Tiểu Thư Hắc Báo

Chương 6: Chương 6




Sáng hôm sau, nhân lúc tất cả mọi người trong “tòa thành” vẫn còn chìm trong giấc ngủ sau đêm vui điên cuồng ngày hôm qua, Ân Ninh xách một rương lớn hành lý muốn rời khỏi đây.

Hôm qua sau khi cô về phòng thì cô đã chẳng còn thấy bóng dáng của Doãn Nhi đâu, giống như lúc cô ấy đột nhiên xuất hiện vậy. Thậm chí Ân Ninh còn chưa kịp nói hẹn gặp lại với người bạn duy nhất mà cô làm quen được khi đến nước Mĩ thì đã phải rời đi.

Cô lựa chọn thời gian rời khỏi đây sớm như vậy để không chạm mặt Hắc Diệu Đường. Nhưng Ân Ninh không ngờ tới sáng sớm xe của nhà họ Hắc đã dừng ở cổng, trên xe cũng chất hành lý.

Cô thấy Hắc Diệu Đường đang chuẩn bị lên xe, hiển nhiên là anh cũng đang muốn rời khỏi đây.

Trước khi anh lên xe thì quay đầu lại nhìn, không ngờ lại nhìn thấy Ân Ninh đang xách hành lý. Anh cứng người ở trước cửa xe.

Ân Ninh quay mặt đi, cúi đầu vội bước qua anh ── “Chờ một chút”.

Cô đứng lại. Khi cô quay đầu lại thì cô nhìn anh và nở nụ cười.

“Cô phải đi à?”. Anh hỏi, nghiên cứu nét mặt của cô.

“Đúng vậy.....”. Cô cười gật đầu một cái.

“Tôi cứ nghĩ là cô sẽ ở đây một tuần”. Giọng của anh rất nhạt, không biết là đang vui hay buồn.

“Ừm, đầu tiên tôi cũng định như vậy......, nhưng mà tôi rất nhớ cha mẹ và tiểu Ái nên tôi quyết định trở về trước thời gian đã định”. Cô nhẹ nhàng trả lời, nghe giọng nói dường như cô rất vui vẻ.

“Dù sao thì tôi cũng phải đi rồi, cô cứ ở lại”. Hắc Diệu Đường lạnh nhạt nói.

“Không cần đâu, cảm ơn anh đã cho tôi ở lại”. Cô lắc mạnh đầu giống như đứa ngốc. “anh yên tâm, sau này tôi sẽ không quấn lấy anh nữa, tôi nói thật đó”.

Cô cười vẫy tay với anh, xoay người đi về hướng lúc nãy cô đã đi, nụ cười cứng ngắc nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt cô.

“Này”. Anh gọi cô.

Ân Ninh coi như không nghe thấy, cô tiếp tục đi về phía trước.... Cô sợ rằng nếu mình dừng lại thì toàn bộ dũng khí của cô sẽ biến mất.

Cho đến khi cô ra khỏi “tòa thành”, Hắc Diệu Đường cũng không gọi cô nữa.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, Ân Ninh thẫn thờ nhìn chằm chằm cảnh vật mơ hồ phía trước. Cô không đưa tay lau nước mắt trên má mà mặc cho nước mắt rơi đầy mặt.

“Không sao cả...... Không quan trọng...... Sau này sẽ không khó để vượt qua chuyện này....”. Cô tự lẩm bẩm... Bởi vì tối hôm qua cô đã tự nói với mình. Bây giờ cô rời đi, sau này, vĩnh viễn cô sẽ không bao giờ rơi lệ vì bất cứ một người đàn ông nào nữa.

~~“Cậu không nên để cô ấy một mình xách hàng lý đi bộ rời khỏi đây”.

Lợi Nhân Tuyển đã đứng ở cửa từ lâu, một màn đó anh ta đã xem cả rồi sau đó thong thả đi đến bên cạnh Hắc Diệu Đường.

“Cô ấy muốn đi, tớ không có quyền cản cô ấy”. Hắc Diệu Đường nhún vai, lạnh nhạt nói.

