Tĩnh Nữ Truyền

Chương 99: Q.1 - Chương 99: Chương 17




Mặc dù bốn đội ngũ đều rời khỏi thành Sở Ương cùng một ngày, nhưng bởi vì tốc độ của mỗi bên khác nhau, vì vậy khoảng cách giữa các bên rất nhanh được kéo dài.

Ngày thứ hai ra khỏi thành, Hoa Ngọc Dung liền một thân một mình, cười khanh khách chờ ở trên đường.

Tất cả giống như đều thuận theo tự nhiên, “lộc cộc lộc cộc” mấy tiếng, ngựa của Hoa Ngọc Dung liền gia nhập đội ngũ.

Đoàn người lại lắc lư lắc lư đi mấy ngày, một con tuấn mã lại gia nhập vào đội, khiến người ta kinh ngạc chính là, người này lại không phải Long Ứng Tình luôn muốn lôi kéo làm quen, mà là vị đại tướng quân trầm tĩnh Viêm Vũ Thụy!

Đối với người nam nhân này, Phượng Duy Tĩnh cũng tương đối yên tâm, bởi vì bọn họ biết, ánh mắt Viêm Vũ Thụy nhìn Phượng Tĩnh Xu, không có ái mộ, chỉ có dày đặc ý chí chiến đấu, đây là cách mà người khiêu chiến truy đuổi đối thủ, mà không phải nam nhân truy đuổi nữ nhân, vì vậy, bọn họ rất yên tâm đưa Viêm Vũ Thụy vào trong đội ngũ.

Thông qua việc hiểu biết và tiếp xúc với Lục Tình La, lại sau khi thảo luận với Lục Miểu, Đệ Ngũ Long Quỳ, Phượng Tĩnh Xu quyết định trị liệu cho Lục Tình La, áp dụng song song hai phương pháp thôi miên và trị liệu tâm lí, mở lòng cho Lục Tình La, rồi từng bước từng bước tới tiến hành giai đoạn khôi phục.

Thôi miên là tiến hành kích thích thị giác, thính giác hoặc xúc giác với người hoặc động vật dẫn tới trạng thái ngủ, đối với người còn có thể dùng ngôn ngữ ám hiệu gợi ra. Loại trạng thái ngủ này khác với giấc ngủ bình thường, vỏ đại não không hoàn toàn bị ức chế. Mà trị liệu tâm lý lại gọi là chữa bệnh tâm thần, lấy hệ thống lý luận tâm lý học để chỉ đạo, lấy quan hệ bệnh tốt làm cầu nối, vận dụng kỹ thuật tâm lý học và phương pháp trị liệu vào quá trình bệnh tâm lý của bệnh nhân. (có mấy ý không hiểu lắm nên chưa chắc mình edit đúng nhé!)

Mặc dù lúc nói điều này với hai người, mất một thời gian rất lớn để giải thích thế nào là “thôi miên”, “trị liệu tâm lý”, thật ra thì, ở cổ đại cũng có rất nhiều kiểu tương tự như thôi miên, tại Trung Quốc, có thể nói lịch sử của “thôi miên” đã rất lâu, có lai lịch từ xa xưa . “Chúc do thuật” (đây là thuật thôi miên của Trung Quốc cổ đại, ai xem phim Nữ y Minh phi truyện là biết nhé!) của cổ đại, nghi lễ trong tông giáo, như “Khiêu đại thần” đều có chứa yếu tố thôi miên, chỉ là lúc ấy phần lớn đều dùng để đi lừa gạt, hoặc là một loại hoạt động mê tín. Dĩ nhiên, trong rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp cũng có công phu tương tự thôi miên, tỷ như công phu tà phái Nhiếp Hồn Đại Pháp, n những thứ này đều có cách làm khác nhau nhưng công hiệu lại giống nhau đến kì diệu, vì vậy, càng giải thích về sau, Phượng Tĩnh Xu dứt khoát ném xuống một câu: “Đó là phương pháp có thể khiến bất tri bất giác nói ra suy nghĩ trong lòng!” Hai người kinh ngạc vội vàng che kín miệng tò mò lại.

Hiện tại theo tình hình như Lục Tình La, muốn dùng trị liệu tâm lý là không thể nào, vì vậy không thể làm gì khác hơn là tiến hành thôi miên với nàng.

