Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ

Chương 34: Chương 34




Tay Nguyệt Vô Phong nắm tay Hoa Nhiễm, hai người lẳng lặng đi về phía trước. Đường rất dài, nhưng hai người cũng rất hưởng thụ, dường như đây chính là thiên trường địa cửu. Ánh trăng sáng ngời, ánh sao rực rỡ, gió đêm hơi lạnh, cũng góp phần tạo nên cảnh đêm tốt đẹp.

"Tướng công, ngươi làm thế nào cứu ta ra ngoài ?"

"Cái này, nói rất dài dòng. . . . . ."

"Nếu nói dài dòng, thì không cần nói, các ngươi khanh khanh ta ta, để cho lão già mặt mo ta đặt ở đâu ?" Lúc bọn hắn tình thú nhất, Thần đèn từ trong chiếc đèn Linh Lung bay ra.

"Tướng công, cái đèn này rất kỳ quái? Làm sao ngươi gặp phải?" Hoa Nhiễm tựa sát vào hắn, dáng vẻ giả vờ như sợ hãi, hỏi.

"Cái gì đèn rất kỳ quái, là thần đèn, thần đèn, hiểu không? Nha đầu chết tiệt kia, nói thì nói, giả vờ cái gì giả vờ, ngươi mới kỳ quái!" Thần đèn ấm ức, giọng nói nặng thêm mấy phần.

Hoa Nhiễm vội vàng đưa mắt ra hiệu với hắn, ý bảo hắn không nên nói nữa.

"Làm gì, mắt của ngươi bị tật sao, nháy mắt cái gì nháy mắt." Thần đèn đột phát ý tưởng trêu đùa.

"Ta. . . . . ." Hoa Nhiễm có cảm giác màng nhĩ mình đau nhức, nàng khẩn trương nhìn Nguyệt Vô Phong một chút, thấy hắn cũng không có biểu hiện bất thường nào, mới yên tâm.

Nhưng dường như thần đèn không chuẩn bị bỏ qua cho nàng như vậy, "Cần gì giả vờ, chân thân cũng bị nhìn thấy rồi".

Dường như Hoa Nhiễm đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt càng lúc càng khó coi, hai tay siết chặt, cảm giác yên tâm vừa rồi đã sớm biến mất, hàm răng của nàng cắn chặt môi dưới, gần như rướm máu. Thân thể của nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, không ai biết nàng muốn làm gì.

Nguyệt Vô Phong hoảng sợ, hắn cho là đã xảy ra chuyện gì, hắn vội vàng ngồi xổm xuống, ôm Hoa Nhiễm vào trong ngực, lại ngẩng đầu nhìn thần đèn gầm nhẹ một câu, "Không cần làm nàng sợ".

Toàn thân Hoa Nhiễm phát run, nàng không biết nói gì, cũng không biết nên giải thích cái gì.

"Hoa Nhiễm. . . . . ."

". . . . . ." Hoa Nhiễm không lên tiếng, nước mắt rơi xuống không báo trước, từng giọt, từng giọt rơi vào trong bùn đất. Một đám mây thổi qua, che khuất ánh trăng, bầu trời thoáng chốc tối sầm, càng làm người ta lo lắng.

"Hoa Nhiễm, ngươi hãy nghe ta nói!" Nguyệt Vô Phong lớn tiếng kêu lên.

"Nguyệt Vô Phong, chúng ta giải tán đi, thật xin lỗi, là ta không nói rõ ràng" Hoa Nhiễm nhịn được giọng mũi, trấn định trả lời, còn nở một nụ cười.

Nguyệt Vô Phong tức giận cũng không biết từ đâu tới, vỗ mạnh lên trán nàng, giận quá thành cười, "Giải tán cái gì giải tán? Ngươi cho rằng ngươi còn thoát được sao?"

"Ta. . . . . ."

"Thật ra, ta đã sớm biết chân thân của ngươi là cái gì? Ngươi cho là ta là người nông cạn sao? Ngươi cho rằng ngươi lừa ta yêu ngươi sao, còn có thể bị ngươi một cước đá văng sao? Nếu như lúc đầu ngươi cố kỵ thân phận của mình, tại sao lại muốn chọc tới ta?"

"Ta. . . . . ." Giờ khắc này, Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, trong lòng dâng lên từng đợt, từng đợt kinh ngạc, "Ngươi sớm cũng biết?"