“Nếu như cậu nói thì cô ấy sẽ ở lại”. Lợi Nhân Tuyển nói.

Hắc Diệu Đường cười. “A Tuyển, tớ thấy cậu dạo này có vẻ như là ăn no không có việc gì làm”.

Anh mở cửa xe chuẩn bị bước vào.

“A Giới muốn tớ nhắn cho cậu biết”. Ánh mắt Lợi Nhân Tuyển thâm trầm.

Hắc Diệu Đường cười lạnh. “Những lời mà cậu ta bảo cậu nhắn lại cho tớ, chắc chắn là không có chuyện tốt ──”.

“Cô gái kia họ Chu, tên đầy đủ là Chu Ân Ninh”.

Hắc Diệu Đường sửng sốt, “Cậu nói cái gì?”. Một lúc sau mặt anh không biến sắc hỏi.

“Đó là cô con gái của nhà họ Chu cũng là cô gái đã bị cậu vứt bỏ trong hôn lễ bốn tháng trước”.

Hắc Diệu Đường nhìn chằm chằm vào bạn thân, cho đến khi anh xác định cậu ta không nói đùa.

Anh quay đầu lại nhìn, đã không còn bóng người nào trong tầm mắt. Mặt Hắc Diệu Đường bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cánh cổng trống rỗng.

~~Ân Ninh về nhà đã được 2 tuần rồi.

Hạ Vũ Thần thấy con gái ngày ngày đều giam mình trong phòng, không hề bước chân ra khỏi nhà. Bà thấy lo lắng khi con gái còn tự bế hơn cả trước khi đi Mĩ.

Bà đang định tìm thời điểm nói chuyện với con gái thì trong bữa ăn tối Ân Ninh lại nói cho cha mẹ biết cô chuẩn bị tìm việc.

“Tại sao? Con vừa mới về nước không lâu, cần gì phải tìm việc gấp như vậy!”. Hạ Vũ Thần không tán thành.

“Mẹ, con muốn tìm việc làm vì con sợ mình cả ngày ở nhà không có việc gì làm”. Ân Ninh nở nụ cười nhợt nhạt.

Không chỉ Hạ Vũ Thần mà ngay cả Chu Thanh Bái cũng phát hiện ra gần đây Ân Ninh gầy đi rất nhiều.

“Ân Ninh, con định tìm công việc như thế nào?”. Chu Thanh Bái hỏi.

Ân Ninh lắc đầu, “Con cũng chưa biết.... .....”.

“Ngay cả tìm việc gì cũng chưa biết thì có thể tìm được việc làm gì tốt?”. Hạ Vũ Thần không ủng hộ.

Ân Ninh trầm mặc không nói.

Thấy phản ứng của con gái quá khác thường. Đến bây giờ, ngay cả Chu Thanh Bái cũng cảm thấy lo lắng!

“Ân Ninh, nếu vậy con đến công ty cha ──”.

Ân Ninh lắc đầu không để cho cha nói hết lời, “Cha, con muốn tự mình tìm việc làm”.

“Ân Ninh, đến công ty cha con làm có gì không tốt? Làm sao con nhất định phải tự mình tìm việc?”. Hạ Vũ Thần nhíu mày.

Ân Ninh ngơ ngác nhìn chằm chằm sàn nhà thật lâu. Đột nhiên cô nói nhẹ. “Cha, mẹ, con cảm thấy hơi mệt, con về phòng ngủ trước”.

Hạ Vũ Thần kinh ngạc. Bà và chồng liếc nhìn nhau một cái, nhìn chằm chằm bóng lưng của con gái đang lên tầng, bà lẩm bẩm. “Tôi chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Ân Ninh.... ......”.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Chu Thanh Bái cũng ngây người.

“Không được rồi, tôi thấy từ sau chuyện kia con bé vẫn chịu kích thích lớn, không có cách nào bình phục được”. Hạ Vũ Thần suy đoán nói.

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”. Chu Thanh Bái hỏi.

