Tĩnh Nữ Truyền

Chương 63: Q.1 - Chương 63: Canh cổ đổng*




*theo như chương này, canh cổ đổng chính là món lẩu, nhưng qt dịch cổ đổng ra thành nghĩa lỗi thời, bảo thủ, nên mình không biết phải dùng từ thế nào nên đành giữ nguyên, mọi người cứ hiểu nó là lẩu là được rồi.

Đêm đó, đến lúc dùng bữa tối, Hoa Ngọc Dung hấp ta hấp tấp đi theo đoàn người Phượng Tĩnh Xu tới trong sân viện của bọn họ, đi theo còn có chủ tớ Quan Nhạc Huyên.

Trong lúc đại hội võ lâm, tuy nói hào kiệt võ lâm có cơ hội tốt để giao lưu, nhưng vì để tránh xung đột sinh sự, từ trước đến giờ đều là trước khi tuyển chọn ra Minh chủ võ lâm các môn phái đều không động chạm lẫn nhau, đợi đến khi chọn được Minh chủ võ lâm mới ngồi chung một chỗ giao lưu với nhau, vì vậy bốn người Phượng Tĩnh Xu đã sớm trở lại trong sân viện của mình, cũng không cần người làm giúp đỡ, tự mình làm bữa tối.

Bởi vì một bàn thức ăn kì lạ vào hôm nay mà Hoa Ngọc Dung mới đi theo Phượng Tĩnh Xu, Quan Nhạc Huyên cũng cùng nhau đi theo luôn.

Bởi vì lại tăng thêm ba người, nên Phượng Tĩnh Xu quyết định dứt khoát không làm cơm, đổi sang ăn lẩu!

Bởi vậy, một nhóm người dưới sự chỉ huy của Phượng Tĩnh Xu bận rộn một canh giờ, chuẩn bị lò lửa, nồi, đồ ăn thật tốt, sau đó Phượng Tĩnh Xu tự mình thêm gia vị, đổ tương ớt vào trong nồi lẩu thơm ngát, lò lửa được đun nóng, một luồng hơi cay tê tê bốc lên, xen lẫn một loạt mùi vị thơm lừng, rất là mê người. Chỉ thấy Tuân Thư, Hoa Ngọc Dung và Quan Nhạc Huyên ba người một vẻ mặt, tất cả đều lóe sáng đôi mắt ra sức dùng mũi hít mấy cái tới nỗi nuốt nước miếng, dáng vẻ kia, hận không được lập tức nhào tới ăn ngấu nghiến.

Phượng Tĩnh Xu nhìn bộ dạng tham ăn của ba người, chỉ sợ sau một khắc ba người sẽ thật sự nhào tới, vì vậy mau để cho bọn họ bày chén đũa, sau đó bày các loại gia vị ra trên bàn, chờ tất cả sẵn sàng, mới để cho mọi người ngồi xuống.

Mọi người mới vừa ngồi vào, chỉ nghe thấy một giọng nói truyền đến: “Cái gì mà thơm thế?”

Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh, Tĩnh Ảnh đưa mắt nhìn nhau, những lời này thật quen tai! Ba người không khỏi đồng loạt nhìn về phía Quan Nhạc Huyên ở một bên. Buổi sáng hôm đó, chẳng phải Quan Nhạc Huyên cũng nói một câu như vậy bỏ chạy tới đây ăn điểm tâm sao?

Đợi mọi người đưa mắt nhìn về phía lối vào cửa viện, đã nhìn thấy hai bóng người một vàng một tím đi vào, sau lưng còn có hai bóng người khác,  bốn người kia, chính là Phượng Hàm Tiếu, Kim Bích Đạc, Yến Vô Nhai và Khanh Dĩ Yên. Chỉ thấy bốn người thẳng tắp đi về phía đám người Phượng Tĩnh Xu, sau đó Phượng Hàm Tiếu hỏi: “Đây là. . . . . . ?”