"Đúng vậy, từ trong miệng cha mẹ của ngươi, đã sớm biết được chân tướng, nếu như ta để ý thân phận của ngươi, ta sớm rời đi rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ. Ta yêu ngươi, cho nên ta mặc kệ ngươi là cái gì, ai bảo ta gặp phải cái người vừa ngớ ngẩn, vừa ngốc nghếch chứ",

"Nhưng mà ta . . . . . ." Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào như đường mật, nồng đậm, tan không được, vui vẻ muốn kêu to, lại cảm thấy không ổn, cuối cùng mình cũng là yêu quái.

Nguyệt Vô Phong nhìn thấy vẻ mặt nàng ngớ ra, không vui, tiếp tục gõ lên trán nàng, "Đồ ngốc, ngươi còn muốn ta thế nào, quỳ xuống cầu xin ngươi đừng rời khỏi ta, hay đem ngươi cột vào bên cạnh ta. Hoặc là moi tim của mình ra cho ngươi nhìn, ta hết lòng với ngươi thế nào".

Qua thật lâu, Hoa Nhiễm đưa hai cánh tay ra, đem Nguyệt Vô Phong gắt gao ôm vào trong ngực, không bao giờ muốn buông ra, nàng nhơn nhớt nói, "Thật ra thì ta không ngớ ngẩn, cũng không ngốc, ta có suy nghĩ"

"Hai người các ngươi gương vỡ lại lành nha, nếu không phải là ta, hừ!"

"Tử Lão Đầu!" Hoa Nhiễm ngẩng đầu tức giận, nói nhỏ, ngay sau đó đổi lại cười nịnh, "Cám ơn ngươi, làm cho ta ném đi gánh nặng trong lòng".

Lại thầm suy nghĩ cha mẹ của mình thật đúng là. . . . . .

Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy có cái gì không đúng, gương mặt tức giận, giương nanh múa vuốt nói, "Nguyệt Vô Phong, tại sao ngươi không nói cho ta biết rõ, ngươi đã biết chân thân của ta."

Nguyệt Vô Phong xấu xa nói, "Ta muốn biết lúc nào thì ngươi thẳng thắn với ta. . . . . ."

Ánh trăng lại chui ra khỏi đám mây, ánh sáng màu bạc rải đầy cả vùng đất. chiếy lên trên mặt bọn hắn một tầng mỏng, vẻ mặt Hoa Nhiễm hạnh phúc, trên người phát ra mùi hoa càng thêm nồng đậm.

Giữa phu thê nên thẳng thắn với nhau, cũng không nên tồn tại bí mật gì. Nguyệt Vô Phong đứng dưới ánh trăng xinh đẹp, vươn tay ôm Hoa Nhiễm, "Hoa hoa, con đường tương lai của chúng ta vẫn còn rất dài, đừng hiểu lầm nữa, tin tưởng ta".

Khuôn mặt của hắn rất đẹp trai, mặc dù có một chút ánh trăn chiếu rọi.

Hoa hoa nhếch môi, nhìn hắn dịu dàng cười, "Ta tin ngươi".

Lời nói tin tưởng, đã nói qua rất nhiều, đi chung với nhau lời thề cũng đã nói rất nhiều, lần này là thật. Nhưng giữa phu thê, nào có chuyện tuyệt đối, đầu giường gây gổ, cuối giường hợp, những lời này là chân lý từ xưa đến nay đều không đổi thay.

Hoa hoa ngẩng đầu lên liếc liếc làn khói xanh, nhìn trái, nhìn phải, nhìn hắn không thuận mắt mắt, oán hận nói, "Lão già, thật ra chuyện của ngươi, ta cũng biết rất rõ, Hoa yêu cha đã từng nhắc qua ngươi, hừ!"

Thần đèn nhìn bộ dáng nhỏ của Hoa Nhiễm, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, hận không thể đem nàng xé ra, mặc dù nói chuyện cũ của mình có chút xấu hổ, hắn cũng không để ý chút nào, nhưng bị một tiểu nha đầu dùng cái giọng điệu này nói ra, trong lòng cũng không dễ chịu, "Ngươi ầm ĩ gì thế, mắc mớ gì đến ngươi, ta cho ngươi biết, nếu không phải ta, lần này ngươi đã sớm khô héo, chôn trong đất đi."

