Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Chương 74: Chương 74: Rung động trong nháy mắt






Lạc Tử Mộng nổi giận bực tức đứng lên đi ra ngoài cửa.

"Lạc cô nương, Lạc cô nương!" Thiệu Tần và Tiểu Đông đang canh giữ ở bên ngoài không ngừng gọi nàng, nhưng nàng ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, cứ như vậy khóc lóc rời đi.

Hai người quay lại phòng ăn cơm, thì thấy Hàn Hạo Thần đang cầm chiếc đũa sững sờ ngồi ngay tại chỗ nhìn ra cửa, vì vậy hai người liếc mắt nhìn nhau sau đó đi vào.

"Vương gia, Lạc cô nương. . . . . ." Tiểu Đông úp úp mở mở không dám nói tiếp.

"Chẳng lẽ vương gia mắng Lạc cô nương sao?" Thiệu Tần nghi ngờ hỏi Hàn Hạo Thần. Mặc dù nói là Hàn Hạo Thần chưa từng mắng bất kỳ người nào, nhưng mà đối với với Lạc Tử Mộng, coi như là vương gia cũng đã dùng hết tất cả kiên nhẫn để hòa hảo tính khí rồi.

Hàn Hạo Thần đặt đũa xuống thu hồi suy nghĩ: "Bổn vương. . . . . . Bổn vương mới vừa rồi chỉ là. . . . . . Cũng không hề mắng nàng ấy."

"Vương gia không mắng Lạc cô nương? Vậy tại sao Lạc cô nương lại khóc đến đau lòng như thế chứ?" Tiểu Đông nghe Thiệu Tần vừa nói như thế, thì cũng không ngừng gật đầu: "Hay là vương gia đi xem thử Lạc cô nương một chút đi, mới vừa rồi nhìn dáng vẻ của Lạc cô nương giống như là phải chịu uất ức cực kỳ lớn vậy."

Cũng không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, Hàn Hạo Thần quả thật buông chén đũa xuống rồi đi tới phòng khách Lạc Tử Mộng ở.

Trong phòng khách.

Lạc Tử Mộng nằm lỳ ở trên giường liên tục khóc không ngừng, giống như là bị đứa bé bị cha mẹ trách mắng, vừa khóc lên thì quả thật là không chịu dừng lại. Liên Vân đứng ở bên cạnh nàng càng không ngừng an ủi, nhưng Lạc Tử Mộng lại càng lúc càng khó chịu.

"Lạc cô nương, vương gia cũng không nói gì mà, ngài không cần đau lòng như vậy đâu."

"Sao lại không nói gì, hắn ta mắng ta đó!"

Trên trán Liên Vân cũng chảy mồ hôi lạnh, bởi vì nàng không yên lòng để Lạc Tử Mộng ôm một bụng tức giận ngồi dùng bữa với Hàn Hạo Thần, cho nên đặc biệt đứng ở ngưỡng cửa phòng ăn cơm để nghe động tĩnh bên trong. Ở trong tai nàng, Hàn Hạo Thần nói vậy với Lạc cô nương coi như là đã cực kỳ tốt rồi, chưa từng có một vương gia nào dùng thái độ như vậy đối với một người phạm sai lầm.

Liên Vân bất đắc dĩ thở dài nói: "Lạc cô nương, vương gia nào có mắng ngài đâu chứ."

"Hắn ta giúp đỡ Hoa Thiên Nhụy kia! Từ chỗ của Hoa Thiên Sóc đó trở lại, hắn ta chỉ nói là ta gây họa, căn bản cũng không nói gì Hoa Thiên Nhụy kia. Rõ ràng là Hoa Thiên Nhụy đã chạy tới muốn cướp cây trâm ngọc trong tay ta, cho nên cây trâm ngọc đó mới có thể rơi xuống mặt đất chứ! Hắn ta cũng không chịu phân rõ tốt xấu đã kéo ta về rồi."

"Cũng bởi vì vương gia không trách cứ tam tiểu thư, cho nên Lạc cô nương mới mất hứng sao?"

"Không được sao? Dựa vào cái gì mà ta bị mắng, còn nàng ta thì lại giống như là cái gì cũng không làm. Hàn Hạo Thần chết tiệt! Chỉ biết bắt nạt ta! Khi dễ ta không có chỗ nương tựa không có bối cảnh lớn, thấy ta dễ bắt nạt."

Liên Vân đột nhiên bật cười hì hì, Lạc Tử Mộng ngừng khóc nhìn nàng, nàng mới ngưng cười nói tiếp: "Dáng vẻ hiện tại của Lạc cô nương giống như là đang ghen vậy."

Lạc Tử Mộng bị Liên Vân nói xong cũng ngây người sửng sốt.