Hoa Ngọc Dung và Quan Nhạc Huyên đứng lên, Quan Nhạc Huyên nói: “Vương gia, chúng ta đang chuẩn bị dùng bữa tối!”

“Hả?” Phượng Hàm Tiếu nhìn một đám người trước mắt, chính giữa đặt một cái nồi nóng hôi hổi, cảm thấy hứng thú hỏi: “Đây là bữa tối gì thế? Sao bổn vương chưa từng thấy?”

Phượng Tĩnh Xu thầm thở dài, ý bảo Tĩnh Ảnh đi lấy thêm bốn bộ bát đũa tới đây, sau đó mở miệng nói: “Vương gia, đây là do gia sư (sư phụ) phát minh ra một loại món ăn, nếu như vương gia không chê, xin mời thưởng thức!” Sau đó chuyển sang nói với đám người Kim Bích Đạc và Yến Vô Nhai bên cạnh Phượng Hàm Tiếu: “Kim công tử, Yến công tử, Khanh cô nương, nếu các vị không chê, ngồi xuống nếm thử một chút đi!”

Phượng Hàm Tiếu gật đầu, nói: “Bổn vương ngao du khắp tứ hải, chính là vì để biết thêm điều mới, ngày hôm nay bổn vương gặp được, đương nhiên muốn hiểu biết một phen!” Nói xong, tiến lên ngồi xuống.

Kim Bích Đạc nghiền ngẫm nhìn Phượng Tĩnh Xu một cái, sau đó cũng ngồi xuống theo. Còn lại Yến Vô Nhai và Khanh Dĩ Yên thấy hai người đều ngồi xuống, vì vậy cũng ngồi xuống luôn.

Lúc này, Phượng Duy Tĩnh bên cạnh Phượng Tĩnh Xu hít một hơi thật sâu, hỏi: “Tĩnh nhi, nàng làm món gì vậy? Sao lại thơm thế?” da.nlze.qu;ydo/nn Nhìn một đám người vây quanh bàn, lại hỏi: “Cái này làm sao có thể ăn chứ? Nồi nước này sôi ùng ục, món ăn lại còn sống, chuyện này. . . . . .”

Phượng Tĩnh Xu nhìn một đám người vây quanh bàn trước mắt, cười cười, cầm đũa lên gắp một miếng thịt bò sống bỏ vào trong nồi, giải thích: “Đây là. . . . . . Khụ khụ, đây là một loại món ăn ta và sư phụ lúc còn ở trên núi đã phát minh ra, tên là lẩu, các ngươi cũng có thể gọi là cổ đổng canh, à, mọi người nghe đi, thức ăn nhúng vào nước sôi có phải phát ra tiếng‘ ục, ục ’ hay không?”

Mọi người đều tập trung lắng nghe, đúng thật có tiếng ục ục, canh cổ đổng này thật là thích hợp, chỉ là, cái tên lẩu còn dễ nghe hơn!

Phượng Tĩnh Xu lại bắt đầu bịa chuyện xưa: “Cái nồi lẩu này do ta và sư phụ trong lúc vô tình phát hiện hương liệu cùng với mấy loại gia vị dung hợp lẫn nhau mà thành, trong đó có cam tùng, cây sả, cây hồi, cây thìa là cùng với tất cả mười mấy loại hương liệu lớn nhỏ, lại còn có nước canh và các loại nguyên liệu, được lò lửa chế biến, mới được nồi lẩu đầy đủ hương vị này.” Nói xong, Phượng Tĩnh Xu liền gắp miếng thịt bò chín ra, đặt ở trong đĩa trước mặt Tuân Thư, sau đó gắp đến bên miệng Tuân Thư, Tuân Thư lập tức hé miệng cắn một miếng, nhai mấy cái, mặt nhăn nhúm, đợi sau khi nuốt thịt bò liền vội vàng lè lưỡi thổi phù phù, cặp mắt đầy nước uất ức nhìn Phượng Tĩnh Xu: “Tỷ tỷ, hu hu, thật khó chịu. . . . . .”