"Lão đầu khốn kiếp, nếu ngươi năm xưa có thể theo đuổi được phù thủy đó, hiện tại cũng sẽ không có Xà Yêu kia tồn tại, hừ, trách ai, trách ai a!" Hoa Nhiễm tức giận đứng trước mặt thần đèn, nếu thần đèn có thân thể, ngón tay của nàng đã đâm hắn phát đau rồi.

Nguyệt Vô Phong đại khái đã hiểu, thấy sắc mặt của thần đèn không tốt chút nào, cho nên ngăn Hoa Nhiễm lại, "Hoa hoa, nói vài câu thôi, chúng ta cần phải trở về, chắc chắn cha mẹ ta rất sốt ruột, chúng ta mất tích đã lâu rồi".

Thần đèn hừ một tiếng, làm phép thuật dẫn bọn hắn trở về, sau đó chui vào chiếc đèn Linh Lung không ra ngoài nữa.

Hoa Nhiễm kéo Nguyệt Vô Phong nói, "Nguyệt Vô Phong, ngươi muốn biết quan hệ của nữ phù thủy và lão đầu khốn kiếp này không?"

"Bướng bỉnh." Nguyệt Vô Phong cười một tiếng, vỗ vỗ đầu của nàng.

Hoa Nhiễm lơ đãng nói, "Dù sao lão đầu kia da mặt dày!"

"Trưởng bối cần chúng ta kính hắn."

"Hừ, ai bảo hắn không tranh thủ. Còn nhớ rõ năm đó bộ dáng thần đèn không phải vậy, chỉ biết vùi trong chiếc đèn Linh Lung ngủ."

"Hả?" Nguyệt Vô Phong đột nhiên hăng hái, mặc dù cảm thấy nghe lén tin tức rất không đạo đức, nhưng Hoa Nhiễm rất hăng hái như vậy, cũng không làm mất hứng.

"Năm đó, thần đèn cũng xem là một nam tử có tác phong nhanh nhẹn, " Hoa Nhiễm dừng lại một chút, quyết định vô luận Nguyệt Vô Phong có muốn ngừng hay không, cũng muốn đem tin tức nghe được từ phụ thân rập khuôn nói lại không sai, "Cũng có thể khi đó hắn xưng là thần đèn không phải là vì hắn làm ổ trong chiếc đèn Linh Lung, mà là hắn nâng chiếc đèn Linh Lung, thỉnh thoảng giúp loài người một chút. Lần thứ nhất hạ phàm, đụng phải Nữ phù thủy, nữ phù thủy kia vu dáng dấp rất đẹp, cụ thể dáng dấp thế nào ta cũng chưa nghe nói qua." Hoa Nhiễm chép miệng, "Nhìn cái tên Quân Thập Dạ kia cũng biết dáng dấp của mẹ hắn là khuynh quốc khuynh thành đến bực nào rồi."

"Đâu chỉ khuynh quốc khuynh thành, chỉ cần nam tử nào gặp qua bà ta cũng sẽ bị động lòng" Thần đèn từ trong chiếc đèn Linh Lung phóng ra ngoài, lời nói mang theo thâm tình nồng đậm.

"Lão đầu. . . . . ."

"Đừng luôn gọi lão đầu, ta so với cha ngươi còn trẻ hơn mấy ngàn tuổi" thần đèn không vui trách móc một tiếng, "Chuyện xưa của ta để tự ta nói, còn có ai biết rõ chân tướng chuyện xưa hơn ta là người trong cuộc, người đời chỉ biết ta không tranh thủ, nhưng nào có ai biết ta là hoàn toàn không có cơ hội tranh đoạt. . . . . ."

Quá trình xảy ra chuyện xưa dĩ nhiên rất khúc chiết, nhưng kết quả đã được định rồi, không có cách nào thay đổi.

Năm đó thần đèn ăn mặc phóng khoáng, trên người phục sức sáng chói, chiếu lấp lánh. Không cần nói đến đèn, bản thân chính là một chiếc đèn rêu rao. Mọi người hỏi thần đèn, không phải nên mang theo chiếc đèn sao? Nhưng hắn lại hi hi ha ha nói, "Chiếc đèn Linh Lung rất quý, làm sao tùy tiện lấy ra được"

Đúng vậy, chiếc đèn Linh Lung rất quý, nhưng ai có thể biết, hắn đem đèn này đưa cho nữ phù thủy Tinh Thần Minh. Khi đó Quân Qua Bất bị thương nặng trong một cuộc chiến đấu với yêu quái, không thể không cần chiếc đèn Linh Lung này.

