Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Chương 87: Chương 87: Chương 85




Bọn họ đi qua hành lang thật dài, cách vài bước sẽ có một ngọn đèn dầu nho nhỏ, dùng cây mây tinh linh yêu thích quấn quanh trên cột trụ màu trắng. Tinh linh vẫn luôn thích dùng đồ vật tinh xảo mà thực dụng, cho nên những ngọn đèn dầu kia tuy nhỏ, nhưng cực kỳ sáng, hầu như làm mất đi bóng của hai người. Cung điện ban đêm rất sáng, đối lập rõ ràng với ban ngày, Phạm Âm vừa đi vừa nhìn như đang suy tư. Đột nhiên hắn dừng lại, trong đình viện bỏ hoang là sắc xanh âm u. Ánh sáng đèn dầu che phủ ánh sao, đình viện hoang phế bao phủ bóng tối mập mờ.

Gió ở phía Đông đại lục rất ôn hòa, mang theo mùi ẩm ướt đến từ biển, Phạm Âm khẽ ngửi một chút, hắn vẫn thích mùi thực vật ở Thụ Hải Wabenella hơn, đúng là tình tiết nhớ nhà rất sâu mà, Phạm Âm định nghĩa cho bản thân như vậy.

Thần điện hình như vĩnh viễn là nơi không nhiễm bụi trần, dù cỏ dại của nó sinh sôi hỗn tạp, dù lịch sử của nó lâu đời, nó vẫn sạch sẽ như vậy, thiêng liêng giống như một vùng thánh địa trong tim chúng ta.

“Chúng ta nói chuyện chút đi.” Phạm Âm dừng lại chợt nói “Con đường hành lang này dài quá, ta không muốn đi.”

“Phải không?” Kế dừng lại nhìn Phạm Âm, bán tinh linh này luôn hấp dẫn chú ý của người khác như vậy, lúc yên tĩnh hoặc lúc nói chuyện đều vậy.

“Nếu không nhất thiết phải đi, thì ta có thể dừng lại không đi.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, hắn ngồi trên bậc thềm hành lang, lại nhìn đình viện u ám, khoảng sân phía sau bởi vì vừa mới đánh nhau, nhìn qua càng bao phủ không khí chết chóc thầm trầm.

“Vừa nãy tính tình của ngươi không tốt lắm.” Ám tinh linh nhanh chóng nói, “Có lẽ ngươi nên đi đường nhiều hơn, bình tĩnh hơn.”

“Ta chỉ là…” Phạm Âm ngừng chốc lát lại nói “Có hơi không yên lòng…”

“Là chuyện của Freya à?” Ám tinh linh nhẹ giọng hỏi, “Thần của các ngươi kỳ thực có chút tàn nhẫn.”

“…” Phạm Âm ngẩng đầu nhìn ám tinh linh đang cười hì hì kia, nói: “Khó có được chúng ta ý kiến nhất trí.”

“Ở trước mặt Thần hắc ám của bọn ta, ăn con cũng không phải tội lỗi gì, quên cũng không phải trừng phạt nhẹ gì.” Ám tinh linh ôn nhu nói, “Thần chỉ chọn chuyện tàn khốc nhất để nói với phạm nhân.”

Ánh mắt của Phạm Âm vẫn nhìn chằm chằm bóng tối thâm trầm, lại nói chuyện khác: “Thứ trên người Kỳ, nhất định ngươi biết.”

“Ta không biết.” Ám tinh linh nhanh chóng thản nhiên vô tội nói “Ta chỉ… thứ kia không dễ chơi, có lẽ ngươi có thể mời Tinh Linh Vương giúp đỡ.

“Thần Hắc Ám nghe thấy sẽ rất thương tâm.” Phạm Âm nở nụ cười, “Tín đồ của hắn lại xin Tinh Linh Vương giúp đỡ.”

Mặt Kế lúc đỏ lúc trắng. Đôi mắt đen của Phạm Âm nheo lại.

“Ta biết ngươi là tình nhân của Freya.” Phạm Âm nói, “Theo ta được biết, Thần Hắc Ám từ xưa đến nay chẳng thèm quản chuyện yêu đương của tín đồ, cũng không quan tâm bọn họ có trái với bản chất của hắc ám hay không.”

“Xem đi.” Ám tinh linh nở nụ cười, “Ta từng nói ta chỉ thích mặc quần áo màu đen mà thôi, vậy cũng không đại biểu ta ở trận doanh của Hắc Ám.”

“Có thể ngươi chỉ dựa theo yêu thích của mình thôi.” Phạm Âm chợt cho ra một định nghĩa như vậy.

“Ngươi có thể giúp Kỳ, ta tin ngươi, chỉ cần Tinh Linh Vương bằng lòng giúp đỡ.” Ám tinh linh trực tiếp không để ý nói với Phạm Âm, “Chuyện này đối với các ngươi đều có lợi.”

“Nhưng mà bây giờ phụ quân quên ta mất rồi.”

