Tiểu Thư, Thiếu Gia Không Ở Nhà

Chương 11: Chương 11




Trở lại trong phủ, ta rụt vai muốn âm thầm chuồn về phòng mình, lại bị Tằng Nhan gọi đuổi theo.

“Trí nhớ thực kém, đi bên này.” Hắn lạnh nhạt nói.

Ta giãy dụa: “Mẹ ta ngày mai mới đi mà!”

Hắn mang theo ta trở về phòng hắn, “Ta cũng chưa có nói bây giờ bắt ngươi nhìn ta ăn cái gì, chỉ là ——” hắn híp mắt liếc ta, “Nếu đã về nhà thì mau chóng đem mấy thứ đó bỏ ra đi, đeo mãi trên người mệt lắm.”

Ta nhịn không được run lên, cười gượng: “Thứ gì cơ? Ngươi đang nói gì vậy? Ha ha ha ha…”

Hắn buông ta ra, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, tự rót cho mình ly trà, chậm rãi uống, không chút để ý nói: “Tằng Ly, là ngươi muốn tự mình lấy ra, hay là muốn ta giúp ngươi lấy ra?”

Mặt ta đỏ lên: “Tằng Nhan khốn kiếp! Nam nữ thụ thụ bất thân nha!”

Tằng Nhan nhướng mắt hừ một cái: “Ngươi không phải nói, ngươi là muội muội của ta sao? Giữa ca ca cùng muội muội không cần so đo nhiều như vậy!”

Ta có chút tức giận: “Xí! Ta đâu phải là muội của ngươi! Ngươi dám lục soát người ta, ta sẽ nói ngươi sàm sỡ!”

Hắn buông ly trà, hướng ta đi tới.

Ta hoảng hoảng hốt, vội vàng lui về phía sau, “Ngươi muốn làm gì?”

Hắn chớp chớp mắt: “Mấy ngày trước có một vị cao nhân vừa lắp giúp một tấm tường gỗ cách âm, vừa vặn chúng ta thử xem hiệu quả cách âm như thế nào!”

Ta nhấc chân muốn chạy: “Ngươi đừng lại đây!”

Tằng Nhan vén tay áo lên, “Vậy ngươi tự mình động thủ.”

Ta cố nén đau đớn trong lòng, nghiến răng nghiến lợi từ trong tay áo bên trái… Lấy ra một cái đùi gà…

“Tiếp tục.” Tằng Nhan rất thảnh thơi ngồi xuống uống trà.

Ta khẽ cắn môi, bắt tay vói vào trong tay áo bên phải… Lấy ra chân vịt…

“Đừng ngừng.” Tằng Nhan thực đáng đánh đòn ra lệnh cho ta.

Ta kiên trì trả lời hắn: “Hết rồi!”

Tằng Nhan không thèm chớp mắt: “Còn.”

Ta: “Thật sự hết rồi!”

Tằng Nhan: “Còn nữa.”

Ta: “Thật sự thật sự là không còn nữa!”

Tằng Nhan: “Được rồi, ta tự mình động thủ.”

Ta chỉ còn nước run run từ bên hông lấy ra mấy cái bánh rán…

Tằng Nhan nhìn ta: “Tại sao lại ngừng lại?”

Ta hổn hển: “Lần này thật sự là không không không còn!”

Tằng Nhan nhìn nhìn ngực của ta, lắc đầu.

“Tằng Ly, đừng có dùng mánh khóe với ta.”

Ta mặt đỏ tai nóng, hận không thể đi qua đánh hắn: “Ta dùng mánh khóe gì chứ? !”

Tằng Nhan khụ một tiếng, tiếng ho hình như có chút hơi cố sức, lỗ tai đều đỏ lên: “Khụ… Đừng tưởng rằng, giấu ở chỗ kia, ta sẽ không làm được gì ngươi.”

Ta cúi đầu cũng nhìn nhìn ngực mình…

Hắn không phải là nghĩ chỗ này của ta cũng dấu đồ ăn chứ? ! Đại ca, đầu óc của ngươi cũng xấu xa quá đi! ! ! Không thể chỉ vì chỗ này hơi to một chút mà nghĩ nó bị độn lên chứ! Nơi này làm sao dấu đồ ăn được hả? Phồng lên thì làm sao mà giấu! Nơi này rõ ràng chỉ có thể dùng để dấu ngân phiếu là tốt nhất thôi! ! !

Lòng ta cứng lại: “Không có, vốn là không có! Tùy ngươi tin hay không!”

Tằng Nhan buông ly trà, đứng dậy đi đến trước mặt ta, dừng lại, giơ tay về phía ta…

Ta nhắm mắt lại, dùng sức ưỡn ngực về phía trước!

Ta không tin ngươi thực sự dám chụp! ! ! !

Kết quả đợi một lúc cũng không thấy được móng vuốt của hắn…

Chầm chậm mở mắt ra… Nhìn thấy một cái bàn tay cách ngực nửa tấc; lại chậm rãi ngẩng đầu…

Ta nhịn không được hét lên: “Tằng Nhan, ngươi chảy máu mũi kìa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.