“Cái này còn không phải do ông à? Tự nhiên ông lại đồng ý cho Ân Ninh đến Mĩ, sau khi trở về nó thay đổi hoàn toàn thành người tự bế”. Hạ Vũ Thần mắng chồng mình.

Chu Thanh Bái vô tội nói. “Chuyện này.... sao lại trách tôi? Chính bà cũng đồng ý cho con bé đi mà”.

“Thôi, việc quan trong nhất bây giờ là làm sao cho Ân Ninh quên được việc trước kia ── bây giờ tôi sẽ không so đo với ông”. Hạ Vũ Thần cau mày, bắt đầu suy tư.

Chu Thanh Bái nhìn vợ, không nghĩ được gì.

“Xem ra, tâm bệnh thì cần có tâm dược chữa rồi”.

“Ý của bà là gì?”.

Hạ Vũ Thần thần bì nhìn chồng một cái.... .... Trong lòng bà đã có cách.

Khi vợ chồng Chu Thanh Bái nói với con gái, bọn họ muốn giúp cô tìm đối tượng mai mối thì phản ứng của Ân Ninh lại hoàn toàn ngoài dự đoán của hai người.

“Được ạ”. Ân Ninh bình tĩnh cười trả lời.

Hai vợ chồng Chu Thanh Bái cứ tưởng rằng cô sẽ phản đối khi hai ông bà tự tiện làm vậy. Hạ Vũ Thần cũng đã chuẩn bị rất nhiều lời thoại để thuyết phục Ân Ninh, không ngờ con bé lại không suy nghĩ gì mà đồng ý ngay!

Hôm đầu tiên đi xem mắt, Hạ Vũ Thần phát hiện con gái khác hắn với mấy tháng trước, Ân Ninh rất khéo léo và thuận theo sự định đoạt của Hạ Vũ Thần và thợ trang điểm, biến nàng thành một công chúa nhỏ dịu dàng trang nhã.

“Ăn mặc cẩn thận không chỉ là lễ phép mà con còn có thể gây ấn tượng tốt với đối phương, con có hiểu không, Ân Ninh?”. Hạ Vũ Thần ra ám hiệu với con gái.

“Vâng”. Ân Ninh ngoan ngoãn gật đầu, không bày tỏ ý kiến gì.

Mặc dù Hạ Vũ Thần kinh ngạc nhưng bà nghĩ con gái thay đổi như vậy thì có gì mà không được!

Sau khi thấy Ân Ninh ăn mặc xong xuôi, Hạ Vũ Thần cảm thấy rất hài lòng.

Bà bảo con gái nhìn người trong gương cho kỹ rồi nói. “Con nhìn xem, chưng diện lên sẽ đẹp hơn bao nhiêu? Ngày trước con không nghe lời mẹ nói mà ăn mặc khác đi, tính trẻ con!”.

Ân Ninh nhìn chằm chằm vào cô gái thanh tú, đồ trang sức trang nhã trong gương nhưng cô không có chút cảm giác nào.

“Đi thôi! Chúng ta nên đi không thì đến sẽ trễ”. Hạ Vũ Thần vui vẻ thúc giục con gái.

Ân Ninh không nói gì theo mẹ lên xe, cô giống như cọc gỗ trên mặt luôn là nụ cười cứng ngắc, chỉ vì cô muốn mẹ yên tâm.... ... Bởi vì cô hiểu, vì chuyện của cô mà cha mẹ đã bạc không biết bao nhiêu sợi tóc.

Nếu như cô có thể đi xem mắt, làm cho cha mẹ không lo lắng cho cô nữa vậy thì có gì không tốt?

Dù sao thì...... bây giờ với cô thế nào cũng được.

Địa điểm xem mắt là một khách sạn 5 sao, tại một phòng ăn kiểu Trung Quốc trên tầng hai.

Bên nhà trai đã đến trước, khi đối phương nhìn thấy Ân Ninh thì cảm thấy rất vừa lòng.

“Đây chính là thiên kim nhà bà sao?”. Người mẹ bên nhà trai trợn to hai mắt, hình như không thể tin được.

