Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chương 107: Chương 107




- Trồng thêm hoa cẩm tú cầu ở đó, chắc chắn sẽ rất đẹp.



- Này, tôi không thích hương bạc hà, đổi đi.



- Cậu nhìn xem, loại lan này lâu phai thật.



- Nam Phong, cậu đang ở đâu?



- Nam Phong, cậu có nghe tôi gọi không?



- Nam Phong, sao cậu không lên tiếng?



- Nam Phong, tôi ngủ đây, sao cậu lại im lặng như thế chứ?!



- YẾN NGUYÊN!

Nam Phong gọi to tên cô rồi bật ngồi dậy, đồng hồ vừa khít điểm 01h sáng. Trên trán anh lấm tấm mồ hôi, tóc cũng bết dính thành một mảng. Tròng mắt màu huyết của Nam Phong cũng vì căng thẳng cùng lo sợ mà trở nên đỏ sẫm như máu. Trong bóng tối, chiếc hoa tai bằng đá saphia ẩn hiện dưới mái tóc phát ra một ánh sáng màu xanh mơ hồ.

Vừa rồi anh mơ về Yến Nguyên, những gì xảy ra giữa anh và cô. Mọi thứ đan xen lẫn nhau, nhưng từ từ, giấc mơ trở thành ác mộng. Anh và Yến Nguyên chăm hoa trong nhà kính. Anh dùng mùi hương bạc hà trong xe oto, cô thì không thích nó. Cô hồ hởi giúp ông nội của anh chăm hoa phong lan. Rồi đột nhiên anh nghe Yến Nguyên gọi tên anh, nhưng chẳng hiểu sao anh không thể trả lời. Sau đó cô tiếp tục gọi, gọi mãi. Tiếp theo nữa đột nhiên anh xuất hiện trong phòng bệnh của cô, nghe cô nói câu cô muốn đi ngủ. Lần này đến lượt anh gọi tên cô, và cũng gọi mãi, nhưng cô đã “ngủ”.

Nhớ tới đây, Nam Phong đưa tay quệt đi phần tóc rũ xuống trước trán rồi xỏ chân vào đôi giày, đi sang phòng chăm sóc và theo dõi đặc biệt của Yến Nguyên.

Y tá giúp anh thay một đồ bảo hộ, rồi anh đẩy cửa bước vào, kéo một cái ghế và ngồi xuống bên trái của cô, nắm lấy bàn tay trái không có gắn bất cứ ống truyền dịch hay thiết bị theo dõi áp lên mặt, nói khẽ với Yến Nguyên:

- Yến Nguyên, tôi vừa nằm mơ, trong giấc mơ của tôi có em. Chúng ta cùng nhau cười đùa, rất vui vẻ. Nó làm tôi nhớ tới lời hứa của tôi với em, rằng mùa thu năm sau chúng ta sẽ đi nghỉ mát, em có nhớ không? Mùa thu của thật sự rất đẹp, đẹp hơn nước Úc rất nhiều. Nhưng mà, tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, khi nào em ngủ dậy, tôi và em cùng đáp máy bay sang đó, rồi cùng nhau đợi tới mùa thu, có được không?

Nói đến đây, giọng Nam Phong nghẹn lại. Anh cảm nhận được mắt mình cay cay, tầm nhìn cũng mờ đi chút ít. Anh cố nén lại, hít một hơi, nói:

- Sao em không trả lời tôi? Vừa rồi trong giấc mơ của tôi, em cũng như vậy, gọi mãi không trả lời. Em ngang bướng thật đấy, nhưng tôi thích em như thế…. – Anh khẽ cười, trong khi tim nhói lên, nói tiếp…- Em ngủ say như vậy, khi nào mới dậy đây? Tôi là người không có kiên nhẫn, không thích đợi chờ lâu đâu. Nhưng tôi miễn cưỡng cho em gia hạng đó, có biết không hả?

Anh ngừng lại, hôn nhẹ lên bàn tay trắng nõn của Yến Nguyên. Một giọt nước mắt nóng hổi mà mặn chát dọc theo mặt Nam Phong chảy xướng, thấm lên tay Yến Nguyên.

Giây phút đó, thời gian trong căn phòng cứ như tự nguyện ngừng lại…

Bên ngoài, cách lớp cửa kính, Rick lặng lẽ quay người rời đi…

[…]

Rời khỏi bệnh viện, Rick lao xe vun vút trong màn đêm, rồi bất chợt phanh gấp sau khi đã bỏ lại những ngọt đèn thành phố ở tít đằng sau.

