Tiểu Mỹ Nữ

Chương 2: Chương 2




Ngày hôm sau về nước, cùng người đàn ông không biết tốt xấu gặp mặt,hai người tan rã trong không vui.

Phó Tinh Thần bước vào thang máy, trước tiên ở quầy tiếp tân xử lý thủ tục, bên này vừa mới nói cảm ơn, liền nhận được điện thoại của Mạc Văn Ngữ.

Là bạn thân, cô nàng thập phần xứng đáng hỏi: “Gặp mặt thế nào rồi?”

Những lời này như đổ dầu vào rửa, Phó Tinh Thần không trả lời, tiếp nhận chìa khóa căn phòng, thời điểm cất chìa khóa vào trong túi, đột nhiên đụng tới góc bức ảnh,liền lôi ảnh chụp ra.

Bối cảnh khắp nơi đều mờ nhạt, chỉ có hai vai chính là rõ ràng, một nam một nữ, nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người này lôi kéo nhau nên mới chụp phải.

Bên kia điện thoại, Mạc Văn Ngữ nói chuyện một mình: “Thần Thần, nếu cậu là cảm thấy có thể qua lại được có thể thử xem trước, thật sự không hợp liền nói bái bai……”

Còn qua lại?

Qua lại cái rắm…… Đều cô hối hận nhất là không đem cái ly đạp lên đầu ông ta.

Phó Tinh Thần trong lòng tức điên, ngoài miệng thuận miệng ứng phó một câu, duỗi tay đem bức ảnh tới,xé nát bức ảnh, sau đó buông lỏng đầu ngón tay.

“Loảng xoảng” một tiếng, thùng rác có cái nắp xoay nửa vòng, hoàn toàn đem bức ảnh kia nuốt đi vào.

Cách một cái điện thoại, Mạc Văn Ngữ nghe thấy tiếng liền giật mình, trầm mặc vài giây rốt cuộc cũng chịu thay đổi đề tài: “Đảo lại giờ giấc đi, buổi tối đi Sông Mê Kông?”

Sông Mê Kông là tên một quán bar, tên lấy rất có tình thú, người qua lại tốt xấu lẫn lộn. Đối với Phó Tinh Thần, nơi này đã trở nên có chút xa lạ.

Không cho cô cơ hội cự tuyệt, Mạc Văn Ngữ lưu lại một câu “Buổi tối gặp lại”, lạch cạch một chút liền cúp điện thoại, làm theo ý mình mà như là bị thanh âm “Loảng xoảng” kia dọa.

Phó Tinh Thần cuối cùng cũng đưa mắt nhìn thùng rác còn lắc lư kia, sau đó bước ra ngoài khách sạn.

Lúc này là 12 giờ rưỡi, bên ngoài ánh mặt trời chói chang, chiếu thẳng vào đôi mắt, cách đó không xa là chiếc xe Bentley màu đen

Phó Tinh Thần nhớ rõ ngày hôm qua đâm chiếc xe kia cũng là Bentley, bảng số xe cô chỉ lướt qua không nhìn kỹ, nhìn từ phía sau, chiếc xe này cùng chiếc hôm qua không khác nhau lắm. Kỹ thật của cô không tốt, nói không chột dạ là không có khả năng, ở bên này đứng vài phút, thẳng đến khi đem mấy cục đá dưới chân đá đi, mới nhấc chân bước qua.

Phía bên phải cửa xe không bị vỡ, kính chiếu hậu cũng hoàn hảo không tổn hao gì.

Phó Tinh Thần nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn xoay người chạy đi,liền thấy cửa sổ phụ của xe hạ xuống, không hề có dấu hiệu báo trước.

Mấy phút trước, cô còn không chú ý trong xe có người.

“Tiểu thư, cô là đối xe tôi có hứng thú, hay là đối với tôi có hứng thú?”

Ngồi trên ghế phụ là một người đàn ông, mắt đào hoa híp lại, tuấn lãng phi thường. Giọng nói vừa vang lên,một hộp giấy từ đâu bay tới, liền được người đàn ông nghiêng đầu, né được.

Chủ xe là người đàn ông khác, ngón tay vừa rơi xuống, bật lửa sáng lên, anh ta hút một điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn qua, “Đường Mộ Bạch, cậu phát tình cái gì?”

Từ góc độ Phó Tinh Thần, vừa vặn có thể nhìn thấy người lái xe mặc một áo sơ mi màu xanh, màu xám trắng của khói từ đầu ngón tay trái anh ta lượn lờ bay đi, có vài sợi bay ra ngoài cửa sổ.

Tên Đường Mộ Bạch này cô đã từng nghe qua.

Phó Tinh Thần hôm nay mặc đồ đơn giản nhất áo sơmi màu trắng, vật liệu chiffon,quần màu đen bút chì, nếu không trang điểm ném trong biển người liền không tìm được, cô hoàn toàn không nghĩ ra được lý do Đường Mộ Bạch đối với cô động dục là gì?