Mọi người vừa nhìn, cũng khó hiểu: ngày thường Tuân Thư thích ăn nhất, thế nào hôm nay ăn đồ thơm như vậy ngược lại lại kêu khó chịu vậy chứ?

Phượng Tĩnh Xu nhìn vẻ mặt Tuân Thư oan ức, vội vàng đưa lên một ly cola ướp lạnh, sau đó giải thích: “Nồi lẩu này, có một vị mà mọi người chưa từng nếm qua, đó chính là —— cay. Vị cay này, giống như loại cảm giác khi mọi người ăn gừng sống, vừa ăn sẽ có cảm giác tê đầu lưỡi, nhưng ăn nhiều sẽ cảm thấy nghiện.”

Sau đó lại gắp một miếng thịt bò nhúng vào nồi nước luộc, tiếp tục nói: “Bởi vì sợ mọi người lần đầu tiên ăn cay không quen, nên ta mới chuẩn bị một loại vị khác, trong nồi nước luộc thịt này, giống như canh mà bình thường chúng ta hay ăn,  sẽ không làm người ta thấy vị cay. Lẩu này, chia làm ba loại, một loại là lẩu cay, tức là tất cả đều là vị cay, một loại là lẩu thường (dùng nước luộc thịt), còn có một loại là sự kết hợp giữa lẩu vị cay và lẩu thường, còn có một cái tên dễ nghe, gọi là lẩu uyên ương.” Nói xong, lại gắp miếng thịt bò đưa đến bên miệng Tuân Thư, vì trước đó Tuân Thư đã ăn đồ cay, không dám ăn tiếp, khiếp sợ nhìn Phượng Tĩnh Xu, thấy nàng khích lệ mỉm cười, mới đánh bạo nuốt vào, nhai mấy cái, cặp mắt sáng lên, gật đầu nói: “Ăn ngon, ăn ngon!”

Lúc này Phượng Tĩnh Xu mới nhìn về phía đám người đã sớm thòm thèm, nuốt nước miếng ừng ực, nói: “Cách dùng lẩu này chính là dùng đũa gắp thịt sống nhúng vào trong nồi, đợi sau khi chín thì gắp lên phết lên một ít dầu là có thể ăn được. Tất cả mọi người bắt đầu ăn đi!”

Mọi người vừa nghe, đều vội vàng cầm đũa lên bắt đầu gắp thức ăn, trên mặt mọi người đều là vẻ mới lạ và hưng phấn, có người trực tiếp nhúng đồ vào lẩu cay, có người thì gắp thức ăn cho vào nồi lẩu thường, đợi tới khi thức ăn chín lại gắp lên nhúng trong đĩa dầu, bỏ vào trong miệng ăn.

Chỉ thấy những người ăn lẩu cay, tất cả đều lập tức nhăn mặt, vội vàng bưng lên một ly coca ướp lạnh uống ừng ực, dĩ nhiên, những người chưa từng uống cola như đám người Phượng Hàm Tiếu, Kim Bích Đạc, Quan Nhạc Huyên đều không dám đụng vào “độc dược đen” này, không thể làm gì khác hơn là bưng lên một tách trà nóng, rồi lại bị phỏng phải trực tiếp phun ra. Hoa Ngọc Dung ở bên cạnh thấy thế tốt bụng đưa một ly cola ướp lạnh cho Quan Nhạc Huyên, Quan Nhạc Huyên nhìn độc dược đen này tỏa ra bọt khí, có chút hơi sợ, Hoa Ngọc Dung liếc mắt xem thường, nói: “Sợ gì?, biểu ca muội cũng đã uống rồi, còn không phải đang sống sờ sờ đây sao, lại không uống chết muội!”

Quan Nhạc Huyên nghe, tay run run nhận lấy cola, vừa nhắm mắt, nuốt một hớp! Hoa Ngọc Dung mở to hai mắt, nghĩ thầm: chẳng lẽ hôm nay lúc ta uống cũng là vẻ mặt này!?