Trước khi xem mắt bà có nghe nói bề ngoài của cô con gái nhà họ Chu rất bình thường, ra ngoài thường bị người ta chê cười.

Lúc trước nếu không phải do thủ đoạn kiếm tiền của Chu Thanh Bái cao hơn chồng bà một chút thì bà còn lâu mới đồng ý cho con trai bà đi xem mắt cô con gái nhà họ Chu.

Nhưng mà bà không ngờ khi bà gặp được cô bé đó thì Chu Ân Ninh này lại hoàn toàn khác trong truyền thuyết!

“Đúng vậy, đây chính là Ân Ninh nhà chúng tôi, đã để bà chê cười rồi”. Hạ Vũ Thần ưu nhã nói. Trong giờ khắc này, lần đầu tiên trong hai mươi năm qua bà cảm thấy kiêu ngạo vì con gái mình.

Từ lâu bà đã biết Ân Ninh là một khối ngọc thô chưa được mài dũa, ngày trước con gái bà không biết ăn mặc nên vẻ đẹp bị giấu đi, mọi người không thể nào phát hiện!

“Đâu có! Con gái bà thật là, dịu dàng đáng yêu, ha ha!”.

“Nào có, con trai bà mới đúng là nhân tài, tài trí hơn người!”. Hạ Vũ Thần khách sáo cười.

Ân Ninh thẫn thờ ngồi trên ghế, đầu cúi thấp, cổ họng cảm thấy chua xót..... Tận đến khi “đại hội xem mắt” này kết thúc, từ đầu đến cuối, Ân Ninh vẫn không hề ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn người đàn ông kia một lần nào, cô cũng không biết người đó lớn lên tròn hay dẹp!

Trên đường về nhà, mẹ hỏi cô. “Ân Ninh, con cảm thấy cậu Trương Trạch này thế nào?”.

“A? Cái gì thế nào ạ?”. Ân Ninh hạ mí mắt hỏi.

“Đừng có giả ngu với mẹ!”. Hạ Vũ Thần liếc con gái một cái. “Mẹ cảm thấy cậu đó cũng không tệ. Con người rất thực tế, vừa anh tuấn lại có trình độ học vấn cao, bối cảnh tốt. Con hãy tin tưởng ánh mắt của mẹ, trước khi xem mắt mẹ đã sàng lọc cả trăm thí sinh thay con, cuối cùng mẹ mới chọn được cậu Trương Trạch này! Ánh mắt của mẹ tuyệt đối sẽ không sai!”.

Ân Ninh im lặng.

Thì ra mẹ đã quyết định người tốt cho cô, thật ra “đại hội xem mắt này” chỉ là một buổi hình thức, cô lại không thể có quyền lựa chọn đối tượng cả đời.

~~Mặc dù mẹ cô không đồng ý cho cô đi tìm việc làm nhưng Ân Ninh vẫn cố tình ra ngoài tìm một công việc ình.

Mọi người không biết vì sao cô kiên trì như vậy, chỉ vì cô hi vọng trong đời có một việc cô có thể tự mình làm chủ.

Hôm nay cô đang muốn đến nơi phỏng vấn thì có một người đàn ông đột nhiên đi đến trước mặt cô.

“Xin chào, cô Chu!”. Người đàn ông mỉm cười với Ân Ninh.

“Anh là.... ....”. Ân Ninh nghi ngờ nhìn chằm chằm đối phương.

“Chúng ta đã gặp nhau một lần rồi, cô quên rồi sao?”.

Ân Ninh nghĩ mãi nhưng cô thật sự không nghĩ ra được cô đã gặp anh ta ở đâu!

“Ngày hôm qua ở phòng ăn tầng hai của khách sạn, chúng ta ──”. Người đàn ông gãi gãi đầu, hiển nhiên là anh ta cũng hơi ngượng ngùng. “Hôm qua chúng ta xem mắt nên chúng ta đã gặp nhau một lần rồi”.

Ân Ninh ngây người, lúng túng đỏ mặt. “Vâng, chào anh”.

