biến!

“Ha ha ha! Người trẻ tuổi, có kiến thức!” Một tiếng cười cuồng vọng đột nhiên vang lên, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, một người mặc y phục màu xanh thẫm đạp gió mà xuống, đứng ở trên đài tỷ võ, nhìn kỹ, người tới chính là chưởng môn Phích Lịch đường Lôi Chấn Tử!

“Tại sao ngươi không trúng độc!?” Chưởng môn Đạo Ny phái trừng mắt kêu lên.

Phượng Tĩnh Xu liếc mắt, kẻ ngu ngốc này, tình huống bình thường như thế đều là người tốt trúng độc trước sau đó người xấu cười lớn ra ngoài, nhìn tình hình này, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được chuyện trúng độc hôm nay là do Lôi Chấn Tử gây nên,  lão đạo cô này lại còn hỏi hắn tại sao không trúng độc!? Đại nương, làm phiền ngươi có chút thường thức giang hồ được không? Ngươi đã qua tuổi ngây thơ rồi! (người như thế mà cũng không biết tại sao lại làm được chưởng môn mới hay chứ!!)

“Ha ha ha! Ngươi hỏi ta tại sao không trúng độc hả?” Lôi Chấn Tử cười khẩy!

“Ngươi!” Quan Vân Nghĩa đưa tay chỉ Lôi Chấn Tử, tức giận nói: “Là ngươi hạ độc!?”

“Ha ha ha! Nói hay lắm!” Trên mặt Lôi Chấn Tử hiện lên một nụ cười đắc ý, nói: “Thế nào? Tư vị của Lưu Phương Bách Thệ không tệ chứ!?”

“Làm sao ngươi lại có Lưu Phương Bách Thệ!?” Tuệ Năng khó nhọc hỏi.

“Hừ, ngươi đây muốn xen vào rồi!” Lôi Chấn Tử hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta vốn không muốn dùng loại thủ đoạn này, nhưng các ngươi cứ nhất định phải tranh với ta, tranh chức Minh chủ võ lâm lại tới tranh bảo vật, mỗi một người các ngươi đều chán sống rồi!” Lôi Chấn Tử một cước đá văng các cao thủ canh giữ ngọc trụy Tỳ Hưu ra, tám đại cao thủ này, đã sớm bởi vì ra sức bảo vệ ngọc trụy mà trúng độc quá sâu, một cước đá tới này của Lôi Chấn Tử, đá bọn hắn bay ra, đồng thời còn phun ra một ngụm máu!

“Ngươi!” Quan Vân Nghĩa chỉ vào Lôi Chấn Tử tức giận nói: “Đại hội võ lâm vốn là một trận quyết đấu công bằng, ngươi lại sử dụng thủ đoạn đê hèn như vậy, ngươi căn bản không xứng xưng là chính phái!”

“Haaaa...! Chính phái?” Lôi Chấn Tử bay người lên trước, một cước dẫm ở trên ngực Quan Vân Nghĩa, cười tà nói: “Ta muốn cái hư danh chính phái làm gì!? Chỉ cần ta được khối ngọc trụy này, lấy được bảo tàng và bí tịch võ công bên trong, dieendaanleequuydonn đừng nói một hư danh, coi như toàn bộ thiên hạ, tất cả đều là của ta!” Lôi Chấn Tử giang hai cánh tay, giống như thấy được mọi người khắp thiên hạ quỳ trước mặt hắn, hả hê cười như điên!

“Này! Dám cả gan phá hỏng chuyện tốt của chưởng môn!” Quát to một tiếng, một bóng dáng màu xanh bị đá lên đài luận võ, Phượng Tĩnh Xu vừa nhìn, đây không phải là Đệ Ngũ thần y sao!

Sắc mặt Lôi Chấn Tử trầm xuống, tiến lên dùng bàn tay “Chát! Chát!” mấy tiếng.

Hắn nghiêm mặt, ác độc nhìn chằm chằm Đệ Ngũ Long Quỳ nói: “Ngươi là người nào? Lại dám tới phá hỏng chuyện tốt của ta!”

Bản thân Đệ Ngũ Long Quỳ không có công phu, bị tay Lôi Chấn Tử đánh cho đầu óc choáng váng, khóe miệng đã chảy ra máu tươi. Nhưng hắn vừa nghe đến Lôi Chấn Tử hỏi, chịu đựng đau đớn nói: “Ta là truyền nhân của Y Thánh Đệ Ngũ Long Quỳ! Tên ác nhân ngươi, hôm nay lại dùng vật ác như thế tới giết hại đồng đạo võ lâm, thật sự quá ghê tởm! Ta nhất định sẽ không để ngươi thực hiện được!”

“Truyền nhân của Y Thánh!?” Lôi Chấn Tử chấn động, trong mắt lóe lên một chút khẩn trương.

Trong truyền thuyết y thuật của Y Thánh xuất thần nhập hóa, có thể cải tử hồi sinh, nhưng còn chưa nghe nói qua thành tựu của hắn đối với phương diện độc dược thế nào,  nếu hôm nay người trẻ tuổi này giải được Lưu Phương Bách Thệ, như vậy mọi cố gắng của hắn đều uổng phí!

“Đi xem thử người mà hắn vừa mới tiếp xúc thế nào!” Lôi Chấn Tử ra lệnh.

“Chưởng môn! Thuộc hạ mới vừa tra xét rồi, triệu chứng của những người đó tốt hơn người khác một chút!” Môt tên đại hán trả lời. Phượng Tĩnh Xu vừa nhìn, a! Không phải oan gia không đụng đầu, đại hán này, chính là vị đại hán muốn lật bàn đây mà!

Lôi Chấn Tử vừa nghe thấy đại hán bẩm báo, hai mắt dựng lên, ác độc nói: “Xem ra, ngươi phải xuống hoàng tuyền một chuyến rồi !”

Lôi Chấn Tử đưa tay, ác độc đưa về phía Đệ Ngũ Long Quỳ, đột nhiên, một tia sáng chợt lóe, đâm về phía tay Lôi Chấn Tử!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.