Lẽ ra, hắn không có ý định cho, nhưng trong nháy mắt gặp nàng, trong đầu chỉ có nàng, thời gian vạn vật cũng mất đi màu sắc, tư tưởng bị vây trong trạng thái mông lung, không nói lời cự tuyệt, đèn đã giao vào trong tay của nàng.

Sau khi cho nàng, nhìn thấy bộ dáng mừng rỡ của nàng, hắn mở miệng nói, "Ngươi biết, làm chuyện gì, nhất định cũng phải có điều kiện bỏ ra."

Nàng cắn môi nói, "Tất cả chờ cho Quân Qua Bất khỏe lại rồi hãy nói, đến lúc đó ta sẽ giao đèn lại cho ngươi, mặc cho ngươi xử trí." Nàng nói rất nghiêm túc, kiên quyết như vậy, nàng nhìn đã hiểu ý tứ trong đáy mắt của hắn, lúc đi cũng rất dứt khoát.

Hơn một năm sau, nàng tới, người mặc áo bào phù thủy màu đen, nâng thủy tinh cầu màu xanh dương. Người ăn mặc trang phục phù thủy, càng thêm thần bí quỷ dị, môi của nàng đỏ thắm, trong ánh mắt lấp lánh như ngôi sao, không ức chế nổi hưng phấn, còn có chút khẩn trương. So với một năm trước, nàng càng thêm chói mắt, thủy tinh cầu của nàng giống như không cần cầm cũng có thể treo lơ lửng trên không trung. Hai tay của nàng đang cầm Chiếc đèn Linh Lung đem nó đưa tới trước mặt của thần đèn, nhỏ giọng nói, "Cám ơn ngươi, ta tới thực hiện lời hứa của ta"

"Hắn khỏe rồi ?"

"Ừ, cho nên ta tới đây". Tinh Thần Minh gật đầu, không biết giờ phút này tâm tình của nàng thế nào, nhưng trong nháy mắt, Thủy Tinh Cầu mờ đi. Do tâm tình của nữ phù thủy giống như Thủy Tinh Cầu, giờ phút này, tâm tình của nàng cũng hết sức không tốt sao ?

Giờ phút này, trong lòng Thần đèn có chút ích kỷ, hắn biết nếu bây giờ mình bỏ lỡ, sẽ bỏ lỡ cả đời, cho nên hắn mở miệng nói, "Ta muốn chính là ngươi, ngươi lưu lại."

Tinh Thần Minh chậm rãi ngẩng đầu lên, nét mặt hồng hào đã biến mất, chỉ còn vô tận tái nhợt và sợ hãi, trong nháy mắt, nàng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng giương lên môi, khạc ra một chữ, "Tốt."

Hắn không biết nàng có thể dễ dàng đồng ý như vậy, trong lòng của hắn mừng như điên, cũng không biết rằng, hắn nói điều kiện này thì đồng nghĩa hoàn toàn buông tha nàng.

"Khi đó nàng giương nhẹ môi, ta cảm thấy nét mặt sinh động nhất" Thần đèn nhớ lại đoạn chuyện cũ kia, trên mặt xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong nụ cười ẩn chứa vô cùng khổ sở.

"Bỏ đá xuống giếng, ngươi thua thiệt không có kết quả quả" Hoa Nhiễm không khỏi thầm than một tiếng, cho rằng, hắn có ngày hôm nay đều là gieo gió gặt bão.

Nguyệt Vô Phong kéo kéo Hoa Nhiễm, ý bảo nàng để cho thần đèn nói tiếp.

Quân Qua Bất là một người không dễ dàng buông tha, từ đó về sau mỗi ngày hắn đến tìm, muốn gặp Tinh Thần Minh. Nhưng Tinh Thần Minh lẩn tránh hắn, không gặp hắn.

Trong lòng Thần đèn có chút hả hê. Nghĩ thầm, con rắn tinh nhỏ ngươi, tại sao muốn tranh với ta ?

Vậy mà lúc thấy Tinh Thần Minh đè nén bi thương và nước mắt ban đêm không muốn cho người biết, lòng hắn mềm nhũn, nhưng hắn vẫn nói không buông tha, cứ như vậy từng ngày trôi qua.

Cho đến hai tháng sau, hắn phát hiện nàng mang thai, dĩ nhiên đứa bé không phải là của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.