Cô không biết nên làm gì cho phải, cúi đầu thấp xuống.

“Chào cô!”. Trương Trạch nói. “Tôi tên là Trương Trạch, không biết cô còn nhớ không?”.

“Tôi.... ....”.

Ân Ninh cười với anh ta một cái. Thật ra thì tối qua cô cúi đầu suốt cả buổi, không hề ngẩng đầu lên nhìn đối phương một cái cho nên cô không biết anh ta, bây giờ ngay cả tên của anh ta là gì cô cũng không nhớ!”.

“Không sao, dù sao bây giờ chúng ta làm quen lại một lần nữa cũng được”. Trương Trạch lạc quan nói.

Ân Ninh rũ mắt xuống, “Xin hỏi, anh gọi tôi có vấn đề gì không?”. Cô ấp úng hỏi.

“A, tôi muốn hỏi cô, không biết tối nay cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô ăn bữa cơm tối!”. Trương Trạch còn chưa nói xong nhưng mặt anh đã đỏ hết lên.

Ân Ninh ngơ ngác nhìn chằm chằm anh ta. “Tại sao?”. Cô ngây ngốc hỏi.

Hình như Trương Trạch sửng sốt khi bị Ân Ninh hỏi như vậy. “Cái gì tại sao?”. Anh lúng túng cười gượng.

“Tại sao anh lại muốn mời tôi ăn cơm?”.

Trong suy nghĩ của Ân Ninh, cô không phải là cô gái mà người đàn ông có hứng thú, huống chi hôm nay cô mặc trên người bộ quần jean áo sơ mi ca rô, buộc mái tóc đuôi sam. Cô không hiểu tại sao Trương Trạch lại mời cô ăn cơm?

Trương Trạch bật cười. “Cô hỏi một vấn đề thật đáng yêu.... .....”.

Sau khi anh ta thấy vẻ mặt Ân Ninh rất nghiêm túc thì anh ta ho mộ tiếng, nghiêm túc nói. “Tôi thành tâm thành ý mời cô đi ăn cơm, cô có vui lòng cùng tôi ăn một bữa cơm không?”.

“Anh vẫn chưa trả lời tôi, tại sao?”. Ân Ninh cố chấp hỏi.

“Nam mời nữ ăn cơm cũng cần lý do sao?”. Trương Trạch nháy mắt, cười nói với cô.

Nam và nữ?

Ân Ninh ngây dại.... ...... Từ trước đến nay chưa bao giờ có người nói với cô như vậy.

Cô vẫn còn nhớ rõ trước đây không lâu, có một người đàn ông đã từng nói với cô ── cô không phải là phụ nữ!

“Cô có vui lòng?”. Trương Trạch lại hỏi lại lần nữa, hình như anh đang lo rằng cô sẽ từ chối.

“Nếu như......”. Cô nhìn Trương Trạch, hỏi. “Nếu như tôi ăn mặc xấu xí như hôm nay đi ra ngoài ăn cơm với anh, anh có cảm thấy mất mặt không?”.

Trương Trạch lại sửng sốt.

Nhưng lần này, anh ta trả lời rất nhanh. “Tất nhiên là không rồi! Thực ra tôi cảm thấy cô như thế này rất đáng yêu!”. Anh cười lộ ra hai hàm răng trắng.

Ân Ninh rũ mắt xuống, cô cũng cười. “Cũng được, dù sao cũng chỉ là ăn cơm!”.

Cô đáp bình tĩnh nhưng trong lòng lại cảm thấy đau.... ... Rốt cuộc cô đang muốn chứng minh cái gì?

Cho dù là khẳng định hay không thì đã không còn quan trọng nữa rồi.

Ân Ninh ăn cơm cùng Trương Trạch liên tục trong vòng một tháng dường như đã thành thói quen.

Mỗi tối anh ta đều đến tìm Ân Ninh, có khi sau khi ăn cơm xong sẽ mời cô đi xem phim hoặc đi dạo phố.