“Thân ái, ngươi phải tin tưởng, Thần Quang Minh chỉ đang cho các ngươi một khảo nghiệm mà thôi.” Ám tinh linh bắt đầu nhiệt tình thuyết phục, hơn nữa hệt như đã hoàn toàn gia nhập vào trong trận doanh Quang Minh, quên hết toàn bộ lời chê bai Thần Quang Minh vừa rồi của hắn, “Nếu như là Tinh Linh Vương, nhất định có thể chuyển hướng sự tình về phía tốt đẹp hơn, cho dù là ám tinh linh, cũng không phải tất cả đều thích chiến tranh.”

“Sẽ có chiến tranh à?” Phạm Âm thờ ơ hỏi, tay của hắn khẽ nâng lên, tay áo màu đen nhẹ tuột xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn, đôi mắt đỏ của ám tinh linh vội vàng di chuyển tầm nhìn qua chỗ khác. Bây giờ là lúc nói chuyện đàng hoàng, hắn nhỏ giọng tự nhủ với chính mình.

“Nếu ngươi nguyện ý… có lẽ ta có thể suy nghĩ một chút.” Phạm Âm dịu dàng nói, “Ngươi làm vậy là vì cái gì?”

“Kỳ là em trai của ta a…” Ám tinh linh nghiêng đầu nói.

“Kế…”

“Cám ơn ngươi đã nhớ tên của ta…”

“Ngươi vì Freya đúng chứ.” Phạm Âm nói, “Có lẽ Thần Quang Ninh đồng ý cho ngươi chỗ tốt gì đó.”

“Nếu lần sau ngươi gặp được hắn, ngươi có thể hỏi thử xem.” Ám tinh linh đột nhiên thu lại nụ cười bình tĩnh, nói.

Ngay sau đó cả bầu không khí trò chuyện trở nên lạnh nhạt, trên mặt của hai người đều là biểu tình không tập trung.

“Thân thể của Freya tuy được Thần đặc biệt chiếu cố, nhưng lại bởi vì Thần khiển nên rất yếu ớt.” Ám tinh linh bỗng nhiên nhẹ giọng nói “Lúc lần đầu tiên phát sinh, cô ấy chừng như sắp điên rồi, sau đó gần 50 năm không ăn thứ gì, đến tận lần Thần khiển tiếp theo bắt đầu, thời gian trung gian cách nhau cô ấy hầu như cũng không ăn gì cả, chỉ liều mạng cầu nguyện và nôn mửa.”

“Sau đó, ta đành phải đưa cô ấy đến nơi này.” Ám tinh linh tiếp tục nói, “Cô ấy ăn thứ gì cũng sẽ nôn, ngay cả uống nước cũng bị… Thần hình như đã quên cho cô ấy một thần kinh vững chắc.”

Phạm Âm nhớ tới cầu nguyện thành kính và nụ cười hơi mang theo hốt hoảng của cô, loáng thoáng cảm thấy lạnh.

“Ngươi biết Tinh Linh Vương so với Thần, kém ở chỗ nào không?”

“Chỗ nào?” Phạm Âm chậm rãi hỏi.

“… Tinh Linh Vương là Thần tạo ra, hắn chiếu theo dáng vẻ của chính mình tạo ra Tinh Linh Vương, cũng giao phó Ager xinh đẹp giàu có cho Tinh Linh Vương.” Ám tinh linh ôn nhu nói, “Lại quên cho Tinh Linh Vương một trái tim giống mình.” Ám tinh linh đột nhiên ngồi xổm người xuống, bình thản nhìn Phạm Âm nói: “May mắn, Tinh Linh Vương có một trái tim thuộc về chính mình, cho nên chúng ta vẫn còn cơ hội.”

“Tại sao là chúng ta?” Phạm Âm phát hiện tốc độ nói chuyện của người này… khiến người ta theo không kịp.

“Ta biết ngươi sẽ cứu Kỳ, bởi Kỳ bị như vậy là vì ngươi.”

“Điều này nghe có vẻ miễn cưỡng.” Phạm Âm ôn nhu nói “Ngươi không thể cho ra kết luận như một thẩm phán trước khi chưa thu thập xong tất cả bằng chứng.”

“Được rồi, bây giờ chúng ta cũng không phải đang xét xử ai cả.” Ám tinh linh túm túm mái tóc màu đỏ có chút mất trật tự, “Sau cái lần ngươi bị Tinh Linh Vương dẫn đi, đứa trẻ đó… ngươi thật sự nên hiểu rõ quá trình một chút.”

Phạm Âm vừa định nói gì đó, ám tinh linh đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay của hắn: “Nhưng giờ ngươi không có thời gian, ngươi phải gỡ sạch sẽ thứ trên người hắn — ta biết ngươi sẽ làm.”

“Tại sao?” Phạm Âm bị hắn kéo đứng lên, nhưng cũng không phản kháng.

“Bởi vì ngươi là tín đồ của Thần Quang Minh.” Ám tinh linh nghi hoặc nhìn hắn, “Chẳng lẽ cứu chuộc người khác không phải là nghĩa vụ của ngươi sao?”