Chạng vạng mấy ngày sau, ba người mang theo Lục Tình La “ầm” một tiếng đóng cửa lại, hạ lệnh ai cũng không được tới quấy rầy, lại bắt đầu sắp dấy lên sóng to gió lớn ở Hí Triều quốc. . . . . .

Đệ Ngũ Long Quỳ trấn an lôi kéo Lục Tình La ngồi ở trên ghế trong phòng, không để cho nàng cảm thấy khẩn trương mà ảnh hưởng đến hiệu quả thôi miên, Phượng Tĩnh Xu lấy ra một xâu chuỗi vòng treo lủng lẳng, mang theo nụ cười dịu dàng ngồi ở đối diện Lục Tình La. Để vòng tròn treo lủng lẳng ở trước mặt Lục Tình La, dùng giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Tình di, người xem, đây là cái gì. . . . . .”

Lục Tình La hoang mang nhìn vật trước mắt, nó ở chỗ đó không nhúc nhích, nàng cũng nhìn theo chăm chú không nhúc nhích. Từ từ, vật treo lủng lẳng đung đưa trái phải, trái dao động. . . . . . phải dao động. . . . . .

Đồng thời, giọng điệu Phượng Tĩnh Xu cũng mang theo sự dụ hoặc cực mạnh vang lên: “Người chuyên tâm nhìn. . . . . . mắt nhìn chằm chằm. . . . . . càng nhìn mí mắt càng híp lại. . . . . . mí mắt híp lại không mở ra được. . . . . . Toàn thân cũng càng ngày càng thả lỏng. . . . . . Càng ngày càng không có chút sức lực nào. . . . . . càng lúc càng muốn ngủ.” Giọng thong thả, đơn điệu nói, rốt cuộc khiến cho Lục Tình La từ từ khép mắt lại.

Lục Miểu và Đệ Ngũ Long Quỳ ở bên cạnh, mặc dù trước đó đã biết Phượng Tĩnh Xu phải làm gì, nhưng vào lúc này vẫn kiềm chế được kinh ngạc há to miệng.

Phượng Tĩnh Xu cho hai người một ánh mắt chớ lên tiếng, sau đó từ từ hỏi: “Nói cho ta biết. . . . . . Người tên là gì. . . . . .”

“Si. . . . . . Si nương. . . . . .”

“Như vậy người vốn gọi là gì. . . . . .”

“Lục Tình La. . . . . .” Mi tâm nàng nhíu lại, suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi nói ra ba chữ.

Quả nhiên là Lục Tình La. . . . . . ba người bên trong phòng nhìn nhau một cái, lúc này mới thật sự tin tưởng lời Giang Sở Nhi nói.

“Người có thân phận gì. . . . . .” Phượng Tĩnh Xu tiếp tục thôi miên nói.

“Là . . . . . hoàng hậu Hí Triều quốc. . . . . .” Lục Tình La đứt quãng trả lời.

Sau đó, Phượng Tĩnh Xu lại liên tục hỏi nàng mấy vấn đề về nàng, nàng đều trả lời rất khó khăn, nhưng một khi chạm đến vấn đề hoàng cung Hí Triều quốc và chuyện không may ngày đó, nàng sẽ trở nên cực kỳ khổ sở, cuối cùng, Phượng Tĩnh Xu không thể không kết thúc câu hỏi, lại tiến hành thêm một chút ám hiệu tâm lý, khiến nàng có thể chậm rãi thay đổi hiện trạng bây giờ của nàng.

Sau khi kết thúc thôi miên lần đầu tiên, Phượng Tĩnh Xu được Lục Miểu và Đệ Ngũ Long Quỳ sùng bái, ngày nào cũng vây quanh nàng hỏi cái này cái kia, đến cuối cùng, Phượng Tĩnh Xu quả thật không nhớ được nhiều, ném một quyển về phương diện thôi miên cho hai người, kết quả sau một ngày hai người tiến đến cùng một chỗ nghiên cứu, liền càng quấn nàng mãnh liệt, khiến nàng than vãn biết vậy chẳng làm!