Ghen ư? Sao nàng có thể ăn dấm chua của Hoa Thiên Nhụy chứ? Làm sao có thể bởi vì Hàn Hạo Thần đối xử với tốt với Hoa Thiên Nhụy mà ghen chứ?

Nhưng sự thật là như vậy, nàng thật sự bởi vì như thế mà đau lòng.

Liên Vân cho là nàng không nghĩ ra, nên lại nhắc nhở thêm: "Như vậy, tại sao Lạc cô nương lại cảm thấy là mình bị vương gia mắng? Nô tỳ đứng ở bên ngoài nghe thấy vương gia chỉ là có ý tốt nhắc nhở Lạc cô nương đừng tiếp tục gây họa thôi mà. Nhưng tại sao Lạc cô nương lại cho là vương gia đang nặng lời với cô nương chứ?"

"Này, hắn ta nói như vậy còn chưa phải là nặng lời sao?" Lạc Tử Mộng ngồi dậy từ trên giường, nhận lấy chiếc khăn tay mà Liên Vân đưa tới nhẹ nhàng lau nước mắt, suy nghĩ cũng trở nên mơ hồ.

Liên Vân đứng lên lại thấp hỏi tiếp: "Vậy lúc vương gia không trách mắng tam tiểu thư mà chỉ trách mắng Lạc cô nương, kết quả là trong lòng Lạc cô nương có cảm giác gì?"

"Cảm giác gì?" Nàng ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn về phía Liên Vân, thấy Liên Vân không giống như là đang nói đùa, nàng mới hạ mắt xuống vuốt ve trái tim giống như là đang tự nói một mình: "Cảm thấy. . . . . . khó chịu."

"Vậy ngài hi vọng lúc ấy vương gia sẽ làm như thế nào?"

"Hắn ta nên giúp ta dạy dỗ Hoa Thiên Nhụy, chứ không phải là kéo ta quay về lại còn không ngừng trách mắng ta nữa."

"Tại sao Lạc cô nương lại cảm thấy là vương gia nên giúp đỡ Lạc cô nương chứ?" Trên thực tế trong lòng Liên Vân đã sớm có đáp án, chỉ là thấy về mặt tình cảm, Lạc Tử Mộng vẫn còn cái hiểu cái không, nên cũng giúp đỡ khuyên nàng vài câu.

Nàng nhíu mày, hai mắt chớp chớp xoay tròn, căn bản là không nghĩ ra được tại sao lúc ấy lại cho là Hàn Hạo Thần không thể không giúp nàng, chỉ một mực cảm thấy hắn ta vốn dĩ là nên làm như vậy.

Nói không được nguyên do vì sao, nàng dứt khoát đá bay đôi giày trên chân xuống đất sau đó bò lên giường buồn bực quay đầu đi ngủ. Lúc kéo chăn lên che đầu còn ném ra một câu nói: "Hắn ta giúp đỡ người khác, trong lòng ta không thoải mái."

Nói xong, nàng không hề lên tiếng nữa, trùm chăn lại buồn bực.

Liên Vân cũng không tiếp tục quấy rầy nàng nữa, giúp nàng đắp kín chăn rồi tắt đèn. Nhưng khi nàng đi ra tới cửa phòng thì lại nhìn thấy bóng lưng Hàn Hạo Thần đang từ từ xa dần. Muốn gọi vương gia lại, thế nhưng vương gia lại đã biến mất ở khúc quanh.

Trên đường Hàn Hạo Thần chắp tay cất bước quay về phòng, ánh trăng bàng bạc đã không còn tỏa ra thứ ánh sáng lành lạnh giống như những ngày trước, ánh trăng hôm nay tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, chàng biết đó không phải là do cảnh vật xung quanh mình, tất cả đều là đến từ từng câu từng chữ của nàng.

Mới vừa rồi lúc nghe thấy Lạc Tử Mộng khóc lóc kể lể thì sống lưng chàng cũng căng cứng. Từ trước tới nay chàng chưa từng khẩn trương vì một câu nói phát ra từ miệng của người khác như vậy, mà chàng thế nhưng lại mong mỏi từ trong miệng nàng nói ra điều gì đó. Khi biết được cảm giác của nàng thì đáy mắt chàng lại không nhịn được bắt đầu nóng bỏng, ngay khoảnh khắc xoay người rời đi một tia đỏ ửng cũng thoáng hiện lên, tâm tình khó nói lên lời, nhưng chàng biết rõ, chàng thích lời thật lòng mà nàng nói ra trong lúc tức giận.

Trong lúc giật mình, không phát giác, vừa nghĩ đến nàng, khóe miệng chàng đã cong lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.