Mỗi buổi sáng, trên bàn ăn gia đình, mẹ Ân Ninh sẽ cười và hỏi tối hôm qua hai người đã “hẹn hò” ở những đâu?

Căn bản thì Ân ninh cũng không suy nghĩ nhiều, cô chỉ thuận theo sự mong đợi của cha mẹ.

Tối hôm đó, Trương Trạch đưa Ân Ninh về nhà như thường ngày, khi xe dừng ở cửa nhà họ Chu, Ân Ninh đang muốn mở cửa xuống xe thì anh ta lại đưa tay cản cô lại ── “Ân Ninh, chờ một chút, anh có lời muốn nói với em”. Anh ta kéo tay của Ân Ninh.

Cô hơi rụt tay về, cười hỏi anh. “Có chuyện gì thế? Cũng đã khuya lắm rồi, có chuyện gì anh không để đến mai hãy nói được à?”.

“Chuyện này rất quan trọng, anh cảm thấy nhất định phải nói với em vào tối ngày hôm nay”. Anh lấy ra một hộp nhung từ trong túi quần.

Ân Ninh nhìn thấy hộp nhung trên tay Trương Trạch thì mặt hơi tái.

“Chúng ta hẹn hò cũng đã hơn một tháng, mặc dù thế này thì hơi nhanh nhưng anh cảm thấy thời gian không phải là vấn đề, anh cảm thấy đã đến lúc rồi!”.

Anh mở nắp hộp ra, Ân Ninh thấy bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.

Trương Trạch nhìn sâu vào mắt cô gái ngồi bên cạnh, chân thành nói. “Ân Ninh, em gả cho anh nhé”.

Ân Ninh ngây người.

“Cái này ── nhanh quá!”. Sau khi lấy lại tinh thần, cô mở to mắt, gấp rút nói.

“Mặc dù anh hi vọng rằng em sẽ đồng ý ngay bây giờ nhưng anh biết, chuyện này quá bất ngờ đối với em. Cho nên anh nguyện ý sẽ chờ em suy nghĩ về lời cầu hôn của anh. Nhưng mà anh hi vọng trước tiên em sẽ nhận lấy chiếc nhẫn này”. Anh ta nói năng rất lịch sự cũng rất kiên nhẫn.

Ân Ninh cúi đầu, trầm mặc không nói gì.

“Đừng từ chối anh, chiếc nhẫn này thể hiện cho thành ý của anh, mặc kệ kết quả như thế nào nhưng trước hết em cứ nhận lấy nó, có được không?”.

Anh nói với giọng rất thành khẩn làm Ân Ninh cảm thấy rất cảm động, làm cho cô không thể nào nói lời từ chối anh. Ít nhất thì vào giờ phút này cô không thể từ chối anh.

Cô chần chờ trong chốc lát, rốt cuộc cô vấn đưa tay nhận lấy cái hộp nhung đó.

“Em sẽ tạm thời bảo quản nó giùm anh”. Ân Ninh nói.

Sau khi cô xuống xe, cô đứng ở cửa nhà nhìn Trương Trạch lái xe đi.

Cô ngơ ngác đứng ở đó, trong tay cô vẫn nắm chặt hộp nhung.

“Cũng không tệ lắm! Mới về Đài Loan một tháng mà cô đã thu hoạch lớn như vậy?”.

Ân Ninh nghe thấy giọng nói quen thuộc thì quay đầu lại, cô nhìn thấy Hắc Diệu Đường đang đứng ở ngõ gần đó.

Trong lúc nhất thời, Ân Ninh còn cho rằng mình đang nhìn thấy ảo giác.

“Người đàn ông này cô mới quen? Hay là đã quen từ trước khi sang Mĩ?”. Anh hỏi, giọng điệu rất nhạt.

“Anh..... Tại sao anh lại ở đây?”. Cô ngạc nhiên hỏi anh.

Đầu ngõ có một người đàn ông đang ngồi trên xe, dường như anh ta đang đợi Hắc Diệu Đường.

Đột nhiên nhìn thấy Hắc Diệu Đường khiến cho Ân Ninh cảm thấy không giống thật cho đến khi anh đến gần ngay trước mắt cô, cô mới xác định không phải là cô đang nằm mơ.

