Tìm Lại Tình Yêu

Chương 26: Chương 26




Tiểu Trinh bị sự trở về đột ngột của anh dọa, nhất thời tay chân luống cuống, không biết làm thế nào mới tốt. Cô cứ như vậy tiến dần từng bước, như ở nhà mình mà nấu cơm cho con ăn, không có sự đồng ý của anh, rất…. rất không biết xấu hổ.

Anh nhất định không muốn nhìn thấy cô…

"Cô tới làm gì?"

Một giọng nói tức giận chất vấn vang lên, truyền vào tai Tiểu Trinh, khiến cô hoảng hốt.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt uy nghiêm của Quan Hữu Đạt, trừng mắt tức giận nhìn cô, lông mi nhíu lại, vẻ chán ghét rất dễ nhận ra. Cô quay lại, tuy biết ông không thích, nhưng vẫn lễ phép mỉm cười, tuy nụ cười vô cùng cứng ngắc.

"Tôi đang hỏi, cô ở đây lammf gì?" Ông không hờn giận hỏi lại lần nữa.

Tiểu Trinh dường như nhớ lại tám năm trước, một buổi trưa nóng vô cùng, vợ chồng Quan Hữu Đạt đến tìm cô đòi lại con…

A Đàn vì cô mà không trở về nhà!

Chột dạ và tự trách, khiến cô không có cách nào nhìn thẳng vào mắt ông.

"Ông nội…." Hoan Hoan ở phía sau mẹ, nhô đầu ra. "Ông giận ạ?" Đôi mắt tòn tròn của bé mở to, nghiêm túc nhìn ông.

Biểu tình của Quan Hữu Đạt lập tức mềm lại. "Bài tập làm xong chưa? Đói bụng không? Ông nội đưa con đi ăn cơm."

Hoan Hoan nhìn mẹ ở bên cạnh, lại nhìn ông nội trước mắt, lộ ra vẻ khó xử.

Bé muốn ở cạnh mẹ, nhưng ông nội là trưởng bối, mẹ nói, không được vô lễ với trưởng bối, nhưng ông rất hung dữ với mẹ, bé không thích ông nội mắng mẹ.

"Cô Kỉ, cám ơn cô đưa Hoan Hoan về, nhưng tôi hy vọng chuyện này sẽ không xảy ra nữa." Quan Hữu Đạt không muốn cô gặp con.

Cho dù con trai đã trở về, ông vẫn cho rằng người phụ nữ trước mắt là tai họa, không thể tha thứ.

Tiểu Trinh run lên, vẻ kinh hoảng khó có thể che dấu, cô hiểu ngụ ý của Quan Hữu Đạt — ông không muốn cô gặp Hoan Hoan nữa.

"Bố, là con để cô ấy đưa Hoan Hoan về." Quan Trí Đàn thấy khẩu khí của bố ngày càng gay gắt, sắc mặt cô mỗi lúc một tái nhợt, nhịn không được nhúng tay vào.

"Con…."

"Chuyện gì có thể khiến Hoan Hoan vui vẻ, con sẽ làm." Anh nhìn thẳng vào bố, thái độ cứng rắn. "Về việc của Trần tổng con cũng đã nói chuyện rồi, cùng quan hệ xã hội lại cùng ý kiến với giới truyền thông, sẽ không có vấn đề, bố có thể nyên tâm, con không bôi nhọ mặt mũi Quan gia, thời gian không còn sớm, mẹ hẳn là đang đợi bố về ăn tối."

Quan Trí Đàn đứng ngoài cửa, ý tứ muốn tiễn khách.

"Cô ta…." Nhưng Quan Hữu Đạt lại cảm thấy sự tồn tại của Kỉ Tiểu Trinh giống như một quả bom.

"Con sẽ xử lý." Khẩu khí anh nhẹ nhàng, nhưng thái độ thập phần kiên định, không cho bố nhúng tay vào.

Quan Hữu Đạt suy nghĩ sâu xa, liếc mắt nhìn vào trong, ánh mắt sắc bén đảo qua Tiểu Trinh, nhưng khi nhìn cháu gái ánh mắt ấy lại trở nên dịu dàng, cuối cùng ông gật đầu, bất đắc dĩ xoay người rời đi.

Quan Trí Đàn tiễn bố, sau đó khóa cửa.

Cô sắp không thở nổi rồi! Ánh mắt bố anh nhìn cô — khinh miệt, coi thường, còn có cả thống hận! Điều này khiến cô không có cách nào che dấu sự tự ti lại nổi lên, khiến cô khủng hoảng.

Cô biết dù là xuất thân hay đầu óc, cô đều không so được với Quan Trí Đàn, bọn họ thật sự khác nhau một trời một vực….

"Em….. Thật có lỗi vì đã làm mọi chuyện trở nên phức tạp, em… em đi đây." Cô yếu đuối giải thích, yếu đuối không dám tranh thủ ở lại cùng ăn cơm với con gái, khuôn mặt cô tái nhợt, dùng nụ cười cứng ngắc đối mặt với người căm ghét cô, nhưng lại không thể chịu được việc Quan Trí Đàn mở miệng đuổi cô đi.

Điều ấy giống như một con dao đâm xuyên vào ngực cô….

Vội vàng cởi tạp dề, tùy tay cầm lấy áo khoác ở trên ghế, Tiểu Trinh không dám quay đầu nhìn bố con anh.

"Mẹ, đừng về!" Hoan Hoan năn nỉ.

"Hoan Hoan…" Xin lỗi, cô là người mẹ vô dụng, năm đó dám lớn mật lừa anh, giờ lại không có gan mở miệng nói với anh, mọi thứ chỉ là một âm mưu.

"Em muốn con gái thất vọng sao?" Quan Trí Đàn nhìn cô khẩn cấp muốn chạy, khẩu khí không khỏi lạnh đi. "Ăn một chút cơm, sẽ không làm em mất mạng." Anh cầm cánh tay cô, buộc cô ở lại.

Nhưng khi nắm cánh tay cô, mới nhận ra, một vòng tay anh có thể nắm gọn cánh tay cô, cơ hồ không có chút thịt nào, cô liệu gầy đến mức nào?

"Ngồi xuống, cho con ăn cơm." Cô nhất định không tự chăm sóc mình, đồ ngốc này!

"Em, em có thể ở lại?" Tiểu Trinh cảm thấy thật ngoài ý muốn. "Cám ơn anh!"

Quan Trí Đàn liếc mắt một cái, đi đến bàn ăn, nhìn con gái đang cười khanh khách với anh, hai bố con trao đổi một ánh mắt hiểu biết.

Mấy hôm trước, Hoan Hoan từng sầu lo nói với anh, ông nội không thích mẹ. Anh suy nghĩ sâu xa, sau đó nhận ra trước kia anh đã lựa chọn chống lại bố thật sự rất sai lầm, phản nghịch, xúc động, lại khiến xung đột giữa hai bố con không thể giải quyết, cũng gián tiếp ảnh hưởng đến Tiểu Trinh, vì vậy anh thẳng thắn thành khẩn nói, người phạm sai lầm là anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.