Bên kia, Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh cũng tốt bụng đưa cola cho Phượng Hàm Tiếu và Kim Bích Đạc, hai người cũng không có ra vẻ sợ hãi, dù sao nhìn thấy những người khác uống cũng không có chuyện gì, vì vậy cũng bưng lên uống một cách dứt khoát!

Nhìn vẻ mặt mọi người khác nhau, Phượng Tĩnh Xu cười cười, vừa gắp thức ăn cho Tuân Thư, vừa nói: “Lẩu này, thích hợp nhất là dùng trong trường hợp bằng hữu gặp mặt, mọi người ăn đồ nóng, vừa trò chuyện việc nhà, thúc đẩy tình cảm, hơn nữa ăn lẩu cũng phải ăn một cách hào sảng, thế mới đủ thú vị!”

Mọi người ở bên cạnh nghe cũng tán đồng gật đầu, rồi lại bắt đầu động đũa, Phượng Tĩnh Xu vừa nhìn, không thể ngờ được người xưa lại dễ dàng ăn được món cay như vậy, lúc này mới chỉ chốc lát thôi đã ăn đến say sưa ngon lành!

Phượng Tĩnh Xu cũng không quản nữa, ngoại trừ gắp thức ăn cho Phượng Duy Tĩnh và Tuân Thư ra, cũng chỉ gắp vào trong chén nàng, trong nồi lẩu nước sôi sùng sục, mọi người cũng đều đã ăn được lẩu cay, mới ăn được một nửa, Phượng Tĩnh Xu đột nhiên nói với Quan Nhạc Huyên: “Huyên tỷ tỷ, trước đó ta từng mời người làm ướp lạnh mấy hũ rượu ngon trong hầm băng, lúc này chắc hẳn rượu cũng đã lạnh rồi, không bằng lấy ra ngoài cho mọi người cùng hưởng đi! Ăn lẩu uống rượu lạnh là đã nghiền nhất.”

Quan Nhạc Huyên vừa nghe, nhanh chóng để tiểu Cẩm đi lấy rượu.

Lúc này, một bàn người đã ăn uống hòa hợp với nhau, nói chuyện trời đất, đều rất vui vẻ.

“Hoàng Vũ cô nương, không ngờ tôn sư thông tuệ như thế, lại nghĩ ra được phương pháp - kỳ diệu như vậy, Kim mỗ thật sự rất bội phục!” Kim Bích Đạc đột nhiên mở miệng nói.

“Ha ha, Kim công tử quá khen.” Phượng Tĩnh Xu cười cười.

“Phải biết, đây thật sự là một sáng tạo mới khiến người ta phải kinh ngạc đó! Nếu có thể mở một tiệm lẩu. . . . . .” Ánh mắt Kim Bích Đạc xoay chuyển, lại bắt đầu tính toán.

Đúng là một thương nhân chính hiệu! Phượng Tĩnh Xu thầm liếc mắt xem thường.

“Vậy cũng có thể kiếm tiền rồi!” Quan Nhạc Huyên vừa nghe lời Kim Bích Đạc nói, thẳng thắn tiếp lời.

“Ha ha! Quan cô nương thật nghĩ giống Kim mỗ!” Kim Bích Đạc cười nói, “Chỉ là, phương pháp chế luyện lẩu này hình như chỉ có Hoàng Vũ cô nương và lệnh sư biết, cho dù Kim mỗ có lòng, cũng không có sức đâu!”

Quan Nhạc Huyên vừa nghe, lập tức nói: “Vậy thì có gì chứ, để Tĩnh Xu muội muội dạy ngươi là được!”

Tĩnh Xu? Phượng Hàm Tiếu ở một bên im lặng không lên tiếng trong lòng khẽ động, âm thầm nhìn Phượng Tĩnh Xu.