Đường Mộ Bạch không để ý tới anh ta, nhướng mày, ngữ điệu có chút không thoải mái: “Tiểu thư?”

Phó Tinh Thần lập tức hoàn hồn, không chút do dự nói: “Xe.”

“Như thế nào, cô thiếu xe?”

“Xe không thiếu,” Phó Tinh Thần đem ánh mắt ở trên mặt anh ta quét nhẹ một vòng, dễ như trở bàn tay liền biết người này đã câu vố số hồn của các cô gái, cô dừng một chút, “Nhưng là xe của Đường tiên sinh, không ai có đâu?”

Lời đáp trả này rất có ý tứ.

Đường Mộ Bạch cong đuôi mày, đáy mắt liền có hứng thú còn đánh giá: “Tiểu thư, có hay không ——”

Lần này lời nói còn chưa nói xong, một hộp thuốc từ bờ vai anh ta liền bay tới,rớt ở giữa cằm, Đường Mộ Bạch cúi đầu tức giận, liền quay đầu phát tác: “Giang Dạ, mẹ anh|anh đừng hướng đến mặt tôi nữa……”

Câu nói kế tiếp Phó Tinh Thần không nghe thấy, cửa sổ ghế phụ được kéo lên, xe Bentley màu đen cùng cô đi ngang qua nhau.

Người đàn ông này kỹ thuật lái xe không tồi, trước khi chạy bánh xe cơ hồ là dán sát chân cô, sau khi xe di chuyển đã cách cô mấy chục centimet, sườn xe dán sát một xe hơi khác, vững vàng mà chạy ra ngoài.

Phó Tinh Thần thiếu chút nữa thở không ra hơi, xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ là Giang Dạ…… Giang Dạ.

Tên này, nghe thế nào cũng cảm thấy đã gặp ở đâu.

Chiếc xe hơi chạy một đoạn đường xa, Giang Dạ mở một hộp thuốc mới, thừa dịp chờ đèn xanh liền hút một điếu, Đường Mộ Bạch liếc anh một cái: “Nghiện thuốc lá từ khi nào vậy?”

Gạt tàn trên xe đã chất đống tứ tung đầu lọc, mấy năm không gặp,người bên cạnh trừ bỏ so với trước kia trầm ổn không ít, trên người mọc ra nhiều tật xấu hơn ví như nghiện thuốc…… Đường Mộ Bạch cảm thấy vô cùng đau đớn.

Mà cái người làm hắn vô cùng đau đớn kia, căn bản đều không để ý đến hắn.

Đèn xanh thay đổi cho đèn đỏ, Giang Dạ đã hút được một sửa, sau đó dập tắt nửa đoạn sau, từ kính chiếu hậu nhìn vào mắt Đường Mộ Bạch: “Cậu dọc theo đường nhìn tôi nhiều như vậy, chính là muốn hỏi việc này?”

Lời này nói ra còn có nghĩa khác, nhưng tốt xấu là đúng vào chủ đề.

Đường Mộ Bạch hỏi trực tiếp: “Vừa mắt?”

“Ân,” Giang Dạ thưởng thức cái bật lửa trong tay, “Cùm cụp” một tiếng, anh nghiêng đầu nhìn qua: “Họ phó.”

“Phó Tinh Thần?”

Giang Dạ liếc anh ta một cái, “Như thế nào?”

“Không như thế nào,” Đường Mộ Bạch cười đến nhộn nhạo trong lòng, cầm điếu thuốc ngậm ở trong miệng, nhìn qua không đứng đắn chút nào, “Tam ca,góc tường này cho tôi tiền cũng không dám đào.”

Giang Dạ cũng cười một cái, đầu ngón tay gõ nhẹ vào tay lái, chậm chạp không chịu di chuyển.

Phía sau đã có người bắt đầu thúc giục, thanh âm của anh cùng với loa phát thanh cùng nhau vang lên, có chút lành lạnh, “Cách xa cô ấy một chút, tính tình không vừa đâu.”

Tính tình Phó Tinh Thần xác thật không vừa.

Thời điểm trước khi xuất ngoại, cô liền lấy giày cao gót đá mối tình đầu; sau khi đến nước Mỹ không bao lâu, bị một người đàn ông động tay động chân, cô liền trực tiếp đem người đàn ông kia đạp vào bệnh viện, cũng đem chính mình đá vào cục cảnh sát; rồi tới hiện tại, hôm qua mới về nước,ngày hôm sau, cô lại thành công đem cà phê nóng hắt lên mặt đối tượng xem mắt.

Phó Tinh Thần luôn tự hiểu chính mình,trở lại khách sạn đem điện thoại đổi thành chế độ máy bay, trước tiên đem giờ giấc thống nhất, bồi bổ thể lực chính mình buổi tối còn chơi thâu đêm.

Buổi tối 8 giờ, Mạc Văn Ngữ lấy chiếc xe màu trắng dáng vẻ đại chúng tới đón cô nàng.