Lúc nãy anh đến nhà cô, nhấn chuông mãi mới có người làm ra mở cửa. Lúc đó đã hơn 11h đêm, biết được Yến Nguyên gặp chuyện, đang ở bệnh viện nên liền đi đến đó. Đến nơi, anh liền bắt gặp một người – Quản gia Quân. Anh và quản gia Quân nói với nhau vài câu ở dãy hành lang, rồi đi ra phía sau bệnh viện, ông liền kể hết cho Rick nghe sự tình, bao gồm cả việc “hai ngón tay” của Thanh Thúy được chuyển phát nhanh tới cho anh là do ba của Yến Nguyên gửi, và tình thương mà mọi người dành cho Yến Nguyên, đặc biệt là Nam Phong.

Nói xong, quản gia Quân liền rời đi, bỏ lại Rick vừa trầm mặc vừa bỏ ngỏ, vẫn còn ngồi bất động ở ghế đá. Anh suy nghĩ rất lâu, sau đó đi tới phòng của Yến Nguyên theo chỉ dẫn của quản gia Quân, liền vô tình bắt được một tình cảnh như vậy.

Nghĩ tới đây, Rick đập mạnh tay xuống vo-lang, mắt anh cụp xuống, trong đầu hiện lên ý nghĩ: Anh đã thất bại trong việc chia rẽ Yến Nguyên và Nam Phong. Anh là một thằng tồi. Anh… hối hận, vô cùng hối hận.

“ Chú biết cháu yêu Yến Nguyên, nhưng cháu có bao giờ thử nghĩ lại hay không? Con bé thật sự rất mỏng manh, trong khi tình yêu của cháu rất cực đoan. Cháu vẫn mù quáng cho mình là đúng, kết quả cuối cùng là gì? Gây tổn thương tinh thần cho Yến Nguyên, cho người mà cháu yêu!”

Những lời nói lúc nãy của quản gia Quân lại một lần nữa vang lên trong đầu Rick. Anh luôn thốt ra mình yêu cô, thế mà lại làm tổn thương cô. Anh còn mặt mũi nào gặp cô? Có lẽ mãi sau này anh cũng không đủ tư cách đó.

Rick gục mặt xuống vô lăng, lắng nghe nhịp đập nặng nề của tim mình, nhịp đập đầy lỗi lầm…

Bên ngoài, màn đêm vẫn thao túng cả không gian…

[…]

Sáng hôm sau…

Yến Vy bị ánh nắng rọi vào từ cửa sổ kéo khỏi giấc ngủ mê man do tác dụng của thuốc và tình trạng sức khỏe suy yếu của mình.

Cô hơi nheo mắt làm quen với ánh sáng rồi khẽ trở mình, thân thể liền đau nhức vô cùng. Vừa lúc cửa được đẩy ra, quản gia Quân mang một phần cháo thịt băm bước vào.

- Cháu đừng ngồi dậy, bác sĩ nói cháu còn yếu lắm!

Thấy Yến Vy có ý tự chống tay ngồi dậy, ông nhanh chóng đặt hộp đựng cháo ở chiếc bàn kê ở chân giường rồi đỡ cô nằm lại, sửa lại tư thế cho cô rồi điều chỉnh độ cao của giường.

- Cháu.. ngủ bao lâu rồi chú? Còn chị? Chị đâu rồi? Chị có sao không? – Yến Vy cất giọng khàn khàn không rõ hỏi quản gia Quân. Cổ họng cô khô khốc, rất khó phát âm rõ ràng.

- Cháu uống chút sữa đi, sau đó ăn cháo đã. – Quản gia Quân nhanh chóng pha cho Yến Vy một ly sữa bột, sau đó di chuyển chiếc bàn kê lên cho cô, bày sữa và cháo ra. Xong xuôi, ông liền rót một ly nước lọc để bên cạnh.

- Chú nói cho cháu nghe, chị sao rồi? – Yến Vy uống vội ngụm sữa rồi chau mày hỏi quản gia Quân.

Quản gia Quân nhìn nỗi âu lo dày đặc trong ánh mắt của cô, hít một hơi, từ tốn nói:

- Ăn xong chú sẽ dẫn cháu đi thăm con bé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.