Nàng cũng tên là Tĩnh Xu? Sao lại giống tên nữ nhi của hoàng thúc. . . . . .

Tất cả mọi người đều bị đối thoại giữa Quan Nhạc Huyên và Kim Bích Đạc hấp dẫn, không ai phát hiện Phượng Hàm Tiếu biến đổi sắc mặt trong nháy mắt.

“Ha ha. . . . . .” Phượng Tĩnh Xu cười cười, trong lòng thầm nghĩ, Kim Bích Đạc này thật đúng là biết cách mở miệng, Quan Nhạc Huyên vốn là nữ nhi giang hồ, là người tất nhiên sẽ không câu nệ tiểu tiết, cách chế lẩu này, thiên hạ hôm nay cũng chỉ có một mình nàng biết, đây chính là một miếng bánh lớn, chỉ cần nắm giữ phương pháp chế biến, dfienddn lieqiudoon thế thì mỗi ngày lời đấu vàng cũng là chuyện sớm muộn, loại chuyện buôn bán này, một người trong giang hồ như Quan Nhạc Huyên tất nhiên không hiểu, nhưng trong lòng hai người Phượng Duy Tĩnh, Tĩnh Ảnh đều rất rõ, không thể không nói, Kim Bích Đạc thật sự là một thương nhân giỏi, nắm chặt được một cơ hội buôn bán tốt.

“Hoàng Vũ cô nương, ngươi xem chuyện này. . . . . .” Kim Bích Đạc nhìn Phượng Tĩnh Xu, kim quang trong mắt hiện lên.

Thôi, cho hắn thì có làm sao, dù sao thì coi như hắn nắm giữ phương pháp chế biến lẩu này, cũng thắng không nổi đầu óc buôn bán của Phượng Tĩnh Xu nàng! Sao không vì thế mà thuận nước đẩy thuyền lấy được một ân huệ chứ? Phượng Tĩnh Xu suy nghĩ một hồi, nhanh chóng đưa ra kết luận, vì vậy giả bộ suy tính hỏi: “Ta có thể đưa phương pháp nấu lẩu cho Kim công tử, vậy ta được chỗ tốt gì đây?”

Kim Bích Đạc sững sờ, không ngờ Phượng Tĩnh Xu đồng ý nhanh như vậy, hắn còn tưởng rằng sẽ phải tốn rất nhiều công phu mới thuyết phục được nàng! Nhất thời, trong lòng xẹt qua vẻ thất vọng.

Kể từ khi ở Túy Đông Tuyết thấy “hắn” tỷ thí với Hoa Ngọc Dung, dọc đường này hắn đã phái người hỏi dò tư liệu về “hắn”,  nhưng cũng không có được tình báo cặn kẽ, mặc dù đã phái Văn Nhân Tĩnh Phong tới săn “hắn”, nhưng đến nay Văn Nhân Tĩnh Phong vẫn không có hành động, ngược lại hắn lại có duyên gặp “hắn” ở Tuyên Bình bảo, lúc này mới phát hiện thì ra “hắn” là “nàng”!

Mấy ngày nay thỉnh thoảng nhìn thấy nàng, mỗi lần gặp đều cảm thấy nữ nhân này là một người vô cùng thông minh, dường như từ trên người nàng hắn nhìn thấy cái loại kim quang lấp lánh mà chỉ vàng mới có, vốn tưởng rằng nàng thật sự là một người có tài năng, nhưng tối nay giao thủ một hồi, hắn, hình như quá để mắt đến nàng. . . . . .

Thu hồi thất vọng mơ hồ này, Kim Bích Đạc hỏi: “Vậy Hoàng Vũ cô nương cảm thấy Kim mỗ cho chỗ tốt gì mới đáng đây?”

Phượng Tĩnh Xu suy nghĩ một chút, nói: “Giờ cũng không tiện nói, như vậy đi, trong thời gian ngắn ta cũng không nghĩ ra được vật gì tốt, không bằng Kim công tử lấy ba điều kiện ra làm trao đổi đi!”