Phó Tinh Thần đổi quần áo thành chiếc váy thân liền, màu cam hồng, màu này khiến nhan sắc cô nàng quá mức sáng ngời, phía sau lưng lại là dạng hở lưng, nhìn khiến cho người ta như muốn cởi bỏ, Mạc Văn Ngữ ghé vào cửa sổ xe, hướng về phía xa xa mà huýt sáo:“ Ngôi sao nhỏ của chúng ta thật là xinh đẹp!”

Phó Tinh Thần kéo cửa xe ngồi vào, mắt cười cong cong mà trêu chọc cô nàng: “ Lấy chiếc này đụng phải chiếc Bentley,có hay không cảm thấy đặc biệt phong cách.

Mạc Văn Ngữ không lý sự với cô nàng, di chuyển xe xong liền hỏi cô nàng chính sự:“ Cậu làm gì với người nọ vậy,điện thoại đều gọi về Trợ Lý Từ mà cáo trạng “

“Hắt ông ta một ly cà phê.” Phó Tinh Thần lời ít mà ý nhiều, “Còn tặng kèm ông ta một bàn thức ăn quý ở khách sạn.”

Khách sạn Hán Giang là khách sạn cao cấp duy nhất ở Tây Thành, một ly cà phê ít thì mấy trăm, nhiều thì mấy ngàn, càng miễn bàn một bàn đồ ăn kia.

Mạc Văn Ngữ duỗi tay đếm một chút, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Trách không được người nọ cáo trạng với trợ lý Từ, nói ông ta tổn thất hơn mười vạn.

“Tớ cống hiến nhiều tiêu thụ nghạch như vậy, ông chủ khách sạn hẳn sẽ có lòng tốt mà cảm ơn tớ.”

Có người còn ở đó ba hoa.

Mạc Văn Ngữ không nói tiếp, chỉ là hướng lên trời mắt trợn trắng, vừa lái xe vừa nghĩ: “ Khách sạn của Giang gia, tiêu thụ nào có thể kém hơn 10 vạn hay sao?”

Nửa giờ sau, Mạc Văn Ngữ đem xe dừng lại.

8 giờ ba mươi phút, thời gian cho cuộc sống về đêm của giới trẻ mới bắt đầu, Sông Mê Kông trong ngoài đèn đuốc sáng trưng.

Hai người đi thẳng đến lầu hai, chọn một chỗ tương đối thanh tĩnh ngồi xuống, Mạc Văn Ngữ gọi người phục vụ, dũng cảm kêu một tá bia.

Từ góc độ các cô, lầu một rõ ràng náo nhiệt hơm, phía dưới trai xinh gái đẹp ở bên nhau, nhiệt tình khiêu vũ.

Phó Tinh Thần đẩy dĩa trái cây lại phía cô, “Trước lót bụng, uống nhiều quá hại dạ dày.”

Tiểu nha đầu này rõ ràng so với cô còn nhỏ tuổi hơn, nhưng lúc nào cũng chú trọng vào việc dưỡng sinh.Mạc Văn Ngữ cười cười, còn chưa mở miệng nói, liền có một giọng nữ chặn ngang: “Thần Thần, trở về khi nào vậy?”

Người vừa đến là cô gái trẻ tầm hai mươi mấy tuổi, trong mắt có rất nhiều cảm xúc lộn xộn đan xen nhau: Khinh thường, đánh giá, còn nịnh bợ, trong lòng căm ghét tột cùng nhưng miệng lại nở nụ cười thật tươi.

Thật dối trá.

Phó Tinh Thần cười càng dối trá, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: “Chu tiểu thư?”

Mạc Văn Ngữ nhẹ chọc vào eo cô nàng, để sát vào tai nhỏ giọng nhắc nhở: “Người nhà họ Từ……”

Từ tiểu thư tức khắc cảm thấy giận không nhịn được, không ở lại nói mấy câu, lắc mông lộc cộc mà bước đi.

Phó Tinh Thần nghĩ,cô đối với Từ tiểu thư có điểm ấn tượng, bất quá cũng giới hạn trong giải trí đầu đề, bởi vì gần đây nhất là cùng Hoắc tổng ăn cơm vài lần.

Rõ ràng còn chưa thân đến mức đó, nhưng lại ra vẻ chị dâu, chạy tới kêu cô là “Thần Thần”.

Phó Tinh Thần cau mày uống rượu, rượu chảy xuống bụng, vị cay của rượu lướt qua cổ họng, tửu lượng của cô không tốt lắm, lần này uống lại nhanh, có chút choáng váng.

Liền nghe giọng nam có chút mờ mịt: “Nhị tiểu thư.”

Ông kêu hai tiếng, Phó Tinh Thần không để ý, đến khi Mạc Văn Ngữ ở phía dưới đá chân cô một cái.

Trợ lý Từ ho nhẹ một tiếng: “Hoắc tổng kêu tôi tới tiếp tiểu thư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.