Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 795: Chương 795: Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn 4.




Chương 797: Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn 4.

Editor: May

Tiểu Thỏ liền mở to một đôi sáng long lanh nhìn anh, cõi lòng đầy chờ mong.

Thật lâu sau, Trình Chi Ngôn chậm rãi lắc đầu, khóe môi câu dẫn ra một đường cong nhàn nhạt, giọng nói trầm thấp phun ra hai chữ nói: “Không được.”

“...”

Đáy mắt Tiểu Thỏ tràn đầy ánh sáng trông mong, trong nháy mắt liền dập tắt.

Trình Chi Ngôn cúi đầu, nhìn môi đã thoáng sưng đỏ kia của Tiểu Thỏ, cười cười, lại nhẹ nhàng hôn lên, chỉ là lần này, cánh môi anh chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve, cũng không có hôn xâm nhập.

Mà anh còn dừng ngón tay trượt xuông lại.

Thân thể Tiểu Thỏ cứng đờ, trong nháy mắt trợn to hai mắt nhìn Trình Chi Ngôn.

Đôi mắt trong suốt của anh gần trong gang tấc, giống như là vũ trụ sáng chói vô biên vô hạn, mà trong con ngươi giống như ngọc đen của anh, ảnh ngược ra thân ảnh nho nhỏ của cô.

Cánh môi anh vẫn lưu luyến trên môi cô, hơi thở ấm áp phun ở trên gương mặt cô, mà ngón tay anh cố ý trượt vào kia, khiến anh thiếu chút nữa liền không khống chế nổi chính mình.

Anh nhìn thân thể khẽ run rẩy của Tiểu Thỏ.

“Anh nước chanh...” Giọng nói Tiểu Thỏ gần như đều sắp vỡ nát, rất yếu mềm hô lên một tiếng, rơi vào trong lòng Trình Chi Ngôn giống như gõ một búa tạ lên.

“Ừ...” Trong giọng nói Trình Chi Ngôn đã tràn đầy đè nén, bộ dáng động tình của cô ở trong mắt, thật sự là đáng yêu không thôi.

“Xin anh... Chúng ta trở về được không...” Tiểu Thỏ đã sắp muốn khóc lên, một loại cảm giác làm cho cô khó nói lên lời.

“Được...” Trình Chi Ngôn vốn chỉ là muốn trêu chọc Tiểu Thỏ một chút, nhưng trước mắt, quả thực có một loại cảm giác chọc hỏa trêu thân.

Anh rút tay của mình về, sửa sang quần áo cho cô xong, sau đó nhẹ nhàng mổ một cái ở trên cánh môi đỏ thẩm của cô, nhìn bộ dáng cô xụi lơ ở trên băng ghế sau, thấp giọng hỏi: “Có muốn ngồi ở ghế lái phụ không? ?”

“Không muốn...” Mặt mũi Tiểu Thỏ tràn đầy ủy khuất lắc lắc đầu, mới vừa rồi bị Trình Chi Ngôn đối đãi như vậy, chân cô đều như nhũn ra, hiện tại bảo cô xuống xe ngồi chỗ ghế lái phụ, chỉ sợ gót chân cô mới vừa chạm đất, sẽ phải quỳ xuống.

“Ừ.” Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng khuôn mặt đỏ bừng của cô, lần này cuối cùng không có miễn cưỡng cô, chỉ là sau khi hôn ở trên gương mặt cô một cái, duỗi tay đẩy cửa xe buồng sau ra, đi vòng qua buồng lái, ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.