“Hả? Ba điều kiện? Điều kiện gì?” Kim Bích Đạc lại hỏi.

“Ừm, điều kiện thứ nhất, chính là mỗi tháng Kim công tử lấy năm phần thu nhập được từ việc mở quán lẩu giao cho ta, nhập vào cho ta một cổ phần đi!”

“Nhập cổ phần?” Kim Bích Đạc lặp lại, “Nhập cổ phần này là có ý gì?”

“À, đại khái chính là ta giao kỹ thuật chế biến lẩu cho ngươi, ngươi bỏ tiền mở quán, hai chúng ta hợp tác làm ăn, sau đó nhận được một phần thu nhập.” Phượng Tĩnh Xu giải thích.

Kim Bích Đạc vừa nghe, một chút kim quang yếu ớt trong mắt đột nhiên lại bừng lên,  ánh mắt nhìn Phượng Tĩnh Xu đều tỏa sáng lấp lánh. “Hoàng Vũ cô nương thật là kỳ tài, kiểu phương pháp cũng nghĩ ra được!”

“Ha ha, à, tàm tạm thôi. . . . . .” Phượng Tĩnh Xu khoát khoát tay.

“Nhưng, tướng ăn lẩu này tuyệt không văn nhã (nho nhã lịch sự), sợ rằng mấy thiên kim khuê các kia sẽ không thích?” Khanh Dĩ Yên ở bên cạnh đột nhiên mở miệng.

“Ai nói? Lẩu này cũng có thể ăn một cách văn nhã đó!” Phượng Tĩnh Xu lắc đầu nói.

“Vậy từ đầu đến giờ ta cũng chưa thấy, Hoàng Vũ cô nương ăn lẩu một cách văn nhã đó. . . . . .” Khanh Dĩ Yên cố ý nói, ý chỉ Phượng Tĩnh Xu là người thô lỗ, không có một chút thục nữ.

Phượng Tĩnh Xu đột nhiên ngồi thẳng, gắp một miếng thịt đưa vào trong nồi, nhẹ nhàng nhúng trong nồi nước lẩu, sau đó gắp ra ngoài chấm gia vị, đưa tay áo lên che giấu mà ăn.

Tất cả các động tác đều nho nhã mà lưu loát, cực kỳ đẹp mắt.

Để đũa xuống, Phượng Tĩnh Xu cười nhìn Khanh Dĩ Yên: “Khanh cô nương, lần này ngươi còn cảm thấy ăn lẩu không thể văn nhã sao?” Sau đó nhìn về phía mọi người: “Thật ra, ta cảm thấy được, trong một bầu không khí náo nhiệt nữ tử có thể lộ vẻ ăn uống một cách văn nhã, là bởi vì xhung quanh có những người hào sảng làm nên nổi bật, vì vậy có thể thấy rõ nữ tử khác biệt với người khác. Chỉ là, lấy chuẩn mực này muốn gây khó dễ, ít đi lại không được, nhiều quá lại thành ra khác người, cá nhân ta cảm thấy, ăn uống một cách phóng túng thì tốt hơn!”

Mọi người chợt bừng tỉnh, sau đó tán thưởng vỗ tay, chỉ có Khanh Dĩ Yên, âm thầm xoắn chặt khăn lụa, sắc mặt mơ hồ có chút tái mét.

Lúc Kim Bích Đạc đang muốn nói tiếp, một tiếng “rượu tới rồi” của tiểu Cẩm chấm dứt việc đàm phán buôn bán.

Chỉ thấy mấy người làm bưng lên từng vò từng vò rượu ngon ướp lạnh, một nhóm người lại tiến vào tiếp tục với cuộc chiến lẩu. . . . . .

Còn về đại hội võ lâm? Đó là chuyện ngày mai, hiện tại ai cũng không thèm suy nghĩ những chuyện đấu đá đánh nhau đó nữa. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.