Tại sao Freya hệt như nữ thần lại thích một kẻ vô lại thế này, có lẽ Thần thật sự quá buồn chán rồi nên mới giáng Thần khiển trước mắt này cho Freya.

“Kế.” Giọng nói lành lạnh khiến hai người đều ngẩn ra, Kỳ đã đứng ở trong đình viện bỏ hoang, đôi mắt đẹp như đá thạch lựu đỏ của hắn, trong đình viện u ám hiện ra cực kỳ xinh đẹp.

Hiển nhiên, động tác của hai người có chút mờ ám. Cổ tay của Phạm Âm bị Kế kéo, cả người gần như bị giam trong ngực hắn.

“Kỳ… Kế kéo ta.” Phạm Âm bĩu môi, thuận tiện giả bộ bày ra dáng vẻ giãy dụa.

Kế trừng bán tinh linh giỏi diễn trò này, tay nắm cổ tay của hắn thả cũng không được, nắm cũng không xong. “Ngươi không cần hại ta thế chứ.” Kế dùng ánh mắt nói như vậy, tất nhiên cho dù hắn không như vậy, Phạm Âm cũng có thể hiểu ý của hắn.

“Kỳ… Kế trừng ta…” Phạm Âm uất ức nói, tuy dáng vẻ lãnh khốc của hắn rất hấp dẫn người, Kế nghĩ, nhưng dáng vẻ bây giờ của hắn cũng rất hấp dẫn người.

“Lại đây.” Kỳ vươn tay về phía Phạm Âm, Phạm Âm nhớ, trước đây Kỳ cũng đã từng làm động tác thế này, hình như Kỳ đã tạo thành thói quen làm thế này với hắn.

Kế tất nhiên sẽ không ngăn cản, nhưng vẫn nhẹ giọng nói một câu bên tai Phạm Âm: “Lần sau ta có thể trợ giúp, chuyện này cũng có chỗ tốt với ngươi.”

“Ta sẽ cân nhắc chuyện của ngươi.” Phạm Âm lật cổ tay, tránh khỏi tay của Kế, “Cũng sẽ cân nhắc tới trợ giúp của ngươi.”

Kế đứng trong hành lang không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn Phạm Âm đi đến bên người Kỳ.

Từ rất sớm Kế đã biết trong thân thể Kỳ có thứ gì đó, chính xác mà nói hắn biết đó là thứ gì, nhưng lại vẫn luôn làm bộ như không biết. Hơn một ngàn năm trước, Thần Hắc Ám bị đánh bại, bị Tinh Linh Vương phong ấn, mà ngôi sao tượng trưng cho hắn cũng theo đó quay trở lại trên bầu trời.

Không có bất kỳ một chủng tộc Hắc Ám nào có thể cự tuyệt Thần Hắc Ám, không phải sao?

Mấy ngàn năm qua Kế đều ở trong di tích của đủ loại văn minh cổ đại trên đại lục để tìm phương pháp có thể tiếp xúc Thần khiển, cũng không để ý đến người em trai ra đời muộn hơn hắn mấy ngàn năm này. Đối với gia đình ám tinh linh thì anh em nhiều, hoặc là cha mẹ nhiều đều là chuyện rất bình thường…

Vốn cho rằng Kỳ chỉ bị thất tình bình thường, nhưng không ngờ chuyện này nghiêm trọng hơn nhiều.

Kế yên lặng nhìn đôi mắt đỏ của Kỳ, cho dù với điều kiện ánh sáng u ám, bóng đen sau người hắn cũng càng ngày càng rõ ràng — Vì mục đích có thể không từ thủ đoạn, dù là nhờ tín đồ của Thần Quang Minh giúp đỡ cũng là chuyện có thể tha thứ.

Hắn thấy rõ ràng Kỳ nhìn Phạm Âm, trong đôi mắt màu đỏ là dịu dàng động lòng người.

Không biết từ lúc nào, trong tay Kế lại cầm thanh đao màu đen. Kỳ vẫn luôn không biết thu lại nhuệ khí và sát khí của mình — hắn vẫn là một đứa trẻ, cho nên luôn dễ dàng xung động.

Kế đột nhiên cảm thấy bản thân thực ra không có tư cách gì để nói Kỳ cả, bởi vì chính mình cũng đã từng như vậy. Lúc hắn vẫn còn là một đứa trẻ, đã giết mẹ của mình, sau đó là mẹ của Kỳ, cuối cùng là cha của mình.

Không phải căm hận cũng không phải yêu, có lẽ đó chính là xung động.

Giống như Kỳ thích Phạm Âm, bản thân thích Freya vậy, không có nguyên nhân nào, nhưng chỉ là xung động.

Chỉ là xung động tiến vào không ra được nữa mà thôi.

Hắn nhìn thấy hai người rời đi, mới thu lại thanh đao màu đen, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, nơi vốn có ngôi sao Hắc Ám giờ đã là khoảng không, nhìn qua hệt như một bầu trời không hoàn chỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.