So với nhau, nàng ngược lại càng nguyện ý bị tên nam nhân Viêm Vũ Thụy kia tới dây dưa, dù sao Viêm Vũ Thụy dây dưa với nàng thế nào, cũng sẽ xem nàng là công chúa của một nước mà thủ lễ (tuân thủ lễ tiết) một chút, không giống Lục Miểu, không nói tiếng nào liền phá cửa xông vào, sư phụ! Ngài cũng không suy nghĩ một chút, nếu đồ nhi của ngài đang tắm thay quần áo, vậy danh tiếng của ngài có thể khó giữ được đó!

Trưa hôm nay, đại đội nghỉ ở một mảnh rừng cây rậm rạp, lúc Phượng Tĩnh Xu vì đã bỏ rơi được hai người nam nhân này mà lau mồ hôi một phen, vị tướng quân “thủ lễ” đó lại đến rồi!

Mấy ngày nay, mỗi ngày hắn đều khiêu chiến với Phượng Tĩnh Xu, không phải võ nghệ thì chính là võ nghệ, cái gì cũng không có. Hiện tại ngay cả công phu của hắn Phượng Tĩnh Xu đều hiểu hết rõ ràng, thế nhưng vị tướng quân này lại dường như không hề phát hiện ra, vẫn cứ khiêu chiến, không sợ tất cả mọi thứ của bàn thân bị đào móc, cái này phải gọi là tinh thần nhiệt tình!

“Mao nha đầu! Người đang ở đâu? Mau ra đây!” Viêm Vũ Thụy một thân áo bào màu xám bạc đi qua lại trong đội ngũ, bọn lính sớm thành thói quen khi thấy vị tướng quân nước khác tới khiêu chiến với công chúa,  vì đã sớm thấy nên cũng không lạ gì. Chỉ có Hoa Ngọc Dung lại thấy ác cảm với Viêm Vũ Thụy, một khi hắn tới gần Phượng Tĩnh Xu, Hoa Ngọc Dung sẽ trăm phương ngàn kế ngăn cản.

Quả nhiên, Viêm Vũ Thụy vừa dứt lời, Hoa Ngọc Dung liền đi tới đây, nhíu mày cười nhạo nói: “Thế nào, đại tướng quân lại muốn tới mất mặt xấu hổ?” (đúng là tình địch gặp nhau đỏ mắt)

Viêm Vũ Thụy lệ trừng mắt, lớn tiếng nói: “Ẻo lả, ngươi đừng có chặn đường, ta còn phải đi tìm mao nha đầu!”

Hoa Ngọc Dung vừa nghe thấy Viêm Vũ Thụy gọi hắn là ẻo lả, lập tức ưỡn thẳng sống lưng the thé giọng nói kêu lên: “Ngươi nói ai ẻo lả!?”

“Nói ngươi đấy, sao!?” Viêm Vũ Thụy cũng không lùi bước, ưỡn ngực khỏe mạnh trả lời. (hai anh này như trẻ con )

“Ngươi...ngươi! Ngươi . . . . . .” Hoa Ngọc Dung đưa ngón tay chỉ Viêm Vũ Thụy, “ngươi” nửa ngày, vẫn không thể suy nghĩ ra câu gì thô tục có thể mắng người, đột nhiên nhớ lại một câu: “Đồ thái giám!”

“Cái gì!?” Viêm Vũ Thụy giật mình nhìn Hoa Ngọc Dung một thân áo trắng, ngay sau đó cặp mắt toát ra nồng đậm lửa giận, lớn tiếng quát hỏi: “Ngươi nói ai là thái giám?”

Mắt Hoa Ngọc Dung chuyển động, lớn tiếng nói: “Ngươi xem ngày nào ngươi cũng mặc đồ màu xám thế kia,  giống như cuộc sống không dễ chịu, không phải thái giám thì là cái gì!? Hừ! Ngươi có ưỡn ngực cao đi nữa thì vẫn là một thái giám thôi!”

Người xung quanh nghe lời Hoa Ngọc Dung nói, cũng không nhịn được che miệng cười trộm. Viêm Vũ Thụy thính tai nghe mấy tiếng cười, lại mắt thấy nhìn mấy người không ngừng run run khóe miệng, trong lòng càng tức giận, một đại tướng quân như, ở trong quân đội từ trước đến giờ vô cùng uy nghiêm, lúc nào thì chịu được sự tức giận này!