Hắc Diệu Đường liếc mắt nhìn ngôi nhà sau lưng Ân Ninh. “Cô không nói với tôi, cô là người nhà họ Chu”. Ánh mắt nhìn vào mắt cô.

“A, điều đó không quan trọng!”. Ân Ninh ngẩng mặt lên cười, gương mặt cô trong gió dường như hơi tái nhợt.

Anh nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt thâm trầm.

Ân Ninh đưa tay cầm túm tóc đuôi sam của mình, cười nói. “Thật không hay khi để anh nhìn thấy một màn vừa rồi!”.

“Điều kiện của anh ta không tệ lắm”. Anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô nói.

“Đúng, đúng vậy.... ......”. Cô nở một nụ cười vui vẻ.

“Nếu thế thì cô nên nắm chắc cơ hội”.

“Tôi biết mà”. Cô thấy hơi nhói ở ngực. “Tôi sẽ cố gắng giữ lấy, lần này tôi đảm bảo sẽ không để cho chú rể chạy nữa đâu!”. Cô tự nhạo báng mình.

Anh nhếch mày.

Ân Ninh mở tay, bên trong là một hộp nhung. “Anh xem này, anh ấy vừa cầu hôn với tôi!”. Cô hưng phấn nói.

Hắc Diệu Đường nhìn chằm chằm vào hộp đó, cho đến khi Ân Ninh mở hộp ra, bên trong hộp lóe lên ánh của nhẫn kim cương. “Vừa rồi tôi đã đồng ý với anh ấy”. Cô tuyên bố, đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út của mình.

Sắc mặt Hắc Diệu Đường không thay đổi, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay cô.

“Lần này, nhất định tôi sẽ hạnh phúc”. Ân Ninh nói một cách khẳng định, giọng nói dồn dập như đang tự thuyết phục mình.

“Này, A Đường, chúng ta phải đi rồi”. Người đàn ông đi cùng Hắc Diệu Đường nhỏ giọng nói.

Bọn họ chỉ lái xe đi ngang qua đây, hai mươi phút sau bọn họ có một cuộc “Đàm phán” rất quan trọn. Long Nham không hiểu A Đường đột nhiên phát điên cái gì, bắt anh ta phải dừng xe lại, đứng ở đây đợi người hơn một tiếng đồng hồ!

“Cô chắc chắn chứ?”. Hắc Diệu Đường nhìn chằm chằm vào cô.

“Đúng vậy! Chúng ta là bạn bè phải không? Anh là bạn tôi thì anh phải chúc phúc cho tôi đó!”. Ân Ninh mỉm cười nhìn thẳng vào mắt anh.

“A Đường!”. Long Nham từ trước đến nay luôn rất kiên nhẫn cũng đã không nhịn được. Cuộc đàm phán này rất quan trọng, có liên quan đến việc vận chuyện và thế lực ở Thanh Long, dù thành hay bại cũng không thể xem thường được.

“Bạn của anh đang đợi anh đó!”. Cô nhẹ nhàng nhắc nhở anh.

“Vậy thì”. Hắc Diệu Đường đi về phía chiếc xe, Long Nham đã khởi động xe. “Chúc cô hạnh phúc”.

“Cảm ơn”. Cô nghe được giọng nói mình khẽ run rẩy trong trời gió lạnh.

Ân Ninh không nhìn anh lên xe đi mà cô quay người đi vào trong nhà..... Tiếng động cơ vang lên sau lưng cô, một giây sau chiếc xe chở Hắc Diệu Đường đã rời khỏi.

Cho đến khi về đến phòng ngủ của mình, Ân Ninh mới phát hiện cô đúng là người không có tiền đồ, nước mắt đã rơi đầy mặt cô....... Một buổi tối rất lạnh, trên trời không có sao, lòng cô tan nát.... ... Cô chui trong chăn khóc lớn lên, trái tim đau nhức.... Cô biết, lần này, tất cả đã kết thúc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.