Vì vậy, vị đại tướng quân ở trong quân đội Việt Sa quốc có địa vị vô cùng cao quý, ở trong đội ngũ nơi nước lạ này, bị đâm chọc mất đi lý trí, làm ra một chuyện mà đời này hắn hối hận nhất ——

Hắn lắc mình tiến lên, bắt tay Hoa Ngọc Dung rồi đưa vào giữa hai chân mình tìm kiếm (eo ôi ~, hèn chi hối hận là phải rồi, vì thế mà con đường truy thê không phải càng khó hơn sao), còn đỏ bừng mặt ( đừng hiểu lầm, là bị tức giận ) kêu lên: “Ngươi sờ! Ngươi sờ xem ta có thái giám hay không! Ta tuyệt đối còn lớn hơn cái tú hoa châm của tên ẻo lả ngươi đấy!”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngây dại, nhìn thấy một bóng người màu phấn hồng giống như nhu nhược không xương tựa sát vào một người bóng dáng cao lớn màu xám bạc, bàn tay thon dài xinh đẹp tuyệt trần còn rất mập mờ che ở chỗ nhạy cảm. . . . . .

“Bịch!” Một cái chén trên tay thị vệ rơi xuống mặt đất.

“Ầm!” Hai gã làm việc vặt đụng vào nhau, quần áo trong tay nhất thời văng lên rơi ở trên mặt của hai người, nhưng mà hai người vẫn không biết.

“Đùng!” Tĩnh Ảnh mới ra khỏi lều vải cứ như vậy không hề báo động đánh rơi kiếm mà trước nay chưa từng xảy ra, lập tức sầm mặt.

Phượng Tĩnh Xu không nghe thấy động tĩnh của hai người, nghi ngờ đi ra khỏi lều, lúc nhìn thấy hai người phía trước đã cứng ngắc, liên tưởng đến cuộc gây gổ vừa rồi, rốt cuộc không nhịn được “ha ha” phá lên cười!

Tiếng cười của Phượng Tĩnh Xu giống như cái chốt mở, lập tức gọi hồn mọi người về, tất cả cũng đều bắt đầu phá lên cười, tiếng cười vang ngất trời, kinh động đám chim trong rừng!

Phượng Tĩnh Xu cười đến mức đau cả bụng, tay nhỏ bé không ngừng vỗ Tĩnh Ảnh bên cạnh, vừa cười vừa rơi lệ, cuối cùng nhìn hai người phía trước vẫn còn cứng ngắc, khoát khoát tay, để Tĩnh Ảnh đỡ nàng bước đi thong thả đến bên cạnh hai người, hài hước nói: “Ta còn không biết hai vị sắp diễn ra một đoạn nam nam chi luyến oanh liệt đấy! Sao, sờ còn chưa đủ?”

Một câu nói, rốt cuộc lại khiến hai người đang dính vào nhau lấy tốc độ giống như ánh sáng tách ra, Trên gương mặt ngăm đen của Viêm Vũ Thụy hiện lên vệt đỏ ửng, thái độ tuyệt đối là muốn cắt đầu của mình chôn xuống che giấu xấu hổ Mà Hoa Ngọc Dung thì đưa tay dùng sức chà xát trên mặt đất, dường như muốn tẩy rửa sạch sẽ đi mọi thứ trên tay, xoa một hồi, gương mặt hắn uất ức đưa bàn tay đỏ nhìn về phía Phượng Tĩnh Xu, trong mắt còn hàm chứa nước!

Phượng Tĩnh Xu cũng nghiêm chỉnh không cười nữa, đi lên lôi kéo tay Hoa Ngọc Dung đi rửa, đi hai bước, nàng lại đột nhiên xoay người lại, cười như không cười truyền âm nói với Viêm Vũ Thụy: “Tướng quân, lớn hơn tú hoa châm? Không phải là chiếc đũa chứ?”

“Rầm!” Vệt đỏ ửng trên mặt Viêm Vũ Thụy càng đậm, bị lời Phượng Tĩnh Xu nói nín một hồi lâu cũng nói không ra lời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.